Nhớ mãi không muốn quên - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Nhớ mãi không muốn quên (xem 1315)

Nhớ mãi không muốn quên

i uống một ngụm: “Em cảm thấy như thế nào?”


Anh hỏi cô.


Đúng lúc một cảnh quay đã quay xong, đèn đạo cụ lập tức chiếu vào, bắt đầu dựng một cảnh khác.


Nhà sản xuất ngồi giữa hai người còn tưởng rằng là hỏi ông ấy, liên tục nói tuyệt vời, lúc nói đến tuyệt vời lần thứ ba mới phát hiện là tự mình đa tình.


(Vì trong Tiếng Trung xưng hô chỉ dùng là 你 và 我 nên nhà sản xuất mới hiểu nhầm là đang hỏi mình ^^)


Tư Niệm vốn tưởng nhà sản xuất trả lời như vậy, cô biết thời biết thế là có thể giả chết rồi, ai dè đôi mắt ấy vẫn nhìn vào cô, dường như thực sự rất để ý đến ý kiến của cô.


Bất đắc dĩ chỉ đành làm một động tác tay ok.


Sau đó lập tức lấy ra hộp sắt nhỏ kia, mở hộp rồi ăn kẹo ngậm ho.


Studio giống như một hang động thời gian, không nhìn thấy mặt trời lặn mặt trời mọc gì hết nên đương nhiên không ai để ý đến thời gian cả.


Đến lúc trợ lý lấy cơm hộp mọi người mới phát hiện ra đã đến một giờ chiều rồi. Bởi vì Trần Vân nổi tiếng nên công ty chế tác đặc biệt để riêng một phòng nghỉ ngơi cho cô, nhưng cô nàng lại lần đầu tiên muốn gần gũi với mọi người, cùng ăn cơm với mọi người trong phòng nghỉ chung, còn vô cùng rộng rãi để trợ lý chia đồ bồi bổ của mình cho mọi người.


Mấy người cùng nhau nói chuyện phiếm, nhà sản xuất bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, chỉ Tư Niệm nói: “Một mình Miss kiêm mấy việc, cũng là biên kịch nữa, nói không chừng sau này mọi người còn có cơ hội hợp tác phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình ấy.”


Thôi xong…


Trong lòng Tư Niệm nhỏ máu, ngẩng đầu lên cười cười.


Ngày tháng giở vờ câm điếc thật khó sống, may mà chu kì quay quảng cáo ngắn, chỉ cần quay một ngày là kết thúc rồi.


Chỉ cần qua ngày hôm nay là giải thoát rồi.


Cô dùng đũa cẩn thận lột da gà và lột da cá, tay nghề đã luyện hai mươi mấy năm vô cùng thành thạo. Người khác nhìn vào thì thấy cô quả thực kén ăn quá, nhưng đối với cô mà nói, chuyện này quả thực là cách tốt khiến bản thân tập trung. Thực sự hận không thể làm cả tiếng đồng hồ lúc đó tất cả mọi người đều đã làm việc rồi, cũng không đến mức như ngồi trên bàn chông ở đây nữa.


Trần Văn xuất thân là ca sĩ, lúc nào cũng nhịn không được mà nhắc đến đề tài âm nhạc.


Trình Thần tuy rằng chỉ thỉnh thoảng mới tiếp lời nhưng cũng rất có quan điểm.


“Ban nhạc hồi còn nhỏ tôi thích nhất các bài của Nirvara, đáng tiếc họ đã giải tán lâu rồi,” Trần Văn cảm thán, hỏi Trình Thần, “Đạo diễn Trình thích nhạc của ai thế?”


“Vương Phi”, Trình Thần suy nghĩ nói, “Bài “Em nguyện ý””


“Em nguyện ý?”


Trong đầu Tư Niệm bật ra giai điệu quá ư là quen thuộc đó: Nhung nhớ là một thứ treo lơ lửng như hình với bóng…


Đang uống một ngụm canh, lưỡi thuận lợi bị bỏng luôn.


Tên của cô từ nhỏ đến lớn luôn bị người khác dùng để trêu chọc.


Mỗi lần có người liên lạc linh tinh cô đều vô cùng tức giận, ngoại trừ lúc trước là một đôi với anh. Mỗi lần cô buồn bực trong lòng anh đều sẽ không ngừng gửi các lời bài hát trên QQ, tất cả đều bao hàm hai từ “nhung nhớ”. Nhìn lời bài hát trên màn hình, luôn khiến tất cả sự tức giận của cô biến mất mà cười rộ lên.


Tự mình đa tình quá rồi.


Lẽ nào là mùa mưa, tình cảm văn nghệ u sầu mùa thu phát tác?


Cô ăn sườn trong canh, ăn sạch sành sanh hết thịt rồi mới để xương xuống bàn, sau đó tiếp tục ăn miếng sườn tiếp theo.


Miền Nam vừa mới vào mùa mưa dầm, lúc nào cũng mưa lác đác, đến hơn bốn giờ không biết ai nhắc đến trời mưa rồi, lúc ấy cô cũng không quá để ý. Không ngờ đến lúc kết thúc công việc, bên ngoài studio đã thành sông rồi, cho dù che ô đi ra ngoài thì cũng chắc chắn không bắt được taxi.


Người trong studio nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, người tự lái xe đến thì đã tốp năm tốp ra rời khỏi rồi.


Từ trước đến nay cô đều đi taxi, bình thường thì rất tiện nhưng mà gặp phải trời mưa tuyết thì chỉ đành nhìn trời than thở mà thôi.


“Lái xe tới à?” Bỗng nhiên sau lưng có người hỏi, “Đỗ ở đâu?”


Cô đang buồn rầu, buột miệng nói: “Đi taxi tới, tuy nhiên theo tình hình hiện nay thì phải đợi ngớt mưa mới bắt được xe.”


Cô nói xong quay đầu lại nhìn.


Thế giới hoàn toàn yên lặng.


Trong tiếng mưa rơi rất lớn, liên tục có người cởi áo che lên đầu chạy về phía bãi đỗ xe. Liên tục có người nói tạm biệt, hoặc là lớn tiếng nói về lịch sắp xếp công việc của ngày mai, mà Trình Thần lại đứng sau lưng cô, chỉ cách có hai bước chân, dường như cũng đang đợi mưa tạnh.


Anh thấy Tư Niệm quay đầu nhìn mình, cười cười: “Tôi cũng không lái xe.”


Từ ánh mắt đến vẻ mặt không có bất cứ sự khác thường nào.


Tư Niệm ừ một tiếng rồi quay đầu lại tiếp tục ngắm mưa, trong lòng lại đang đánh lô tô. Hóa ra từ lâu anh đã không nhớ giọng nói của cô rồi, vui mừng nhưng cũng có chút mất mát. Có lẽ mỗi người đều có một giấc mơ như vậy, nhiều năm sau gặp lại người yêu cũ trước đây, luôn hy vọng mình là độc nhất vô nhị trong lòng anh ta, hận không thể mình là người anh ta yêu nhất trong cuộc đời này, thậm chí chỉ yêu mình mình.


Người dần dần ít đi, trong studio vắng vẻ chỉ còn hai người đứng ở cửa.


Lúc nhà sản xuất xử lí xong tất cả mọi việc đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ thì lập tức hiểu ra: “Mưa to như này không bắt được taxi hả? Hai em đợi một lát, anh tìm người lái xe đưa hai em về.” Nói xong liền lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.


Trình Thần tháo kính xuống, dùng áo sơ mi lau đi mắt kính bị dính nước mưa: “Nhiều năm rồi mà em vẫn kén ăn như vậy.”


Tư Niệm vô thức ừ một tiếng, đợi tiêu hóa hết câu nói này xong thì lập tức kinh hãi.


Anh dù bận rộn nhưng vẫn ung dung, đeo kính vào: “Sống tốt chứ?”


Chương 2


Tiếng mưa rất to, còn có tiếng nói chuyện điện thoại ở sau lưng nhưng đều bị câu hỏi đơn giản này đè ép hết.


Sống tốt không?


Thực ra sống rất tốt, chẳng có ai có thể vì mối tình đầu không thành mà không gượng dậy nổi cả.


Nhiều năm nay cô vẫn ăn ngon ngủ ngon, lên lớp rồi làm việc…


Rất nhiều suy nghĩ mơ hồ xẹt qua, bản thân bị giám sát một năm ra sao, giường như muốn điên luôn, lúc đi tìm anh thì tài khoản trò chơi đã bị hủy, QQ mãi mãi không sáng đèn, đến tới trường đại học nào, thậm chí thành phố nào cũng không biết… Nhưng hàng vạn lời đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là lời nói tầm thường nhất.


“Rất tốt,” Cô nói qua loa, ngược lại lại đá câu hỏi về phía anh, “Anh thì sao?”


Bạn xem năm tháng không chỉ giết chết dung mạo mà còn cắt mất cái lưỡi nói lời thật lòng nữa.


Anh nhìn cô.


Cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của anh, nhất thời trong lòng có chút chột dạ, nghĩ bụng anh không phải ghi thù như vậy chứ? Sau đó liền nghe thấy anh lên tiếng: “Miễn cưỡng sống được.”


Miễn cưỡng sống được.. Miễn cưỡng sống được…


Gặp lại tình cũ không nên là “Anh tốt không?” “Tôi rất tốt”, “Em cũng rất tốt” những câu trả lời này sao? Nhưng sao anh lại cứ nói câu nói như này.


Cô không biết tiếp lời gì chỉ đành cười

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Con dâu ngất lịm khi nửa đêm mẹ chồng lén bới thùng rác tìm thứ mình đã vứt

Đây Có Phải Người Bạn Trai Keo Kiệt, Tính Toán?

Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Gia Đình Em

“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được… (P3): Chấp nhận “gạt” hàng xóm để con có bố

Điệp khúc tình yêu – Quỳnh Dao