Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Nhẹ Bước Vào Tim Anh (xem 5009)

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

thà đáp:
– Tớ ngại. Anh Duy Phong, à ko, tổng giám đốc của bạn bận lắm. Nhưng mà, bạn nói mình có dính líu là sao vậy?
Người kia thở dài:
– Vì ko thấy cậu gọi tới nên tổng giám đốc bọn mình khó chịu, bực bội. Tât nhiên, công ty làm sao lại ko nặng nề được.
Tôi có nghe nhầm ko? Duy Phong, anh ấy…bực bội, khó chịu? Chuyện này thật sự rất khso tin. Một người điềm tĩnh, luôn tỏ ra ko quan tâm tới mọi thứ như anh lại có thể bực bội, khó chịu như một người bình thường được sao? Mà lại còn là vì tôi? Ko thể nào. Chuyện này còn vô lí hơn cả cầu vồng chỉ có một màu nữa.
– Bạn ko tin đúng ko? Vậy bây giờ bạn có thể tới công ty bọn mình. Tổng giám đốc mới vừa nổi giận xong đấy.
Tôi nhìn vào tòa cao ốc hùng vĩ ngay bên cạnh. Bên trong đó, thật sự anh đang nổi giận sao?
Tôi cũng ko biết mình dã tự động đứng dậy từ lúc nào.
– Có phải bạn nhầm lẫn gì đó ko? Anh ấy còn ko biết rõ mình mà.
– Chắc chắn là do bạn. Tổng giám đốc cơm trưa còn ko ăn, cứ tự hỏi sao Vy Anh còn chưa gọi tới.
Tôi giật mình, mất thăng bằng, ngã bệt xuống.
Câu nói vừa rồi giống như một quả bom giáng thằng xuống đầu tôi.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra được. Hoang đường.
Nhưng nếu ko thì sao thư kí anh ấy lại biết chính xác tôi là Vy Anh. Tôi nên hiểu như thế nào đây?
Giọng người kia đột nhiên hơi run run: (Có bạn nào biết tại sao lại run ko? ;)))
– Bạn đến công ty mình một chuyến đi. Tổng giám đốc cứ như thế này mãi thì ko ổn một chút nào.
Tôi còn chưa hết choáng váng, nghe lơ mơ thấy người kia than vãn thì đáp:
– Mình tới rồi, mình ở ngay dưới công ty đấy.
– Thật à? vậy bạn lên đây ngay đi nhé. Tầng 10.
Trong trạng thái đầy hoang mang, tôi lảo đảo tiến vào công ty.
Thiết kế hiện đại, độc đáo và sang trọng khiến cho tôi cảm thấy, bất kì là ai được bước vào đây đều là người có địa vị lớn.
Nhưng sao tự nhiên tôi lại liên tưởng tòa cao ốc này tới căn biệt thự trắng lúc trước nhỉ?

Tôi e ngại nhìn xung quanh.

Một người mặc đồng phục tới trước mặt tôi, hơi cúi người, chìa tay làm động tác mời, nụ cười nhã nhặn:
– Xin mời đi theo lối này. Tổng giám đốc đang đợi.
Lại lảo đảo, lảo đảo.
Tới khi vào trong thang máy, tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Kẻ- ở- trên- kia lại đan giở trò gì nữa? Những chuyện vô lí cứ nối tiếp nhau một cách kì lạ. Nhưng tôi chợt phát hiện ra, chính mình đang cố tình bị cuốn theo.
Ting một tiếng! Cửa thang máy mở ra. Tôi giật mình lùi vài bước.
Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông với bộ vest đen rất nghiêm trang. So với anh Huy thì còn già dặn hơn. Vầng trán cao, đôi mắt sáng nhìn tôi chằm chằm.
Xung quanh…lại chẳng hề có lấy một bóng người. Mai báo chí có đăng tin một nữ sinh bị mất tích ko. Thấy vẻ mặt hoảng sợ của tôi, người đó đẩy gọng kính, chìa tay ra, cười thân thiện:
– Xin chào bạn, Vy Anh.
Tôi ngã mất. Ko lẽ…người này là thư kí của anh ấy? là người mới nói chuyện với tôi qua điện thoại và kêu tôi tới đây? Ko thể nào. Nhớ lại cách xưng hô “bạn –mình „ đầy thân thiết tôi tưởng như mình đang rơi xuống vực thẳm ko đáy. Làm sao có thể như thế được. Trong đầu tôi luôn hình dung người thư kí ấy chỉ bằng tuổi Duy Phong là nhiều nhưng ko ngờ lại…già tới mức này.
” Bạn này, vậy bạn có biết bạn đang gọi cho ai ko? ”
” Bạn học tốt nhé. Tớ chuyển lời giùm cho.”
” Bạn, bạn còn nhớ mình ko? ”

Thật ko ngờ…người này cũng…xì tin quá mức.
Tôi run run đưa tay ra:
– Xin chào bạn, à…chú.
Người đó phá lên cười:
– Trông tôi già lắm à. Nhìn vậy chứ tôi ko lớn hơn tổng giám đốc là bao nhiêu đâu.5, 6 tuổi gì đó thôi.Đừng gọi chú. Duy Phong gọi tôi là anh Hoàng. Vy Anh cũng gọi vậy đi.
Thật biết đùa, 5, 6 tuổi mà ko bao nhiêu. Nhưng sao trông người này có vẻ thân thiện giống như người bạn lâu năm của tôi thế nhỉ?
Tôi vẫn còn có chút ngại ngùng:
– Vâng.
– Bây giờ chúng ta đi gặp tổng giám đốc.
Hả? Tuy người đó là thư kí nhưng ko cần phải hành động nhanh tới vậy chứ.
Ko còn đường lùi nữa. Theo đến cùng thôi.
Thư kí Hoàng dẫn tôi đi, còn tỉ mỉ giới thiệu cho tôi phòng hội nghị – nơi những cuộc họp quan trọng diễn ra mà chỉ những người chức vị cấp cao mới tham gia, phòng khách – nơi đích thân Duy Phong cùng thư kí tiếp
những đối tác quan trọng.
Hóa ra tầng 10 là ko gian riêng của anh.
Tĩnh lặng tới nỗi tôi chỉ nghe được mỗi tiếng bước chân của hai người.
– Anh..Thư kí Hoàng, có phải anh Duy Phong thích yên tĩnh lắm ko?
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, nghĩ ngợi một chút rồi nói:
– Ko hẳn. Đôi lúc cậu ấy thích những sự ồn ào đặc biệt
Ồn- ào- đặc- biệt? Tôi nhíu mày. Có lẽ là một từ chuyên môn.
– Tới rồi.
Một căn phòng kính có vẻ như tách biệt hẳn với mọi thứ. Thân người cao lớn đứng cạnh cửa sổ, anh cúi đầu trầm tư, dáng vẻ cô độc. Cô độc ư? Tôi lặng nhìn. Chưa bao giờ tôi thật sự muốn bên anh tới vậy.
– Vy Anh, thấy ko, tổng giám đốc cứ tự kỉ như thế đó.
Ko để ý lắm tới cách dùng từ nghiêm trọng của thư kí Hoàng, tôi nói nhẹ nhàng nhưng dứt

khoát từng từ:
– Vy Anh muốn gặp anh Duy Phong.
Thư kí Hoàng nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt khá ngạc nhiên.
Anh có nghe lầm ko? giọng điệu này…người bạn nhỏ vừa ra lệnh cho anh đấy.
Anh đẩy gọng kính, đúng là một cô bé thú vị.
Anh ngồi tựa vào cánh cửa gỗ, đôi mắt sáng thông minh ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm:
– Anh là Duy Phong. Còn em?
– Anh Duy Phong. Tên anh đẹp thật đấy. Còn tên em xấu lắm, em ko nói đâu.
– Ko sao, em nói đi.
Cô bé cúi đầu, ỉu xìu:
– Em tên là của nợ.
Anh hơi cau mày:
– Của nợ? Đó ko phải là tên.
– Thật đấy. Bố em thường gọi em như thế mà.
– Vậy để anh đặt cho em. Tên em bây giờ là Bé con nhé.
Cô bé mở to mắt:
– Bé con á? Tại sao lại là bé con?
Anh mỉm cười, nụ cười rực rỡ dưới ánh nắng:
– Ngốc. Từ nay em sẽ là Bé con của anh. Nhớ nhé.
Dù ko hiểu gì, cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
– Vâng. Em sẽ là bé con của anh Duy Phong.
Hôm ấy, anh biết rằng cô bé con ấy chính là cả bầu trời của riêng anh.
***
Tiếng gõ cửa khô khan cắt ngang dòng suy nghĩ. Anh ko ngoảnh đầu lại, giọng nói có phần âm u:
– Anh Hoàng, anh vào đi.
Một lúc sau vẫn ko thấy thư kí Hoàng lên tiếng, anh ko khỏi cau mày. Thư kí Hoàng hôm nay sao lại có vẻ kì lạ như thế. Nhìn trộm anh rồi còn cười cười. Vắng mặt một lúc lâu hại anh một tay cầm tài liệu nghiên cứu, một tay nghe điện thoại rồi còn phải gửi fax nữa. Đến lúc quay lại thì bắt anh phải nghỉ ngơi. Ko đợi anh phản đối đã tự ý mang hết việc trong ngày giao cho phó tổng. Anh có cảm giác như tầng 9 phía dưới khóc thét lên. Vì anh xem thư kí Hoàng như là một người anh trai nên chấp nhận chia sẻ một ít công việc tương đối dễ. Nhưng ngay khi anh vừa bắt đầu quay trởi lại bàn làm việc thì thư kí Hoàng nói như cầu xin:
– Duy Phong, cậu có thể ko làm việc trong ngày hôm nay ko.
Nhưng cuối cùng, cuộc thương lượng chấm dứt với kết quả là anh sẽ chỉ ngưng làm việc trong 30 phút. Anh cần một lí do. Thư kí Hoàng bảo anh đợi anh ấy mang bất ngờ về.

Giọng anh trầm xuống:
– Anh Hoàng…
Ngay lập tức, những lời tiếp theo đã tiêu tan.
Anh im lặng, ko để

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Em Chọn Anh Bỏ Qua Hắn

Định Mệnh Nghiệt Ngã Của Vợ, Bồ Và…”sim Rác”

Xem tử vi ngày 26/03/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo

Bố dượng tao đấy, chả có máu mủ gì nên kệ lão

Choáng khi thấy vợ ngoan cởi váy trong đêm tân hôn