Nhà nàng ở cạnh nhà tôi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi (xem 3588)

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi

ta như thế nào mà người ta lại đáp lại như thếMình và Vi rơi vào những trận cãi vã dài dằng dặc tưởng chừng không lối thoát. Thậm chí mình còn cư xử rất thô lỗ và thiếu đàn ông bằng cách chửi Vi thậm tệ không tiếc lời, rằng cô là người đứng núi này trông núi nọ, là dạng con gái giả tạo, trong khi Vi với A.Jun chưa hề có dấu hiệu gì chứng tỏ hai người ấy quan hệ bất chính.


– Anh nghĩ về em như thế thật à ? – Vi hỏi câu này đến mức mình phát ngán !


– Ờ tôi nghĩ thế đấy. Đàn bà các cô làm cái quái gì chả được.


– Vâng tôi thế đấy !


– Cô thế thì kệ xác nhà cô !


Kết thúc của những trận cãi vã luôn là Vi offline, và có thể em sẽ vùi đầu vào gối khóc hết nước mắt. Còn mình, cứ khi nào tắt máy, mình lại hối hận khủng khiếp, lại tự đấm vào mặt mình chửi thằng khốn nạn rồi ôm chăn nghĩ ngợi cho đến sáng.


Suy cho cùng, tình cảm của mình đang gặp chướng ngại lớn nhất, đó là khoảng cách ! Nếu ở gần nhau, hai đứa đã không đến mức tiêu cực như thế. Chúng mình đã cùng nhau đi qua những khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua nổi, để biết hai đứa yêu nhau nhiều như thế nào. Nhưng chẳng lẽ mình và Vi vẫn chưa phải là hai mảnh ghép hợp với nhau trong vũ trụ này ? Đã đến lúc hai đứa nhận ra những lệch lạc trong nhau rồi hay sao ?


Chỉ còn ba tháng nữa mình về nước, mình định bụng gửi mail làm lành với Vi, dặn dò Vi đợi mình về rồi hai đứa mình sẽ nói chuyện một cách thẳng thắn và tỉnh táo hơn. Nhưng chưa kịp, thì mình nhận được một thông tin sét đánh. Một buổi tối tâm sự với A.Jun, hắn có gửi cho mình một bức hình hai bàn tay nắm chặt. Là bàn tay phải của Vi, nằm gọn trong bàn tay của một người con trai không phải là mình, một bên nhỏ bé và yếu ớt, một bên mạnh mẽ và làm chủ. Máu trong người mình như sôi lên, mình không còn tâm trạng gì để trả lời A.Jun nữa, mặc cho hắn vẫn ra sức chat, ra sức bày tỏ nỗi lòng rằng ngày hôm nay cô ấy đã đồng ý cho tớ nắm lấy bàn tay cô ấy…


Mình gọi một cuộc điện thoại bảo Vi onl ngay lập tức, chưa kịp để Vi nói gì, mình tuôn luôn một tràng dài dằng dặc, chửi bới Vi bằng những lời lẽ nặng nề và áp đặt vô cùng trong lúc thiếu tỉnh táo. Vi chỉ im lặng nghe, không trả lời lại một câu nào. Và cũng như mọi lần, em offline !


Mình giật ngay con chuột máy tính ném tan tành vào tường. Tại sao, tại sao em lại để cho một người con trai khác ngoài mình nắm tay ? Tại sao lại có thể như thế được ? Những lời hứa của em em vứt đâu rồi, em đã quên sao ? Những ngày mới yêu bao nhiêu nụ cười bao nhiêu nước mắt, những cái nắm tay siết chặt, những cái ôm ấm áp, những nụ hôn phướt nhẹ trên má mà đầy ắp yêu thương ? Em đã quên rồi sao ? Em bỏ mặc rồi sao ? Mình muốn chửi em thật nhiều hơn nữa, như thế vẫn chưa đủ đâu. Mình đã dành trọn gần 3 năm cuộc đời để yêu em, dành hết tâm trí, thời gian chỉ để yêu một người con gái trong thời tuổi trẻ, tại sao chỉ mới xa nhau một thời gian mà em có thể đối xử với mình như thế được ?


Những ngày tiếp theo mình chung sống với những khoảng trống tối tăm, những lần onl im lặng, đèn nick hai đứa có sáng cũng chẳng ai thèm nhấn pm. Mình hiểu rằng sự việc này còn nghiêm trọng hơn cả vụ Chó Có Lát ngày xưa, nhưng mình lại không thể hoặc không muốn làm gì để xua tan đi những khoảng tối đen giữa hai đứa.


Và rồi một buổi tối buồn, mình mò pass face Vi, cũng dễ dàng khi gõ ngày sinh của mình vào ô password, tài khoản của Vi đăng nhập được ngay tức khắc. Em lấy ngày sinh của mình làm mật khẩu face em. Mò mẫm vào inbox, đập ngay vào mắt mình là những dòng tin nhắn của em và A.Jun. Tình cảm sướt mướt, đại loại như :


– Cô gái đã dậy rồi à ?


– Ừ dậy rùi ! ^_^


– Chuẩn bị đi chứ ?


– Ừ !


– 10’ nữa tớ có mặt !


– Ukie !


…..


– Hôm nay cô gái vui chứ !


– Ừm


– Hãy cười nhiều như thế nhé ! Ấy xinh nhất khi cười đó !


– Vậy à, cảm ơn ấy !


– À, trán ấy có vẻ hơi nóng, nhớ măm rồi uống thuốc và giữ gìn sức khỏe nha !


– Ưm ^_^



– Cô gái, tớ thấy nhớ ấy !


– Vậy à ! Tớ có thể giúp gì ?


– Cho tớ xin một cuộc hẹn ?


– À, ừ…


– Không được ?


– Để tớ suy nghĩ nhé !


– Khó thế à ?


– …


– Vi…


– À ừ, không phải khó và cũng không phải dễ, tớ cần sắp xếp công việc và tâm trạng của mình cho một cuộc hẹn, và quan trọng là suy nghĩ thật kĩ xem mình có muốn đi hay không.


– Thế Vi có muốn đi không ?


– Tùy lúc !


– Lúc này ?


– Ừ, Vi nghĩ là có. Dù sao tớ cũng đang cô đơn !


– Vậy nhé cô gái. Mai tớ đón !


– Ừ !



– Cô gái ! Tớ nhận ra tớ đang nghĩ về ấy quá nhiều !



– Và ở mức độ rất nguy hiểm !


– ^_^


– Cứu tớ đi !


– Tớ không phải bác sĩ tâm lý !


– Buồn thật ! Tớ bệnh nặng lắm rồi cô gái à !


….


Mình không thể đọc tiếp được những dòng hội thoại lả lướt như thế này. Mình tiếp tục đọc cuộc trò chuyện tiếp theo. Là của Vi và Nguyên !


– Vi phải làm gì bây giờ nhỉ ? Cậu ấy có vẻ tấn công một cách thẳng thừng và dữ dội.


– Yêu thôi Vi. Vi sợ gì à ?


– Sợ chứ. Vì Vi yêu Hoàng !


– Ôi zời, Hoàng chỉ là một thói quen thôi. Vi đừng nhầm lẫn. Hoàng đem lại cho Vi những gì nào ? Chẳng phải là những ngột ngạt trong suốt thời gian qua ? Là những khoảng trống ? Là sự xa cách ? Là sự vô tâm ? Lạ sự lo lắng, sợ hãi về một tương lai sắp tới. Hơn nữa, Hoàng cũng chẳng phải người đàn ông lãng mạn và tâm lý. Còn A.Jun thì sao nào ? Vi tự cảm nhận đi.


– Nguyên đừng nói thế. Nguyên không hiểu Hoàng đâu.


– Nguyên chỉ nhìn vào sự thật thôi. Sao nào ? Yêu nhau 3 năm ư ? Nó là sự trói buộc à ? Yêu nhau 3 năm là người ta có thể chửi vào mặt người yêu là ‘Cô là loại đàn bà giả tạo’ sao ? Anh ta có văn minh không thế ? Anh ra không bằng mấy thằng phu xe ngoài ga. Chẳng có ai chịu đựng được tổn thương mãi mãi, chẳng ai tự mua dây buộc mình. Vi phải tỉnh táo để chọn lựa hạnh phúc thôi. Chúng ta là phái yếu, chúng ta có quyền lựa chọn tình yêu…


– …


Mình lại sôi máu lên. Ấn tượng đầu tiên đối với Nguyên là sự căm ghét đến tận cùng, tưởng như không thể căm ghét được hơn nữa. Cô ta chính là nhân tố phá hoại hạnh phúc và yêu thương trong tim Vi. Lúc ấy mình không thể tỉnh táo để nghĩ rằng Vi và Nguyên là những cô gái mới lớn nhưng đủ thông minh để nhìn nhận sự việc một cách lý trí. Mình chỉ biết trách móc mà không hề biết rằng chính mình mới là lí do quan trọng khiến mọi chuyện tiêu cực đến mức này. Nếu mình cư xử người lớn hơn, trưởng thành hơn thì đã không có những điều đáng tiếc như thế xảy ra. Chính mình mới là người khiến cho những tin tưởng trong Vi tan vỡ. Nhưng khi người ta mất bình tĩnh t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Những Cô Em Gái

Một Lít Nước Mắt

Thấy bố vợ chỉ đi dép lê con rể không cho ông đưa con gái về nhà chồng vì sợ mất mặt và cách hành xử sốc của cô dâu

Đọc Truyện Em Là Để Yêu Thương

Chuyện tình tay ba giữa hai chàng hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc ngổ ngáo