Cô bé này mặt hơi ngượng ngùng mỉm cười, mới lại ngẩng đầu, nhìn về phía anh có chút do dự nói: “Anh có thể… Ngày mai ôm một bó hoa đi đến Hoàn Cầumời em dùng bữa trưa, em hình như ở một cửa hàng đá quý nào đó nhìn thấy một cặp nhẫn cưới! Lại đi!”
Trang Hạo Nhiên nhịn cười ngẩng đầu, xúc động ngọt ngào nhìn về phía Đường Khả Hinh, xác thực cảm giác giờ phút này thật sự hạnh phúc, kìm lòng không được ái muội hỏi: “Phải không? Kiểu dáng thế nào…”
“Chúng ta cùng đi xem, anh sẽ biết…” Đường Khả Hinh thật sâu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại nhịn không được cười rộ lên nói.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu cười.
“Vậy em… Đi nhé…” Đường Khả Hinh dường như có chút lưu luyến không nỡ rời ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhu tình mỉm cười nói.
“… … …” Trang Hạo Nhiên xúc động nhìn về phía cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh cũng thật sâu nhìn anh, nhưng vẫn chạy nhanh tới chiếc xe màu đen đã lái tới ở phía trước, chợt một trận ánh đèn chói mắt, cuối cùng dừng bên người hai người… Tiểu Thanh tức khắc tiến lên, mở cửa x echo cô… Cô lại lần nữa thật sâu liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mặc dù trong lòng cực độ khát vọng, nhưng vẫn kiên quyết, ngồi lên xe…
Tiểu Thanh cùng hai trợ lý đồng thời hướng Trang Hạo Nhiên cúi đầu chào, lúc này mới chậm rãi đi về phía chiếc xe màu đen kia, ngồi xuống, trong nháy mắt đóng cửa lại! !
Đường Khả Hinh ngồi vào phía sau xe, cách cửa sổ xe, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mặt bộc lộ mỉm cười…
Trang Hạo Nhiên cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, mặt cũng thật sâu mỉm cười…
“Đêm nay đi ngủ sớm một chút, đừng quá nhớ em, em có thể sẽ bận đến khuya…” Đường Khả Hinh cố ý nói xong, liền mỉm cười phân phó tài xế: “Lái xe!”
Tài xế nghe xong, tức khắc điều chỉnh tay lái, thắt dây an toàn xong, để xe chậm rãi chạy xa dần hoa viên phòng tổng thống, hướng về phía trước chậm rãi chạy tới…
Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, nhìn thân ảnh màu trắng của Trang Hạo Nhiên bên trong gương chiếu hậu, mặt cô lộ vẻ khiến người ta tự tin cùng phấn chấn, dường như mang theo chút cố chấp nói… . . . Trang Hạo Nhiên! ! Cuối cùng có một ngày, em muốn hướng đến toàn bộ phụ nữ trên toàn thế giới công khai tuyên bố chủ quyền của em! Em muốn mặc áo cưới xinh đẹp nhất! Đeo nhẫn cưới xinh đẹp nhất! Hung hăng hạnh phúc! Em không bao giờ lại muốn hướng số phận mà tiều tụy cúi đầu! !
Trang Hạo Nhiên đứng trong mưa bụi, hai tròng mắt kịch liệt lóe ra, nhìn xe từ từ lái vào trong bóng tối, lại dường như nghe được thanh âm cố chấp mà đáng yêu, mặt không khỏi bộc lộ một nụ cười ngọt ngào mà hạnh phúc.
Di động lúc này, chợt vang lên!
Trang Hạo Nhiên vẫn còn chìm đắm trong thế giới của tình yêu, nghe thấy di động vang lên, anh hơi ngạc nhiên lấy điện thoại ra, ấn nhận cuộc gọi lên tiếng trả lời: “A lô!”
Phòng khách phòng bệnh nào đó!
Tô Lạc Hoành ngồi trên sô pha, mặt bộc lộ thần sắc kích động, hai tay nhanh chóng gõ bàn phím, nhìn về phía một nhóm tư liệu cuối cùng về vụ án Đường Chí Long phóng hỏa giữa màn hình lớn, sắp sửa trải qua màn phá giải của mình, chậm rãi truyền vào kho tư liệu của mình, Lãnh Mặc Hàn cầm di động, đứng ở một bên, nhìn thân thể em gái đã khôi phục rất tốt, cô đang ngồi trên xe lăn, mặc trang phục bệnh nhân, mặt lộ vẻ chuyên chú, nhìn chằm chằm những hình ảnh về vụ phóng hỏa đã được in ra đặt trên mặt bàn…
“Lạc Hoành đang chuẩn bị đem một nhóm tư liệu cuối cùng trong sở cảnh sát truyền tới! Nhưng chỉ sợ sau đó khôi phục có chút chậm, anh có thể còn phải tìm Tịnh Kỳ nhờ giúp một chút! Thủ tướng mặc dù đã hết nhiệm kỳ, nhưng cô ấy vẫn còn nhậm chức!” Anh cầm di động, trầm giọng nói.
Trang Hạo Nhiên cầm di động, hai tròng mắt sắc bén chợt lóe, ngưng lại một hồi, mới đáp lại: “Ừ! Tình hình điều tra sơ bộ ra sao?”
Lãnh Mặc Hàn trầm mặt, nhàn nhạt nói: “Vẫn không thể xác định! ! Dù sao đây chỉ là vụ phóng hỏa mấy chục năm! Thế nhưng tôi đã cử Thái Hiền đi điều tra tư liệu cũng không khác nhau lắm! Bất kỳ sự vật gì, đều chạy không khỏi những suy luận có tính logic! Chỉ cần không hợp lý, chính là không thành lập ! Tôi nghĩ lúc đó Chu Lệ Bình tra án hẳn là cũng thập phần chính xác! Cũng không rõ ràng lắm có thể tra ra thứ gì hay không! Thế nhưng… Muốn biết chân tướng xác thực có phải Chủ tịch Đường phóng hỏa hay không! ! Thật sự rất nhanh! !”
“Bao lâu!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng hỏi!
“Đêm nay đến sáng mai!” Lãnh Mặc Hàn cơ hồ khẳng định nói!
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt lóe lên, cầm di động, dừng lại một chút…
“Hạo Nhiên…” Lãnh Mặc Hàn do dự một hồi, cảm giác được có chuyện không tốt phát sinh, anh nhiều ngày như vậy cũng không thể sắp xếp lý giải được loại cảm giác này, yếu ớt hỏi: “Anh muốn điều tra sự thật như vậy… Là đúng đắn chứ?”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, mặt tươi cười, ngữ khí có lực nói: “Đại bộ phận người trên thế giới này vì lo lắng trước mắt, muốn biết đáp án, là vì hiếu kỳ! ! Nhưng tôi nhất định phải biết đáp án này! Là vì trách nhiệm! Mặc kệ tương lai là vực sâu, hay là miệng hổ, tôi đều phải bức vào! Tôi không e ngại sự hồi hộp, tôi càng không sợ vực sâu! Tôi không thích nhất chính là… Không hiểu rõ ràng!”
Lãnh Mặc Hàn nghe , trong lòng đã có đáp án, chậm rãi gật đầu, nói: “Tôi hiểu được… Xem ra anh đúng là phải làm tổng giám đốc!”
Trang Hạo Nhiên chậm rãi cười, tạm thời không có tâm tình đàm luận chuyện khác, chỉ cứng rắn mà có lực nói: “Hãy mau đem sự thật điều tra ra! Tôi cần phải biết sự thật này!”
“Hiểu rồi!” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp cúp điện thoại, xoay người nhìn về phía em gái, nói; “Bắt đầu đi!”
Uyển Thanh mặt hơi tiều tụy, hai tròng mắt lại lợi hại lóe ra, gật gật đầu.
Chương 1252: Hồ Điệp
Sáng sớm hôm sau! Ánh mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa, soi sáng khắp thành phố hoa lệ một cách rõ ràng, toàn bộ tòa nhà kiến trúc cao nhất, cùng với khu thi đấu thể thao cao ngất trời, tòa tháp báo hiệu đã gần chín giờ sáng, chậm rãi mà khí thế hướng chân trời xoay tròn, mà tập đoàn Hoàn Cầu chiếm vị trí địa lý tốt nhất trung tâm thành phố, cũng khí phách sừng sững dưới chân trời, trước không cần phải nói về khí thế hào hùng của tòa nhà này, chỉ cần đề cập đến con đường thương mại thuộc Hoàn Cầu kia!
Đây là một trong những công lao đáng kiêu ngạo nhất của Tưởng lão!
Một chiếc Mercedes màu bạc chạy nhanh, chậm rãi từ con đường trung tâm thị chính hiển hách lái tới, trải qua vô s