Đường Khả Hinh tâm tức khắc dường như đường mềm ra, cười đến e thẹn như hoa.
“Nhìn hai người đi!” Nhã Tuệ cố ý nhìn bộ dáng như vậy của cô, vừa muốn nói điểm gì, đột nhiên cảm giác ngực một trận buồn nôn, cô kìm lòng không được vươn tay che miệng lại, cố nén cảm giác khó chịu này, tùy ý nuốt dịch vị trở lại.
“Nhã Tuệ, chị làm sao vậy?” Đường Khả Hinh nhìn về phía bộ dáng này của cô, tức khắc kinh hoảng nâng thân thể của cô, khẩn trương kêu lên! !
Lời này vừa ra, mọi người đều quay lại nhìn, mà lúc này hai người Trang Hạo Nhiên và Trương ủy viên đã lên xe, anh cũng liếc mắt nhìn vị hôn thê bên kia, mới cùng Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau tươi cười hướng về hai nhân vật cao nhất, nói một ít lời cảm kích khách khí.
Trương ủy viên ngồi ở ghế sau, sắc mặt lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn nói với Trang Hạo Nhiên: “Hôn lễ lần này, hai nhà Tưởng Trang các người nhất định phải xử lý thật tốt! Không thể để chậm trễ chút nào với Khả Hinh, nếu như ta phát hiện nơi đó có cái gì không chu toàn, ta tuyệt đối không buông tha cậu!”
“Vâng!” Trang Hạo Nhiên tưc khắc tươi cười nói.
Tô Triệu Thần ngồi ở một xe con khác, nhìn về phía đám người Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói; “Được rồi, các ngươi đều trở về đi, hôm nay khó có được một ngày tụ họp như vậy, thân thể Chí Long không tốt, các ngươi hãy phái thầy thuốc gia đình, chiếu cố thật tốt cho ông ấy. Đêm nay vất vả các ngươi rồi.”
“Vâng!” Tưởng Thiên Lỗi tức khắc mỉm cười gật đầu.
Hai chiếc xe con chí tôn rốt cuộc chậm rãi lái đi, mà những khách quý khác cũng nhao nhao bắt đầu ngồi lên xe của mình, cũng trầm mặc rời đi… Tô Thụy Kỳ lái xe của mình về nhà, lúc chuẩn bị lên xe lại nắm chắc chìa khóa, xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn như cũ thật lo lắng cho thân thể Nhã Tuệ có chút không thoải mái, liền quan tâm hỏi: “Lưu tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?”
Chương 1303: Đại Kết Cục (23)
“Ọe! !”Nhã Tuệ lấy tay che miệng lại, cả người nhào trên hội trường Du Long, cảm giác được trận buồn nôn, như muốn đem tất cả các thứ trong dạ dày nôn ra, nhưng lại phun không ra thứ gì, cả người cũng nhanh chóng trở nên mắt hoa chóng mặt!
“Nhã Tuệ! Chị không nên làm em sợ a? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đường Khả Hinh thoáng cái nâng Nhã Tuệ dậy, khẩn trương muốn chết nhẹ kêu lên .
Lúc này, Trang Hạo Nhiên, Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cùng nhau nghi hoặc tò mò đi tới, cũng liền quan tâm hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà Trần Mạn Hồng và các đồng sự, còn có Lưu Chí Đức cũng đi nhanh qua, quan tâm nâng nữ nhi, hỏi làm sao vậy?
Nhã Tuệ một câu nói cũng nói không nên lời, chỉ là cảm giác được trận cường liệt cuồn cuộn từ dạ dày mình, liên tục nôn mửa, sắc mặt một mảnh tái nhợt, mồ hôi lạnh khỏa khỏa tích tích chảy xuống…
Lúc này Lâm Sở Nhai, mới nghe được vị hôn thê đã xảy ra chuyện, anh vội vã theo bên kia phòng ăn chí tôn chạy tới, thở dốc lúc nhào tới trong giữa đám người, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy vị khó chịu của hôn thê, anh sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng đẩy mọi người ra, trước nâng cô ngồi ở trên hoành trụ hội trường, mới ngồi xổm ở trước mặt cô, ngẩng đầu, khẽ vuốt mặt của cô, đau lòng gọi: “Nhã Tuệ! Em làm sao vậy? Vừa rồi còn rất tốt , thế nào lại đột nhiên không thoải mái? Có phải ăn đồ gì không tốt hay không ?”
Thân thể Nhã Tuệ hư mềm vô lực tựa ở trên hồng trụ hội trường Du Long, buồn nôn khó chịu, mồ hôi lạnh chảy xuống, thở dốc lắc lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: “Em… Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là cảm thấy một trận buồn nôn, chính là đột nhiên cảm giác kia đã tới rồi…”
Lâm Sở Nhai nghe lời này, tức khắc khẩn trương kêu lên: “Chẳng lẽ bởi vì ăn thứ gì đó không sạch sẽ, cho nên không thoải mái?”
“Không thể nào đâu?” Trần Mạn Hồng mặc dù quan tâm bạn tốt, thế nhưng cô còn là trực tiếp khẩn trương nói: “Chuyện phòng bếp, tất cả chúng tôi đều theo dõi thưc rất nghiêm kín! Chế biến xong, đều trải qua ba người ăn thử, mới dám mang đi! Đây chính là yến hội hầu hạ Trương ủy viên a!”
“Nếu như không phải, tại sao lại như thế này?” Lâm Sở Nhai nhìn về phía vị hôn thê khó chịu như vậy, anh thực sự đau lòng muốn chết, mình cũng vội vã ngồi ở bên cạnh cô, đem cô ôm vào trong lòng, vươn tay vì cô lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ khó chịu như vậy, tức khắc nói: “Hiện tại không cần nhiều nói, nhanh chóng kêu thầy thuốc qua xem!”
Tưởng Thiên Lỗi cũng tức khắc gật gật đầu, vội vã nghĩ phân phó Đông Anh đi kêu thầy thuốc…
Lúc này Tô Thụy Kỳ bình tĩnh đi đến, đi tới trước mặt Nhã Tuệ, nói: “Để tôi xem…”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, bởi vì sự tình quá nhanh, đều quên anh là thầy thuốc !
Tô Thụy Kỳ hiểu rõ ánh mắt mọi người, chậm rãi cười, liền vươn tay nhẹ nắm lấy cổ tay Nhã Tuệ, làm cho ngón tay mình nhẹ điểm ở trên mạch của cô, vì cô bắt mạch…
“Ách… Vị này chính là…” Lưu Chí Đức không có tiến vào nội sảnh, tự nhiên không biết thân phận thầy thuốc của Tô Thụy Kỳ.
Đường Chí Long đảo mắt có mấy phần sáng tỏ tươi cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.
“Tô Thụy Kỳ!” Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ tự mình nghe mạch, ai cũng không dám chỉ ra vấn đề này, cô trực tiếp thanh thanh thúy thúy nói ra; “Anh không phải thầy thuốc tây y sao? Anh… Anh sẽ bắt mạch a?”
Mọi người cũng nghi ngờ nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ vừa đầu nghe mạch cho Nhã Tuệ, vừa mỉm cười nói: “Đoạn thời gian trước anh thực sự bị y thuật của bác Phúc chinh phục, anh và Văn Kiệt liền học thêm một chút, về mạch đập bình thường, anh vẫn có thể nghe được mấy phần. Thế nào? Không tin y thuật của anh? Mặc dù anh là thay đổi giữa chừng, nhưng anh là thiên tài.”
“Em không có ý đó!” Đường Khả Hinh nhanh chóng cười nhìn về phía anh, có chút xin lỗi nói: “Em chỉ là có điểm nghi hoặc mà thôi.”
“Mạch đập đơn giản như vậy, xác thực cũng không cần kỹ thuật quá sâu…” Đường Chí Long mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh hơi hiển lộ một điểm nghi ngờ quay đầu, nhìn về phía phụ thân.
Quả nhiên!
Tô Thụy Kỳ vì Nhã Tuệ hai tay nghe xong mạch, mặt hơi lộ ra một điểm biểu tình thần bí mà ẩn nhẫn.
Lâm Sở Nhai khẩn trương muốn chết , ôm chặt vị hôn thê nhìn về phía bộ dáng kia của Tô Thụy Kỳ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cùng cô đồng sinh cộng tử, sốt ruột hỏi; “Tô thiếu gia, Nhã Tuệ thế nào? Ngài cứ nói thẳng, tôi có thể chịu được, mặc kệ cô ấy phát sinh chuyện gì, cô ấy vĩnh viễn đều là lão bà của tôi!”
Nhã Tuệ nghe Lâm Sở Nhai nói xong lời nghiêm trọng như thế,