Tô Linh yên lặng ngồi ở một bên, chỉ sợ thiên hạ không loạn, đôi mắt cô lưu chuyển nhìn về phía mọi người sắc mặt càng lúc càng thay đổi, cô trước hết nhịn không được cười nói: “Ô kìa, tổng giám đốc Trang này cũng thật là! Tuy nói có ba đầu sáu tay, nhưng đối với tâm tư con người không hiệu nghiệm a? Không nhìn xem những người ngồi trong buổi tiệc này là ai? Dù cho uy viên Trương cùng thủ tướng, ít nhất muốn quan tâm Khả Hinh! Tục ngữ có nói, tiểu biệt thắng tân hôn, hai người này tách ra lâu như vậy, thế nào còn không nghĩ một chút tới vị hôn thê, cũng không kể cô ấy đã ăn no chưa, còn là có lạnh không! Thật là làm cho người ta tức giận!”
Lời này thật là chọc lòng người a!
Đường Khả Hinh lập tức ủy khuất cúi xuống phía dưới, khẽ cắn môi, nói không nên lời!
“Chị!” Tô Thụy Kỳ nghe chị mình cố ý nói những lời này, nhanh chóng bất đắc dĩ kêu cô! !
Ủy viên Trương lúc này mặt cũng bộc lộ thần sắc căng thẳng, vô cùng không vui nói; “Đúng! Tổng giám đốc Trang cũng thật sự là quá kỳ cục! Đã làm Khả Hinh ủy khuất như thế này, tôi cho cậu ta tam phút, nếu như còn không xuất hiện thì chúng ta đi! Hôn sự này… Sẽ không nói nữa!!
Chương 1292: Đại Kết Cục (12)
Editor: Thanh Vũ
Sảnh VIP khách quý ! ! Bên trong “Hội trường Du long” xa hoa đột truyền đến một trận sói tru, trận trận thanh âm “Ngao ô” kia, thiếu chút nữa làm cho các nhân viên phục vụ bên ngoài sợ hãi, các cô nhao nhao cầm khay bạc ở không gian rộng lớn, kinh ngạc nhìn về phía trước cửa lộ ra ánh đèn, đang suy nghĩ chuyện gì xảy ra?
“Ngao ô ————————” Ba người nam nhân Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, đồng thời mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, thân thể nặng nề chồng lên nhau, lại phấn khởi giơ cao microphone và tượng đầu “Sói” kích tình ngửa mặt kêu : “Ngao ô —————— ngao ô —————— ”
Một trận âm nhạc kịch liệt mê tình, cuối cùng từ sảnh VIP xa hoa này điên đảo thần hồn vang lên! !
Ba nam nhân trong nháy mắt theo trận nóng bỏng này 《 ngươi lãnh giống như phong 》 âm nhạc vang lên, mặt tức khắc bộc lộ biểu tình cầm thú phấn khởi, đối diện Lãnh Mặc Hàn giống như băng sơn ngồi ở trên sô pha trước mặt, đồng thời giơ micro lên, tư thế mười phần giống như ca sĩ, thâm tình mê loạn kích động hát : “Người lạnh lùng giống như gió, yêu vĩnh viễn không đủ! ! Ngay cả nói cự tuyệt, đều mang theo tươi cười! ! Làm bộ rơi lệ đi! ! Nói dối nhiều một chút ! Để ta được buông tha, không cần giãy giụa! ! Đêm dài lắm mộng, xúc động nghĩ có thể quay đầu lại, ngày nối tiếp đêm, ta cho người —— bất tự do —————————— ”
Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ ngồi ở trên sô pha, mặt bộc lộ biểu tình cổ quái, nhìn về mấy cầm thú phía trước, hát ba chữ bất tự do kia, trong nháy mắt đem cà vạt kéo ném xuống chậu cá vàng cách đó không xa, anh bất đắc dĩ cười, vừa nhìn mấy nam nhân th thì chính mình nhìn thấy Điệp Y trở về, tâm tình hạ, định dùng phương thức này đến làm cho mình hài lòng, nhưng là bây giờ mình… Thật muốn đi tìm chết a…
Tô Lạc Hoành trong nháy mắt giống như cuồng loạn vô lại, tách ra đôi chân quỳ gối trước mặt Lãnh Mặc Hàn, theo âm nhạc kích tình kia, anh cũng phấn khởi hát : “Ngươi giống như cuồng phong, tình yêu đều thoáng qua, lưu lại chỉ là cảm động, rời đi cũng ung dung! ! Băng cùng hỏa gặp nhau, đã định trước không kết quả! ! Tỉnh được sớm cũng tốt, dù sao đều là không! ! Đêm dài lắm mộng, xúc động nghĩ có thể quay đầu lại, ngày tiếp nối đêm, ta cho ngươi bất tự do ———— ”
Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt dựa lưng vào nhau, hưng phấn kích tình đối diện Lãnh Mặc Hàn, hát liên khúc tối cao trào: “Trái tim của ta bị trộm đi, ngươi lại không chịu nhận! Để nó một mình giữa gió lạnh, càng lạnh càng yếu đuối, trái tim của ta bị trộm đi, lại bị ngươi đánh rơi, chờ ta nghĩ phải tìm, lại tìm không được đầu mối ———— trái tim của ta bị trộm đi, ngươi lại không chịu nhận, nó một mình giữa gió lạnh, lại bị ngươi đánh rơi, lại tìm không được đầu mối —————— ”
“Ngao ô ————————” đầu sói đói Tô Lạc Hoành này, tức khắc xé rụng cúc áo sơ mi, lộ ra lồng ngực màu đồng, như vậy kính dâng chính mình đối Lãnh Mặc Hàn cao nhượng: “Ngao ô ———————— đến đây đi! ! Đánh về phía thân thể của ta! ! Mỗi bộ phận thân thể của ta đều chờ đợi ngươi! !”
“Đến đây đi!” Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt cũng đồng thời nằm ở trên sàn nhà thủy tinh, xé mở áo sơ mi của chính mình, thần hồn cũng điên đảo như vậy, giống như người bị bệnh thần kinh khát vọng kêu: “Đến đây đi! ! Mỗi bộ phận thân thể của ta đều chờ đợi ngươi! ! Kích tình đánh về phía chúng ta không cần do dự! Chúng ta nguyện ý vì ngươi, kính dâng mỗi cọng lông trên người!”
Lãnh Mặc Hàn rốt cuộc bộc lộ biểu tình kinh dị thất thần, nhìn về phía mấy cầm thú nằm trên mặt đất, anh hoảng thần chớp mắt, hình như bọn họ mới cần được an ủi…
“Đến đây đi! Đến đây đi ——————” Tô Lạc Hoành trong nháy mắt bò dậy, hướng về Lãnh Mặc Hàn giống như con mèo, trên mặt ném ra biểu tình tình cảm nhất, hướng móng vuốt về trước mặt nam nhân băng sơn, rất nhanh bò qua, Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt phấn khởi rất nhanh nới lỏng dây lưng, cũng đem sơ mi của mình chuẩn bị cởi, muốn hi sinh và kính dâng chính mình! !
Lãnh Mặc Hàn chịu không nổi, nhìn biểu tình Tô Lạc Hoành bày ra giống như chú mèo, trèo đến trước mặt của mình, anh trong nháy mắt bày ra biểu tình ghét bỏ, vươn tay hướng trên vai tiễn người này một cước đem cậu ta đạp bay sau đó bước đi qua, anh nhanh chóng giật cánh cửa chạy đi ————
“Không cần đi ——————” Ba nam nhân tức khắc giống như quán quân nhảy cầu vậy, trong nháy mắt thân thể phi phác dựng lên, thân thể nằm bò về phía Lãnh Mặc Hàn, bốn nam nhân liền trốn ở ” Hội trường Du long “, xoay thành một đoàn chuẩn bị đùa giỡn! !
“Các người đang làm cái gì?” Thanh âm sốt ruột khẩn trương của Tiêu Đồng truyền đến!
Tứ đại cầm thú đồng thời ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía trước ————
Trước “Hội trường Du long” nhanh chóng truyền đến một trận tiếng bước chân, thân ảnh to lớn theo “Lưu hoa uyển” cánh hoa mộng ảo phấn hồng vẫn rơi đi tới, Trang Hạo Nhiên mặc âu phục đen, trước ngực mang theo khâm hoa đỏ sậm, giống một quý tộc châu Âu phong phạm nhanh chóng đi qua, hai tròng mắt run rẩy kích động mà nóng rực, khuôn mặt mị lực bộc lộ biểu tình thập phần khẩn trương, vừa đi về phía trước, vừa thần tình hơi giật mình nhìn kỹ bốn cầm thú trên mặt đất kia, cũng chưa kịp chỉ trích, ngay lập tức nói: “Còn không nhanh đứng lên cho tôi? Xảy ra chuyện lớn!”
Lãnh Mặc Hàn khôi phục thần trí trước, ngẩng đầu liếc mắt rất nhanh nhìn qua Trang H