Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Gia Đình Em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Gia Đình Em (xem 1632)

Nếu Em Chết Tôi Sẽ Phá Tan Gia Đình Em

g không phải là 1 người máu lạnh như thế ?Anh cũng tới thăm cô nhi viện sao ?
– Đình tiểu thư, cô cũng cũng có tấm lòng nhân ái thật, tôi cứ tưởng…
– Anh làm như tôi là hổ báo không bằng ? Tôi tới đây vào thứ 7 tuần đầu tiên của tháng…anh thì sao ?
– Thứ 7 tuần đầu tiên của tháng…Nguyên Thần Dạ giật mình…chẵng phải anh đến đây vì yêu cầu của Nguyên băng, lại thêm 1 lần nữa anh nghi ngờ mối liên hệ cuả cô gái này và Nguyên băng, có lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi…anh lắc đàu phủ nhận suy nghĩ của mình…
– Nguyên Tổng anh không sao chứ…?
– Không có gì…thư kí Đình, cô biết Nguyên băng chứ…?
– Có đó chẳng phải là người vợ bất hạnh của Nguyên Tổng sao, báo chí nói rất nhiều về nó…
– Cô nghĩ cô ấy đã chết…?
– Tôi tin vào cảnh sát…
– Nguyên tổng cám ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe, đỡ phải chờ xe buýt…
– Không có gì ?
– Sáng thứ 2 tôi phải đi công tác ngoài Hà nội, nếu có chuyện gì gấp có thể gọi cho tôi, nếu không cứ đợi tôi về xử lí…
– Vâng, Thư kí Vương cũng đi cùng anh sao ?
– Có gì không hợp lí sao ? Nguyên Thần dạ liếc mắt nhìn cô dò hỏi .
– Không, tôi chỉ hỏi thế thôi…
tối chủ nhật :
alo ! Nguyên Tổng ! tôi xin lỗi, tôi vừa bị tai nạn xe hơi, hiện tại đang ở bệnh viện, họ nói gãy chân, tôi sợ chuyến công tác ngày mai, tôi….
– Được rồi ! cứ dưỡng thương đi…
– Cám ơn anh, Nguyên Tổng…
– tại sao không bị lúc nào lại bị lúc này cơ chứ,do vô tình hay cố ý đây Uyên Nhi, tôi không hi vọng chuyện này do cô gây ra.
Thật không thể hiểu nổi càng ngày anh càng không thể khống chế suy nghĩ của mình hướng về cô…
– Uyên nhi, cô chuẩn bị cho chuyến công tác ra Hà nội vào ngày mai đi ?
– Thư kí Vương không đi cùng anh sao ?
– Anh ấy bị tai nạn cô không biết sao ?
– vậy ư? Xin lỗi tôi không biết.
– Chuyến đi Hà nội lần này, cô chuẩn bị cho kĩ ?
– thật không may cho thư kí vương lại bi tai nạn vào hôm nay…?
– Hi vọng không có ai đó cố ý…? Nguyên Thần Dạ liếc mắt nhìn cô…
– Vậy sao..tôi không rõ…Giả vờ như không nhìn thấy Nguyên Thần Dạ chú ý tới mình, Uyên Nhi đi tiếp…
– Nguyên Tổng tôi đi làm thủ tục…
Cả chuyến máy bay ra Hà nội không biết do vô tình hay cố ý mà Uyên Nhi tựa vào vai anh ngủ ngon lành, làm anh nhớ tới nét mặt vô tư của Nguyên Băng, tại sao lại như thế khi ở gần cô gái này, tâm trí anh luôn nhớ về Nguyên băng, có phải Cô gái này sẽ làm thay đổi anh, khi anh mất đi Nguyên Băng không ?
Không anh sẽ không làm điều có lỗi với cô, với con trai anh….
– Thư kí Đình, có lẽ cô nên tỉnh dậy thì hơn máy bay sắp hạ cánh rồi…
– Mẹ!thêm 1 lát nữa thôi mà ? Trong cơn ngủ mê…Uyên Nhi nũng nịu…
– Thư kí Đình !cô vừa nói gì…tôi giống mẹ cô lắm sao ? Nguyên Thần dạ mỉm cười…nụ cười đầu tiên kể từ ngày…anh sững sờ với chính mình…cô gái này càng làm anh không có cách chống cự…
Tại sân Bay nội bài..
– Hà nội ơi ta đã trở lại…
– Thần Dạ anh nhìn xem, thời tiết ở hà nội thật lạnh…
– Đình thư kí chúng ta còn nhiều việc phải làm, tôi không muốn phải sa thải cô đâu…
– Nguyên Tổng anh có cần phải làm cụt hứng người khác như vậy không ?
– Còn 1 điều nữa, lần sau gọi tôi là Nguyên Tổng hoặc Nguyên thiếu gia, không cho phép cô gọi tên tôi…
– Nguyên Tổng anh có cần khắt khe vậy không ?
– cứ như vậy đi… nói rồi Nguyên Thần dạ đi thẳng ra sân bay…
Công việc bận rộn chiếm hết thời gian của anh, không phút giây nào nghĩ ngơi, cứ rảnh suy nghĩ là anh lại nhớ tới Nguyên Băng…nhớ tới kỉ niệm của hai người…
Sắp xếp thời gian, Nguyên Thần Dạ muốn tới đó…biển sẽ làm anh an lòng hơn…
cảm giác được vị mặn của biển chạm vào từng tấc da thịt, Nguyên Thần Dạ thả hồn vào trong gió biển…
– Nguyên băng, biển cũng như em vậy luôn cho anh cảm giác an lành…
– Nguyên băng…nói cho anh biết thư kí Trần và kẻ nào đã hại em, nhất định anh sẽ tìm ra…
– Em quên là anh đã nói, nếu em chết anh sẽ phá tan nhà em sao ? cho dù vì lí do gì đi nữa, nên nếu không muốn thế anh mong em còn sống…anh không tin lần đó, nhìn thấy em là ảo giác…
– Nguyên Tổng anh cũng thích biển sao ?
Tiếng nói là anh giật mình…
– Thư kí Đình, là cô…
– Vâng, biển cho ta cảm giác an bình, thanh thản bởi gió, cát và nước…
– Tôi hi vọng đây là 1 sự trùng hợp…Đình Uyên Nhi…
– Không …Nguyên Tổng…tôi đi theo anh, không có sự trùng hợp nào cả ?
– Thư kí Đình hình như cô vượt quá thẩm quyền của mình rồi đó…
– Nguyên Tổng…Nhiệm vụ của Thư kí không phải là giúp anh từ A đến Z sao…?
– Hi vọng lần sau, sẽ không có chuyện này xảy ra nữa…tôi đang cảnh cáo cô đó…Đình Uyên Nhi…đừng thử thách tính kiên nhẫn của tôi…
Nói rồi Nguyên Thần Dạ bỏ đi, mặc kệ Uyên Nhi ở lại…
– Thần Dạ em đã nói anh là của em thì nhất định phải là của em mà…
Vứt bỏ công việc sang 1 bên, Nguyên Thần Dạ tới quán Bar lớn nhất Hà Thành uống rượu…
Thêm 1 li rồi lại 1 li nữa, càng uống càng tỉnh, lại càng say, say bởi tình hay bởi rượu…
Nhìn thấy bóng dáng của 1 cô gái rất giống người phụ nữ mà anh nhớ nhung mòn mỏi bấy giờ….
– Nguyên Băng…
Vội vã chạy đuổi theo người con gái kia…(ế chưa trả tiền, quỵt nợ ak)..
Này anh chưa thanh toán…Người phục vụ kêu theo anh
Đừng đuổi theo…tôi sẽ thanh toán cho anh ấy…1 cô gái bước lại gần quầy bar. Đưa cho anh ta 1 xấp tiền 500k,


– Từng này đủ chưa…? Không cần thối lại…
Nói rồi cô nhanh chóng bước nhanh ra khỏi quán Bar đuổi theo bóng dáng Nguyên Thần Dạ…
Trước mặt cô bây giờ hình ảnh Nguyên Thần Dạ nhìn bốn phía kêu gào tên Nguyên băng…
Nhanh tay kéo anh lại cô mắng…
– Nguyên Tổng anh điên sao ? anh muốn chết sao mà lại đứng giữa đường như thế…
– Nguyên băng là em phải không…
– Nguyên Tổng anh…
– Không…cô không phải cô ấy…thư kí Đình…?
Tôi phải đi tìm cô ấy, rõ ràng tôi đã nhìn thấy Nguyên băng, vợ tôi còn sống…
– Nguyên Tổng anh say quá rồi..tôi đưa anh về khách sạn…!
– Bỏ ra tôi phải tìm cô ấy…Nguyên băng em ở đâu…?
Cuối cùng Uyên Nhi cũng mang Nguyên Thần dạ về tới phòng khách sạn…
Ôm chầm lấy cô trong vòng tay, Nguyên Thần Dạ không ngừng gọi tên Nguyên băng, cô thầm chua xót…
– Nguyên băng…đừng bỏ anh, được chứ…
– Em không đi đâu cả ? lời nói ra mà nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt Uyên Nhi…
Tỉnh dậy ôm đầu, có lẽ ngày hôm qua anh đã uống quá nhiều chăng. Bất ngờ khi nhìn thấy trang phục không Đàng hoàng, nhìn căn phòng ở đó bên cạnh cửa sổ 1 cô gái Đang đứng cạnh đó, quấn xung quanh bởi chiếc khăn tắm…
Nhìn vết lạc hồng trên tấm ga giường trắng xóa, Thần Dạ Giật mình…Đêm qua…
– Thư Kí Đình…đên qua…
– Đêm qua, chúng ta đã qua đêm…vậy thôi..
Chậm rãi mặc đồ…Nguyên thần Dạ rút ví ra…tấm ảnh Nguyên Băng rơi ra…Nhặt nó lên nâng niu,Thần Dạ rút 1 xếp tiền ra đưa cho cô…
– Xem như không có chuyện gì xảy ra đi, chẳng phải các cô gái như cô đều cần tiền sao ?
cố nuốt nước mắt vào trong…Uyên Nhi quay mặt lại nhìn anh…
– tiền ai mà không cần…cầm lấy tiền trên tay Nguyên Thần Dạ…cứ xem như là tình 1 đem, cũng đừn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Tao nhận làm bố nó nhưng sau này phảt xét nghiệm để tao còn đi lấy vợ đấy nhé!”

Liệu ta có thể làm lại từ đầu?

Lý do người mẹ già làm mâm cơm cúng chỉ toàn rau má khiến ai cũng khóc

Có những mối quan hệ càng thân thiết lại càng dễ chia xa

Chiếm Đoạt Vợ Yêu