Năm Ấy Được Gặp Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Năm Ấy Được Gặp Anh (xem 1059)

Năm Ấy Được Gặp Anh

hỉ vào mặt mà mắng, bị coi thường vô số, lúc đi học bị giảng viên kì thị người Hoa gây khó dễ, lúc đi làm bị người da trắng chèn ép còn phải tỉnh bơ như không. Chuyện lần này có thấm vào đâu. Nếu chỉ một chuyện hiểu lầm đã ầm ĩ trời long đất lở, tớ sống thế nào được?”
Lão Lục và A Cường im lặng đồng thời đưa mắt nhìn Thế Phàm, người kia nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, không biết đang nghĩ gì.
Thế Phàm gọi tôi đến phòng làm việc c
của anh, câu đầu tiên hỏi là: tại sao trước giờ em không kể những chuyện này?
“Nói làm gì, quen đi là được. Có ai chưa từng bị tủi thân? Em không kể những chuyện này có nghĩa là em không cần anh ư? Vậy anh chịu bao nhiêu uất ức, tại sao đến giờ vẫn không nói với em? Theo ý anh, anh cũng không cần em ư!” Nói đến đây dường như tôi không kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa.
Tôi hít một hơi dài: “Thôi, bây giờ ai gây gổ với em, em cũng không quan tâm. Em không hề quan tâm. Trừ anh.”
Nghĩ một chút, tôi lại cải chính: “Ừm, thực ra anh cũng có thể, vì bây giờ anh là ông chủ của em.”
Tôi xoay người chuẩn bị ra cửa.
Anh lại nói: “Anh quyết định chuyển em khỏi tổ dự án.”
“Tại sao, không phải anh cho em là nhân tình của người ta thật chứ?”
“Dĩ nhiên không phải.” Thế Phàm dừng một chút, vô thức gõ nhẹ lên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi: “Khả Nghi, anh chỉ không muốn em phải giao thiệp với loại người đáng ghét này.”
Tôi thấy hơi buồn cười: “Tổng giám đốc Kỷ, người như vậy ở đâu chẳng có. Em chỉ là quản lý dự án, không phải nhân viên kỹ thuật, giao thiệp với đủ loại đủ kiểu người là một phần của công việc.”
Thế Phàm cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát: “Anh biết, nhưng bây giờ em ở công ty của anh, anh phải có trách nhiệm với em. Anh không biết thì thôi, nếu biết không thể đồng ý.”
Tôi dịu dàng nhìn người đàn ông này, thật ra anh không thay đổi dù chỉ một chút. Luôn muốn bảo vệ tôi, không để tôi phải chịu một ly tủi thân. Nhưng đến cùng anh có hiểu không, người khiến tôi tủi thân nhiều nhất chính là bản thân anh. Kẻ ngốc đại ngốc siêu ngu ngốc này!
Chương 22: Nói đi, nói rằng anh yêu em
Ngày thứ ba vừa đúng là cuối tuần. Thế Phàm có việc nên tự tôi về nhà trước. Tôi chợt nghĩ hôm nay không muốn ăn ở ngoài, phải đi siêu thị mua đồ về nấu. Nhưng đợi đến khi tôi đang tất bật trong bếp rồi, Thế Phàm lại gọi điện nói có thể không kịp về đón tôi ra ngoài ăn nên bảo tôi tự đi.
Tôi giận muốn chết, nói một mình không muốn ăn, anh cứ làm việc của mình đi rồi cúp điện thoại.
Chuông lại reo lên, vẫn là anh. Anh nói sẽ về ngay bây giờ, em đợi anh về cùng ăn nhé.
Thế Phàm về đến nhà, một đĩa cá hấp, một món mặn, một món chay và một bát canh gà hầm đã bày biện sẵn sàng trên bàn.
Tôi dương dương tự đắc nói: “Không phải đồ ăn mua ở ngoài, là em tự làm đấy.”
Mặc dù Thế Phàm biết tôi có thể nấu cơm, nhưng không ngờ trình độ lại lợi hại như vậy. Anh nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được: “Khả Nghi, còn gì em có thể làm mà anh chưa được nghe nữa?”
Tôi chống nạnh đứng trước mặt anh: “Bây giờ biết bản lĩnh của Phương Khả Nghi em chưa, trên có thể mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước, dưới có thể pha trà nấu cơm, văn có thể ngâm thơ làm câu đối, võ có thể quét sơn thông bồn cầu.”
Ăn cơm xong, tôi chủ động để Thế Phàm rửa bát. Tôi biết cái người này không quen để tôi giúp đỡ. Nhưng sợ trên nền nhà dính nước sẽ bị trơn, tôi đứng bên cạnh anh.
“Em đứng đây làm gì?”
“Chỗ này trơn, em sợ anh ngã.”
“Vậy sao em không nói để em rửa cho?”
“Đi làm cả tuần đã bị anh chỉ đạo, không chỉ đạo lại anh một lần sẽ khó chịu.”
“Còn có chuyện gì cần làm nữa?”
“Bồn cầu phòng em bị rỉ nước, anh sửa đi nhé.”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi cười: “Em vừa mới nói văn có thể cái gì võ có thể cái gì.”
Tôi cũng nghiêng đầu trừng mắt với anh: “Thế thì cần một người đàn ông như anh ở đây làm gì, đến giờ bọn trộm cũng chưa quay lại.”
Buổi tối tôi quấn lấy anh đòi chơi game, tôi không phải là đối thủ của anh, bị đánh bại nhanh chóng gọn ghẽ.
Tôi tức giận đến nỗi kêu khóc ầm ĩ: “Kỷ Thế Phàm, anh chơi giỏi như thế vì sao không nhường em, không cho anh đánh lại em trong mười phút.”
Kết quả là anh vừa chơi game vừa xử lý tài liệu bên cạnh, tôi càng giận, không cho sỉ nhục người khác như vậy, không có tinh thần, đừng đánh nữa, em đi tắm đây. Anh như trút được gánh nặng.
Khi tôi tắm xong ra ngoài, Thế Phàm như thường lệ ở trong phòng đọc sách, tôi bưng vào cho anh một cốc nước, đụng phải anh đúng lúc ấy đứng lên khiến nước hắt vào cánh tay tôi. Anh hoảng sợ vội vén xắn tay áo tôi lên xem có bị bỏng không, chợt thấy một vết sẹo dài khoảng 5cm.
“Khả Nghi, sao thế này?”
Tôi thờ ơ nhún vui: “Dao cắt, phải khâu mấy mũi, xấu chết đi được, làm em không dám mặc áo tay ngắn.”
“Tự em cắt?”
“Em có thần kinh đâu, muốn tự sát cũng không thể cắt ở đây.”
“Chuyện gì đã xảy ra, em muốn làm anh sốt ruột chết hay sao.”
“Có một lần lâu rồi em về nhà giữa đêm bị bọn cướp giật túi xách, theo bản năng em giật lại, bị hắn ta chém một nhát. Em đã báo cảnh sát nhưng không biết sau này hắn có bị bắt không, may mà giữ được cái túi.”
“Trong túi có gì?”
“Thật ra không có gì cả, di động, sách vở và ví tiền. Trong ví chỉ có thẻ không có tiền mặt.”
“Thế em giành với hắn ta làm gì, đưa cho hắn là được.” Thế Phàm giận muốn chết.
“Trong điện thoại có ảnh chụp, trong ví có ảnh có thẻ có bằng lái, đồ của em em muốn bảo vệ có gì là sai. Sao anh nói giống hệt mấy người cảnh sát vô dụng kia thế?”
“Mạng sống quan trọng hay những thứ đó quan trọng? Xảy ra chuyện lớn như thế vì sao em không nói nửa lời?” Thế Phàm mắt đỏ hoe chất vấn tôi, dáng vẻ như muốn ăn sống nuốt tươi tôi vậy.
“Đều quan trọng, đối với em tất cả đều quan trọng.” Tôi hét chói tai. “Không phải anh cũng không nói với em sao? Bà nội mất, anh bị ốm, công ty xảy ra chuyện, có chuyện gì mà anh kể với em, thậm chí, thậm chí chuyện anh kết hôn em cũng nghe được từ người khác. Được, coi như chúng ta đều có lỗi, coi như hòa, em không so đo với anh.
Nhưng sau này thì sao, anh và A Lan ly hôn, anh biết em về nước nhưng không đến tìm em, mãi đến khi em đi thăm mộ mới gặp anh, kết quả lại bị anh từ chối lần nữa. Kỷ Thế Phàm, anh biết em hận anh đến chừng nào không? Chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn đều là em chủ động, tại sao! Tại sao! Tại sao anh có nhiều lí do đến vậy để từ chối em, tại sao người phản bội tình yêu của chúng ta là anh, mà người sai lại là em! Tại sao anh không ích kỷ một chút giữ em ở bên mình, em hận anh, em hận anh!
Nếu anh không yêu em, ba năm trước anh nên nói cho em biết, để em hết hi vọng, em nhận mệnh. Nhưng anh không nói câu nào mà biến mất, anh bảo em nghĩ như thế nào? Ngày nào em cũng vật vã giữa yêu và hận, lưỡng lự giữa chửi rủa anh và tự trách mình, sau đó không ngừng luân h

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Sao chú không đưa vợ con tới?”

Cả thế giới này ghét bỏ em, bỏ rơi em thì anh vẫn yêu thương em!

Cầm gậy đánh vợ vì dám về nhà quá 12 giờ đêm

Tôi đã đuổi vợ ra khỏi nhà sau khi thấy cô ấy làm chuyện tày đình này với mẹ tôi

Chuyện Tình 2 Năm Trước Voz Full