dựa vào lòng anh, dùng chân tôi nhẹ nhàng xoa xoa chân anh, không đợi anh có bất kỳ phản ứng nào, tôi đã đón lấy môi anh, anh không tránh né nữa, người cứng ngắc cũng dần thả lỏng. Môi tôi trượt từ môi anh xuống cổ, lại hôn vành tai anh, nỉ non bên tai anh
“Thế Phàm, em yêu anh, yêu anh vô cùng, Thế Phàm, anh biết không?”
Anh đột nhiên nâng cằm tôi lên, sau khi nhìn chăm chú tôi ba giây lại dùng hết sức hôn, cứ như muốn dùng cái hôn này để chứng minh anh yêu tôi bao nhiêu. Chúng tôi ôm lấy nhau thật chặt như hận không thể uốn cong đối phương đến tận xương.
Dần dần tôi cảm thấy thân thể anh có sự biến hóa, cũng không biết phải làm tiếp thế nào, trong một khắc ấy tôi chỉ tình nguyện nghe cảm giác của mình, tôi nguyện làm người đàn bà của anh. Khi anh đè lên người tôi, giao thân thể nóng bỏng cho tôi, tôi không kìm được cắn vai anh thật mạnh, chúng tôi đều cảm nhận được đau đớn, cũng đều cảm nhận được hoan hỉ của tình yêu. Khi luồng nhiệt nóng bỏng tiến vào thân thể tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao loài người lại có giới tính, ấy là để hai người yêu nhau có thể hòa làm một.
Tôi nằm trong ngực Thế Phàm, vuốt ve thân thể anh, người anh rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ. Chỉ là bên mông trái hơi lõm xuống, có lẽ do thời gian dài không vận động. Tôi đột nhiên ngồi dậy, dọa anh giật mình: “Em làm gì vậy?”
“Anh có muốn xem cái bớt của em không, đó là chỗ xấu nhất trên người em, thật đấy, không lừa anh.”
Nói xong, tôi lập tức xoay người nằm xuống, anh cười, đánh một cái lên mông tôi: “Rồi thấy rõ rồi, một vết bớt rất nhỏ, nhanh nằm vào chăn không lạnh.”
Tôi lật người, cọ mặt vào chân trái của anh: “Em biết anh sẽ không chê em, cho dù vết rất lớn cũng không.”
“Được rồi, anh biết, em dậy mau, cọ như thế buồn lắm.”
“Anh có máu buồn à?” Tôi lại cố ý lấy tay gãi.
Anh cười, kéo tôi dậy: Ngoan nào, đừng nghịch ngợm nữa.
“Anh buồn thật à, em nghĩ là không có cảm giác, có thể tùy tiện cho em sờ nắn.”
Anh cầm tay tôi để lên chân trái, nhìn vào mắt tôi: “Có cảm giác, biết đau biết buồn, chỉ không động đậy được. Nếu em gãi chân phải của anh, anh sẽ tránh đi, nhưng chân trái dù có muốn cũng không tránh được, em hiểu chưa?”
“Thế Phàm–“
“Sao?”
“Hình như anh chưa từng nói yêu em.”
“Hả, anh cứ tưởng anh nói rất nhiều lần rồi.”
“Một lần cũng chưa.”
“Chưa nói thì càng không cần phải nói.”
“Vậy gọi em một cách âu yếm”
“Khả Nghi”
“Chưa đủ dễ nghe”
“Tiểu Nghi?”
Tôi cười haha: “Cũng tạm.”
“Không được, lợi dụng anh sao, Khả Khả? Tiểu Khả? Khả Nhi?”
“Ừ, tên này không tồi, về sau trên giường chỉ được gọi em như thế.”
“A, vậy mà em cũng nói ra được… Khả Nhi, Khả Nhi.”
“Đừng, anh chơi xấu.”
“Muộn rồi, cô bé ngốc”… Lần này có kinh nghiệm hơn, anh không ở phía trên nữa, mà từ một bên dùng ít sức hơn, chân trái kẹp giữa hai chân tôi, như vậy có thể dùng sức dễ dàng hơn.
Buổi sáng khi tỉnh lại, thấy anh đang nằm cạnh tôi ngủ say sưa. Tôi không nhịn được hôn anh.
Ai ngờ anh đã đè tôi xuống: “Cứu mạng, em tưởng anh đang ngủ, đồ lừa đảo.”
“Đang ngủ thật, ai bảo em trêu chọc anh.”
“Em thấy anh ngủ ngon, cứ nghĩ anh mệt.”
“Em có muốn thử xem anh có mệt thật không?”
“Đừng, đại gia tha mạng, người mệt là tiểu nhân, tiểu nhân không chịu nổi.” Anh cười haha.
Tôi vuốt ve gương mặt anh: “Thế Phàm, em thích nhất nhìn anh cười, lúc anh cười là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ.”
“Thế lúc anh không cười?”
“Là người đàn ông cool nhất thiên hạ.”
Anh cười ha hả. Kéo tôi vào lòng: “Chỉ cần có em, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.”
Tôi khẽ chạm vào mông anh, hỏi anh có đau không.
Anh nói không đau.
“Kỳ lạ thật, vỗ mông ngựa* nửa ngày lại không đau.”
*tiếng Trung: nịnh hót
“Chết nhé, bây giờ anh không bỏ qua cho em nữa.”
“Cứu mạng…” Qua đêm đó khoảng cách của chúng tôi kéo lại càng gần. Buổi sáng anh đến cửa hàng, không cậy mạnh nữa, anh dùng nạng bên phải, A Cường đỡ bên trái, tôi giúp anh cầm nạng trái theo sau.
Vào cửa hàng anh ngồi xuống, tôi để nạng bên cạnh anh, thừa dịp A Cường không có mặt ở đó chỉ vào mũi anh: “Bây giờ em đi học, anh phải nghe lời biết chưa? Trên đường tuyết còn chưa tan hết, không cho phép anh cậy mạnh, đi đâu gọi A Lan hoặc A Cường đi cùng anh, nếu anh dám ngã thì em sẽ hừ hừ.”
“Hừ hừ là có ý gì.”
“Hừ hừ là em sẽ khóc chết cho anh xem!”
“Ừ, cái này anh rất sợ.” Anh nhẹ hôn tôi: “Được rồi, ngoan, nhanh mang túi xách đi học đi. Sinh viên ý thức kém quá, không trốn học thì lại đi muộn.”
Từ đó về sau, thời gian biểu của tôi lại điều chỉnh. Mỗi chiều thứ sáu tan học lại chạy thẳng đến cửa hàng của anh. Buổi tối ở nhà anh chiều thứ bảy về nhà, chiều chủ nhật lại đi, sáng thứ hai về trường. Có chiều thứ tư không có giờ cũng đến tìm anh, nhưng không dám ngủ lại. Như vậy vừa tuân thủ quy chế của trường cũng không khiến bố mẹ nghi ngờ, tình yêu của chúng tôi tiến triển hết sức thuận lợi.
Trong phòng kí túc ngay cả lão Đại cũng bắt đầu yêu, bốn người kia đã đổi bạn trai một lượt. Mà tôi vẫn chỉ yêu Kỷ Thế Phàm, mọi người từ không ủng hộ đến giờ đã coi chúng tôi là cặp đôi mẫu mực.
Chương 8: Anh trong mắt các chị em
Thế Phàm rất thích đọc sách, lúc rảnh rỗi đều cầm một quyển trên tay. Loại nào cũng đọc, dĩ nhiên nhiều nhất là sách về Cơ Điện tử. Phân nửa số sách tôi mượn ở thư viện là cho anh đọc, tôi rất ít khi xem. Tôi thưởng tự hỏi trong hai chúng tôi ai mới đúng là đang học đại học, tôi thì lên lớp bữa đực bữa cái, anh lại ham học hỏi như khát. Lúc đọc sách tôi ngủ gà ngủ gật, anh lại chăm chú say sưa. Cuối kỳ anh giúp tôi lên kế hoạch ôn thi.
Thường chỉ cần tổng hợp tài liệu ôn tập của anh và lão Đại, bốn người chúng tôi đã có thể thong dong ứng phó với kỳ thi. Chỉ riêng điểm này mọi người trong phòng kí túc đã vô cùng bội phục anh, tôi còn hoài nghi phải chăng chỉ số thông minh của anh vượt quá 180, tôi từng hỏi anh: Thế Phàm, anh có muốn làm trắc nghiệm đo chỉ số thông minh không?
Anh xoa đầu tôi, trả lời: “Đo để làm gì, không dưng tự tìm chuyện đả kích mình.”
“Sao lại là đả kích? Trí thông minh của anh chắc chắn vượt xa người bình thường.”
Anh khẽ cười: “Người anh sợ bị đả kích là em.”
“Anh được lắm, dám chế giễu em, xem em cắn chết anh đây!”
Từ sự tò mò mãnh liệt đối với Kỷ Thế Phàm, các chị em luân phiên theo tôi đến cửa hàng của anh, xem anh là thần thánh phương nào mà khiến lão Tứ điên đảo thần hồn. Các cô nhất trí đánh giá là tài tử, đẹp trai, thiếu sót lớn nhất là chân bị tật. Đối với câu nói cuối cùng này tôi cực kỳ khinh bỉ.
Lão Ngũ nói, tớ không tin chẳng lẽ cậu không hi vọng đi đường được nắm tay người yêu, lúc mệt được anh ấy cõng? Tôi hỏi ngược lại, c
“Thế Phàm, em yêu anh, yêu anh vô cùng, Thế Phàm, anh biết không?”
Anh đột nhiên nâng cằm tôi lên, sau khi nhìn chăm chú tôi ba giây lại dùng hết sức hôn, cứ như muốn dùng cái hôn này để chứng minh anh yêu tôi bao nhiêu. Chúng tôi ôm lấy nhau thật chặt như hận không thể uốn cong đối phương đến tận xương.
Dần dần tôi cảm thấy thân thể anh có sự biến hóa, cũng không biết phải làm tiếp thế nào, trong một khắc ấy tôi chỉ tình nguyện nghe cảm giác của mình, tôi nguyện làm người đàn bà của anh. Khi anh đè lên người tôi, giao thân thể nóng bỏng cho tôi, tôi không kìm được cắn vai anh thật mạnh, chúng tôi đều cảm nhận được đau đớn, cũng đều cảm nhận được hoan hỉ của tình yêu. Khi luồng nhiệt nóng bỏng tiến vào thân thể tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao loài người lại có giới tính, ấy là để hai người yêu nhau có thể hòa làm một.
Tôi nằm trong ngực Thế Phàm, vuốt ve thân thể anh, người anh rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ. Chỉ là bên mông trái hơi lõm xuống, có lẽ do thời gian dài không vận động. Tôi đột nhiên ngồi dậy, dọa anh giật mình: “Em làm gì vậy?”
“Anh có muốn xem cái bớt của em không, đó là chỗ xấu nhất trên người em, thật đấy, không lừa anh.”
Nói xong, tôi lập tức xoay người nằm xuống, anh cười, đánh một cái lên mông tôi: “Rồi thấy rõ rồi, một vết bớt rất nhỏ, nhanh nằm vào chăn không lạnh.”
Tôi lật người, cọ mặt vào chân trái của anh: “Em biết anh sẽ không chê em, cho dù vết rất lớn cũng không.”
“Được rồi, anh biết, em dậy mau, cọ như thế buồn lắm.”
“Anh có máu buồn à?” Tôi lại cố ý lấy tay gãi.
Anh cười, kéo tôi dậy: Ngoan nào, đừng nghịch ngợm nữa.
“Anh buồn thật à, em nghĩ là không có cảm giác, có thể tùy tiện cho em sờ nắn.”
Anh cầm tay tôi để lên chân trái, nhìn vào mắt tôi: “Có cảm giác, biết đau biết buồn, chỉ không động đậy được. Nếu em gãi chân phải của anh, anh sẽ tránh đi, nhưng chân trái dù có muốn cũng không tránh được, em hiểu chưa?”
“Thế Phàm–“
“Sao?”
“Hình như anh chưa từng nói yêu em.”
“Hả, anh cứ tưởng anh nói rất nhiều lần rồi.”
“Một lần cũng chưa.”
“Chưa nói thì càng không cần phải nói.”
“Vậy gọi em một cách âu yếm”
“Khả Nghi”
“Chưa đủ dễ nghe”
“Tiểu Nghi?”
Tôi cười haha: “Cũng tạm.”
“Không được, lợi dụng anh sao, Khả Khả? Tiểu Khả? Khả Nhi?”
“Ừ, tên này không tồi, về sau trên giường chỉ được gọi em như thế.”
“A, vậy mà em cũng nói ra được… Khả Nhi, Khả Nhi.”
“Đừng, anh chơi xấu.”
“Muộn rồi, cô bé ngốc”… Lần này có kinh nghiệm hơn, anh không ở phía trên nữa, mà từ một bên dùng ít sức hơn, chân trái kẹp giữa hai chân tôi, như vậy có thể dùng sức dễ dàng hơn.
Buổi sáng khi tỉnh lại, thấy anh đang nằm cạnh tôi ngủ say sưa. Tôi không nhịn được hôn anh.
Ai ngờ anh đã đè tôi xuống: “Cứu mạng, em tưởng anh đang ngủ, đồ lừa đảo.”
“Đang ngủ thật, ai bảo em trêu chọc anh.”
“Em thấy anh ngủ ngon, cứ nghĩ anh mệt.”
“Em có muốn thử xem anh có mệt thật không?”
“Đừng, đại gia tha mạng, người mệt là tiểu nhân, tiểu nhân không chịu nổi.” Anh cười haha.
Tôi vuốt ve gương mặt anh: “Thế Phàm, em thích nhất nhìn anh cười, lúc anh cười là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ.”
“Thế lúc anh không cười?”
“Là người đàn ông cool nhất thiên hạ.”
Anh cười ha hả. Kéo tôi vào lòng: “Chỉ cần có em, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.”
Tôi khẽ chạm vào mông anh, hỏi anh có đau không.
Anh nói không đau.
“Kỳ lạ thật, vỗ mông ngựa* nửa ngày lại không đau.”
*tiếng Trung: nịnh hót
“Chết nhé, bây giờ anh không bỏ qua cho em nữa.”
“Cứu mạng…” Qua đêm đó khoảng cách của chúng tôi kéo lại càng gần. Buổi sáng anh đến cửa hàng, không cậy mạnh nữa, anh dùng nạng bên phải, A Cường đỡ bên trái, tôi giúp anh cầm nạng trái theo sau.
Vào cửa hàng anh ngồi xuống, tôi để nạng bên cạnh anh, thừa dịp A Cường không có mặt ở đó chỉ vào mũi anh: “Bây giờ em đi học, anh phải nghe lời biết chưa? Trên đường tuyết còn chưa tan hết, không cho phép anh cậy mạnh, đi đâu gọi A Lan hoặc A Cường đi cùng anh, nếu anh dám ngã thì em sẽ hừ hừ.”
“Hừ hừ là có ý gì.”
“Hừ hừ là em sẽ khóc chết cho anh xem!”
“Ừ, cái này anh rất sợ.” Anh nhẹ hôn tôi: “Được rồi, ngoan, nhanh mang túi xách đi học đi. Sinh viên ý thức kém quá, không trốn học thì lại đi muộn.”
Từ đó về sau, thời gian biểu của tôi lại điều chỉnh. Mỗi chiều thứ sáu tan học lại chạy thẳng đến cửa hàng của anh. Buổi tối ở nhà anh chiều thứ bảy về nhà, chiều chủ nhật lại đi, sáng thứ hai về trường. Có chiều thứ tư không có giờ cũng đến tìm anh, nhưng không dám ngủ lại. Như vậy vừa tuân thủ quy chế của trường cũng không khiến bố mẹ nghi ngờ, tình yêu của chúng tôi tiến triển hết sức thuận lợi.
Trong phòng kí túc ngay cả lão Đại cũng bắt đầu yêu, bốn người kia đã đổi bạn trai một lượt. Mà tôi vẫn chỉ yêu Kỷ Thế Phàm, mọi người từ không ủng hộ đến giờ đã coi chúng tôi là cặp đôi mẫu mực.
Chương 8: Anh trong mắt các chị em
Thế Phàm rất thích đọc sách, lúc rảnh rỗi đều cầm một quyển trên tay. Loại nào cũng đọc, dĩ nhiên nhiều nhất là sách về Cơ Điện tử. Phân nửa số sách tôi mượn ở thư viện là cho anh đọc, tôi rất ít khi xem. Tôi thưởng tự hỏi trong hai chúng tôi ai mới đúng là đang học đại học, tôi thì lên lớp bữa đực bữa cái, anh lại ham học hỏi như khát. Lúc đọc sách tôi ngủ gà ngủ gật, anh lại chăm chú say sưa. Cuối kỳ anh giúp tôi lên kế hoạch ôn thi.
Thường chỉ cần tổng hợp tài liệu ôn tập của anh và lão Đại, bốn người chúng tôi đã có thể thong dong ứng phó với kỳ thi. Chỉ riêng điểm này mọi người trong phòng kí túc đã vô cùng bội phục anh, tôi còn hoài nghi phải chăng chỉ số thông minh của anh vượt quá 180, tôi từng hỏi anh: Thế Phàm, anh có muốn làm trắc nghiệm đo chỉ số thông minh không?
Anh xoa đầu tôi, trả lời: “Đo để làm gì, không dưng tự tìm chuyện đả kích mình.”
“Sao lại là đả kích? Trí thông minh của anh chắc chắn vượt xa người bình thường.”
Anh khẽ cười: “Người anh sợ bị đả kích là em.”
“Anh được lắm, dám chế giễu em, xem em cắn chết anh đây!”
Từ sự tò mò mãnh liệt đối với Kỷ Thế Phàm, các chị em luân phiên theo tôi đến cửa hàng của anh, xem anh là thần thánh phương nào mà khiến lão Tứ điên đảo thần hồn. Các cô nhất trí đánh giá là tài tử, đẹp trai, thiếu sót lớn nhất là chân bị tật. Đối với câu nói cuối cùng này tôi cực kỳ khinh bỉ.
Lão Ngũ nói, tớ không tin chẳng lẽ cậu không hi vọng đi đường được nắm tay người yêu, lúc mệt được anh ấy cõng? Tôi hỏi ngược lại, c