Một đời một kiếp - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Một đời một kiếp (xem 2488)

Một đời một kiếp

ong đầu, không nắm bắt được cái nào, hoàn toàn rối loạn. Đỗ rất phối hợp, sợ cô xem không hiểu liền giải thích: “Ngày đó, khi cô và tôi thân mật ở trong phòng, Trình Mục Dương cũng ở ngay cách vách. Hai người chỉ cách một lớp thủy tinh, đáng tiếc, cô không thấy hắn nhưng hắn có thể thấy cô.”


Trời đất như rung chuyển trước mắt.


Từng chữ Đỗ nói đâm thẳng dến đáy lòng của cô, ở nơi sâu nhất.


“Thật đúng là kẻ điên. Cô đoán xem, hắn bỗng nhiên phát cuồng như vậy, là vì cô phản bội hắn, hay là vì hai chúng ta thân mật? Hoặc là, cô với hắn chỉ cách một lớp thủy tinh, nhưng hắn không thể chạm vào cô mà đánh mất đi lí trí?”


Cô nhìn Đỗ, nước mắt không hề báo hiệu trước mà mạnh mẽ chảy xuống.


Hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ cô. Bắt đầu tại Bỉ, nhiều ngày nhiều đêm như vậy ở bên nhau, họ đã hiểu rõ cảm nhận của đối phương.


Đỗ dùng súng nâng cằm cô lên, nhìn cô ánh mắt của cô bị che kín nước mắt: “Nếu hắn không điên cuồng như vậy, người của chúng tôi cũng không bị giết, mà tôi, cũng sẽ không hạ lệnh kích hoạt thuốc nổ. Oanh một tiếng, khói lửa bao trùm khắp nơi, không còn gì cả.”


Con ngươi Nam Bắc nhanh chóng co rút lại.


“Không còn gì, chính là chết, thi thể cũng không giữ được.”


Đỗ tiếp tục nói.


Nam Bắc lại cái gì đều nghe không được .


Trình Mục Dương đã chết?


Thi thể cũng không giữ được?.


Nam Bắc không ngừng hồi tưởng.


Từ khi hai người mới bắt đầu gặp lại, tầm mắt của hắn chưa bao giờ rời khỏi người cô.


Hắn nói: “Bắc Bắc, trí nhớ của anh rất tốt, nơi này vẫn nhớ về em.”


Hắn nói: “Chuyện này chấm dứt, cùng anh đến Moscow, được không?”


Hắn nói: “Anh rất ít khi nổ súng, vừa rồi chỉ là sợ em có nguy hiểm.”


Hắn nói: “Em đối với anh mà nói, cho tới bây giờ đều không liên quan đến Uyển Đinh. Anh chỉ biết, người thiếu nợ anh vừa rồi là Nam Bắc.”


Hắn nói: “Anh vốn có thể làm người tốt, đáng tiếc, người dụ hoặc anh lại là em.”


Trong bóng đêm, trên bờ biển, thanh âm của hắn rất nhỏ, lạnh lẽo nhưng khiến người ta rất thích nghe. Đôi khi rất xa, đôi khi rất gần. Chỉ tiếc cô không mở mắt ra được, không nhìn được hắn.


Kế hoạch của hắn vốn là không chê vào đâu được, cô xuất hiện, trở thành việc ngoài ý muốn, sau đó lại gặp nguy hiểm liên tiếp. Có lẽ ban đầu là cô bị hắn làm liên lụy, bị hắn cuốn vào trận chiến giữa CIA cùng Moscow. Nhưng kết cục lại, cô vẫn là lí do lớn nhất hại chết Trình Mục Dương.


Nam Bắc hôn mê một ngày một đêm, những nơi bị trói đều nổi lên dấu vết màu hồng.


Đỗ cũng bắt đầu lơ đễnh với cô, thậm chí có chút khoái trá. Nhưng đêm khuya, khi thấy cô không ngừng rơi lệ, thân thể nóng đến dọa người, hắn rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên. Điều kiện của Nam Hoài, chỉ có một, muốn hắn đem Nam Bắc trở về nguyên vẹn, một cọng tóc cũng không được thiếu, chỉ có như thế vợ và con hắn mới có thể thuận lợi đến Anh quốc.


Hắn phiền chán đánh thức cô bé bảo đi tìm bác sĩ.


Cô bé mời đến một bác sĩ địa phương.


Là ông già, còn mù.


Đỗ thấy hành động của bác sĩ không tiện thì cũng yên tâm một chút, nhưng vẫn đề phòng cầm súng. Bác sĩ già kia nhìn như là Hoa kiều, bắt mạch cho Nam Bắc sau đó dùng tiếng Trung nói: “Cô ấy mang thai.”


Đỗ giật mình, bỗng nhiên cười rộ lên.


Quả thực tốt quá.


Nam Bắc mang thai, điều này có thể khiến Nam Hoài nhanh chóng chịu thỏa hiệp với hắn hơn.


Nhiều năm hợp tác với Nam Hoài khiến Đỗ biết rõ, Nam Hoài là người có thù thì phải trả, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào mà phải trả gấp đôi. Hắn nghe qua một tin đồn, Nam Hoài từng dùng mười lăm năm, một mình tìm ra những người có liên quan đến cái chết của cha mẹ năm đó mà giết, từng người từng người.


Nam Hoài là kẻ mà không ai hi vọng trở thành kẻ thù của hắn.


Bác sĩ nhanh chóng kê thuốc cho Nam Bắc, tận lực tránh ảnh hưởng đến thai nhi.


Nam Bắc là lợi thế lớn nhất của Đỗ, hắn tuy rằng hận cô thấu xương nhưng không thể để cô gặp chuyện không may được. Đỗ rất nghe lời bác sĩ, dựa theo đơn thuốc của ông mà cho cô uống. Hai ngày sau, Nam Bắc cũng có ý thức.


“Tỉnh rồi sao?” Đỗ đi tới, xoay người lại xem cô.


Lông mi Nam Bắc động đậy, chậm rãi mở mắt. Mắt bị sưng, đau đớn, tầm mắt mơ hồ.


Nhiều ngày hôn mê đã đem ý thức của cô nghiền nát thành những mảnh nhỏ, hiện nay không thể phân biệt được gì.


“Cô tỉnh rồi sao?” Bác sĩ cười rộ lên, “Tỉnh là tốt, nên hoạt động một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.”


—Hết chương 34—


Chương 35: Nam Thị Nam Hoài (2)


Tàu quốc tế đi từ Bắc Kinh đến Moscow, có một toa rất đặc biệt. Toa này có bốn phòng độc lập nhưng chỉ một phòng có khách đặt biệt ở, ba phòng căn lại dành cho bác sĩ cùng những người cầm súng. Ở Trung Quốc và Nga, mang theo súng là việc phi pháp, đáng tiếc, điều này lại không áp dụng cho vị khách trên toa này.


Bên trong căn phòng, không có ý tá, chỉ có hai bác sĩ cùng với hai người đàn ông.


Một người đang ngồi ngủ bên cạnh giường, là Kyle. Một người khác nằm ở trên giường, mới thoát khỏi đầm lầy tử vong.


Trải qua nhiều lần cấp cứu, người trên giường đã có được một ít hô hấp mỏng manh.


Sáu ngày sáu đêm trên tàu, hao phí sức lực, ngay cả hai thầy thuốc cũng đã mệt mỏi không thể chịu nổi nhưng không dám sơ suất với người đàn ông này.


Ánh nắng từ ngoài chiếu vào qua cửa thủy tinh, rơi trên mặt sàn. Tàu đang xuyên qua đại lục Siberia [1'>, cách nhà ga gần nhất khoảng mấy ngàn dặm, bốn phía chỉ có thảo nguyên cùng những khu rừng bạt ngàn. Phong cảnh đẹp như thế nhưng hắn lại không nhìn được.


Ai cũng không biết hắn đã lang thang trong giấc mơ đi đến nơi nào.


Trừ hắn.


Hắn sống trên đời hai mươi chín năm, đi qua rất nhiều nơi. Từ những trận đấu đầy bom đạn trên chiến trường, đến chiếc bàn tròn chính trị, rất nhiều người hận hắn, sợ hắn, cũng có nhiều người cam nguyện phục tùng hắn, thậm chí cũng có rất nhiều cô gái yêu hắn. Nhưng những nơi này đối với hắn mà nói, chỉ là một kí hiệu trên bản đồ.


Trí nhớ chân chính của hắn chỉ là cuộc sống ở Thượng Hải khi còn nhỏ, những năm tại Bỉ, và có cả cuộc hành trình đến Đông Nam Á khi mới mười bốn tuổi ấy. Lần đó, đích đến cuối cùng của cuộc hành trình chính là Uyển Đinh.


Đây là việc duy nhất hắn tự mình quyết định.


Hắn rất muốn nhìn Myanmar, quốc gia tin tưởng Phật giáo, mà Uyển Đinh là con đường tốt nhất để đến đó.


Uyển Đinh là biên giới phía Tây Nam, chỉ cần đi qua một cây cầu là có thể tới nơi hắn muốn đến. Có núi có sông, có rừng mưa nhiệt đới, cũng có những trạm biên phòng quốc gia, còn có rất nhiều người Đông Nam Á. Hắn lúc đó là một thiếu niên, cảm thấy rất hứng thú với nơi này. Nhưng hắn không biết, đó cũng là nơi có chợ đen ngầm lớn nhất Đông Nam Á, cái gì cũng có thể mua bán, bao gồm cả con người.


Đêm khuya, bên trong khách sạn, hắn bị người bịt mặt, trói lại mang ra ngoài.


Là vì ở chợ đen có người ra giá, muốn mua mạng của hắn.


Khi đó, hắn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Tao nhận làm bố nó nhưng sau này phảt xét nghiệm để tao còn đi lấy vợ đấy nhé!”

Lão hàng xóm đáng ghét

Cô gái quát người đàn ông không nhường ghế trên xe bus, và cái kết không tưởng

Cưng Chiều Em Cả Đời

Người đến đúng thời điểm sẽ là người cuối cùng…