“Được rồi, mọi người chớ có để lộ sơ hở.”
“Yên tâm, nhất định không có vấn đề gì.”
…
Vu Kiều không nghe được bọn họ thần thần bí bí bàn bạc điều gì, cô ngồi trên sô pha thấp thỏm chờ đợi, chẳng lẽ người trong nhà không đồng ý? Gia thế của Ân Á Minh quả thật quá cao, bọn họ sợ cô sau khi kết hôn bị bắt nạt? Trời ạ, chuyện này không thể xảy ra được, hiện tại cô đã chọn Ân Á Minh, nếu như mọi người lại muốn ép cô chọn một trong số những người ở trong danh sách, cô nhất định không đồng ý.
Một lúc sau thì mọi người bàn bạc xong, Đới Phân Phương giả vở bối rối nói với Vu Kiều: “Kiều Kiều, con chọn ai mẹ cũng ủng hộ, nhưng con cũng biết hoàn cảnh nhà họ Ân, bọn họ không phải người dễ dây vào, nếu như con thật sự kết hôn với cậu ta, sau đó muốn ly hôn khẳng định rất khó.”
Vu Kiều nâng trán, thì ra bọn họ bàn bạc cả nửa ngày vì băn khoăn về chuyện này.
“Mọi người yên tâm, con hiểu anh ấy không phải người đơn giản, tóm lại con cũng suy nghĩ kỹ rồi mới chọn anh ấy.”
“Thật?” Đới Phân Phương xác nhận nói.
“Vâng.” Chuyện đến nước này, chết thì chết! Thế nào thì thế ấy! Vu Kiều ra quyết tâm:”Cứ quyết định như vậy!”
Đới Phân Phương vỗ bàn một cái:”Đi, con mau tìm giấy tờ của mình đi, hôm nay phải đi đăng ký!”
“Nhanh như vậy?!” Vu Kiều bị dọa cho giật mình, có phải mẹ cô muốn đuổi cô đi không vậy, dù sao giấy tờ của cô cũng không có ở đây, cứ cho là về Quý gia lấy được nhưng chưa chắc hôm nay Ân Á Minh rảnh hay không, hoặc thậm chí liệu anh có thay đổi ý định kết hôn với cô không nữa?
“Không nhanh! Vị đại sư kia nói bảy ngày, từ đó đến nay cũng đã hai ngày, chỉ còn năm ngày thôi! Hôm nay là thứ hai, hình như thứ bảy cục dân chính không làm việc? Mẹ không nhớ rõ, nhưng dù sao trước thứ sáu muốn sắp xếp mọi việc xong xuôi thì không kịp nữa rồi, hôm nay con coi như đi thử một chuyến, nếu cần lưu ý đặc biệt gì thì lần sau lại đến.”
“Nhưng… không biết Ân Á Minh anh ấy có rãnh rỗi hay không.” Vu Kiều cảm thấy mọi chuyện chuyển biến quá nhanh.
“Con gọi điện thoại hỏi cậu ta thì sẽ biết, kết hôn là chuyện lớn như vậy, dù có bận chuyện gì thì cậu ta cũng phải đi, con gọi đi.” Đới Phân Phương thúc giục.
Vu Kiều thấp thỏm lấy điện thoại di động trong túi ra, tra số của Ân Á Minh rồi lại nhìn mọi người trong nhà thì phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tha thiết nhìn mình khiến cô cảm thấy khẩn trương hơn, sau đó cô đột nhiên nghĩ đến một việc :”Đúng rồi, chuyện của vị đại sư kia mọi người không nên nói cho Ân Á Minh biết, chuyện này rất không hay.” Nếu Ân Á Minh cô vì loại lý do vớ vẩn này mới đồng ý kết hôn với anh thì nhất định sẽ tức giận, nếu đã kết hôn, loại chuyện như vậy tốt nhất không nên nói ra, rất dễ ảnh hưởng không tốt đến tình cảm vợ chồng.
(VK mà biết do Á Minh bày trò chắc hộc máu mà chết quá)
“Chắc chắn không nói, con (chị) cứ yên tâm!” Mọi người trăm miệng một lời bảo đảm.
Vu Kiều hài lòng gật gật đầu, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho Ân Á Minh.
Trong lòng người nhà họ Vu cảm thấy rất bối rối, nếu Vu Kiều biết chuyện này hoàn toàn do Ân Á Minh bày trò, nhất định rất đặc sắc…
“Alo.” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nam dễ nghe giống như tâm trạng anh rất tốt.
“Là em.” Tim Vu Kiều cứ đập thình thịch:” Hôm nay anh có rãnh rỗi hay không? Ý em là bây giờ ấy, bây giờ anh có rãnh rỗi hay không?”
“Chỉ cần là em tìm thì anh chắc chắn sẽ rảnh, em muốn gặp anh à?” Trong giọng nói của Ân Á Minh mang theo một tia trêu chọc.
Chỉ cần là em tìm thì anh chắc chắn sẽ rảnh, lời nói này quả thật… Tâm tình thiếu nữ của Vu Kiều bị kích thích, cô đỏ mặt lắp bắp nói: “Là… Là như vậy, cái kia… Cái kia…”
“Em làm sao vậy? Không có chuyện gì, em cứ từ từ nói, có chuyện gì cần anh giúp à?”
“A, anh có thể đến cục dân chính với em một chuyến không?” Vu Kiều thề rằng đây là lần duy nhất trong đời cô dám nói câu này!
“… Cái gì?” Ân Á Minh tưởng mình nghe nhầm, muốn Vu Kiều nói lại một lần nữa.
“Em nói, bây giờ anh có thể đến cục dân chính với em một chuyến không, mang theo cả giấy tờ của anh nữa.” Tim của Vu Kiều dường như muốn rớt ra ngoài
Chương 45
Sau khi Vu Kiều hỏi xong thì Ân Á Minh ở đầu dây điện thoại bên kia cũng trầm mặc không nói gì. Vu Kiều giật giật khóe mắt, trong lòng nghĩ anh không đồng ý thì định thế nào chứ, thật vất vả cô mới đủ dũng khí thổ lộ, chắc Ân Á Minh sẽ không khiến cô bị mất mặt chứ?
Một lúc sau điện thoại mới phát ra giọng nói của người ở đầu dây bên kia, không rõ tâm trạng vui hay không vui: “Hiện tại em đang ở đâu, anh đến đón em?”
“Em đang ở nhà cha mẹ, hiện tại em muốn về nhà* lấy giấy tờ.” Vu Kiều nói có chút không được rõ ràng. (Vu Kiều hiện đang sống một mình trong căn nhà của Quý Huy để lại, vì vậy sau này ta sẽ sửa nhà mà Vu Kiều sống là nhà của cô ấy, còn nhà của cha mẹ Vu Kiều thì gọi là nhà họ Vu)
“Vậy được, anh cũng về nhà trước đã, sau đó đến đón em.”
“Được.”
Cho đến Vu Kiều cúp điện thoại cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, chuyện này… cứ như vậy thì xong? Ân Á Minh đồng ý? Tại sao cô không có chút cảm giác nào vậy…
Nhưng bây giờ không cần nghĩ những chuyện này nữa, lát nữa Ân Á Minh đến đón cô, hiện tại cô nên về nhà rồi.
“Ba mẹ, con về đây.” Vu Kiều vội vã cầm túi xách đứng lên.
“Nhanh lên, đi đi.” Tất cả người khác trong nhà họ Vu hận hiện tại Vu Kiều không thể bay về nhà lấy giấy tờ để đi đăng ký với Ân Á Minh!
…
“Ân tổng, anh đi đâu vậy?” Thư ký thấy Ân Á Minh rời buổi họp đi tiếp điện thoại một lúc lâu vẫn chưa trở lại thì ra ngoài tìm một vòng nhưng lại phát hiện Ân Á Minh giống như đang đi vào thang máy, trong lòng tự hỏi xem lúc này đại BOSS muốn đi đâu, buổi họp vẫn còn đang tiếp tục mà!
“Cô tới thật đúng lúc, tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô giúp tôi thông báo với mọi người buổi họp tạm kết thúc, tất cả lịch làm việc của tôi cũng đẩy đến ngày mai.” Dáng vẻ của Ân Á Minh lúc này trông giống như vô cùng vui vẻ nhưng cũng hết sức vội vàng.
Lúc này thang máy vừa vặn mở, lúc Ân Á Minh bước vào thì thư ký Tống Hiểu San cũng đi vào theo, cô không hiểu rõ đại BOSS muốn làm gì thì lát nữa sẽ không thể nào thông báo với những người khác. Cửa thang máy vừa đóng thì Tống Hiểu San lập tức mở lịch trình công việc của Ân Á Minh trên điện thoại: “Ân tổng, lịch làm việc ngày mai của anh cũng kín, nếu phần công việc của hôm nay lại đẩy tới ngày mai, chuyện này…”
“Vậy thì hủy bỏ những việc không quá quan trọng, hoặc sắp xếp những n