Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full (xem 3083)

Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

nh dưới đường, xung quanh còn có một vũng máu nhỏ nữa, éo biết chảy ra từ bộ phận nào. Sau trận quyết chiến hôm ấy, mở mắt dậy thì em đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện, lại một lần nữa là hình ảnh mẹ em đang tận tuỵ chăm sóc cho em. Đầu em hôm ấy đau như búa bổ, bác sĩ đã băng một tấm vải vào đầu em, thật sự em không biết mình có bị sao không, em thật có lỗi với ba mẹ.


Nằm viện đến chiều tối thì thằng Bình đem theo giỏ trái cây đến thăm em, vừa vào thì cu cậu nói:


“Sao lúc mày quýnh nhau sao không gọi tao, để ra nông nỗi như thế này đây”
“Tao bị bọn nó tấn công bất ngờ quá, với lại từ chỗ nhà mày lên đó xa lắm, có gọi mày cũng không làm được cái gì”
“Mà mày biết có chuyện gì không, sao tự nhiên bọn nó đánh mày”
“Tao có gây sự với ai đâu, tao nghĩ bọn này là đệ của thằng Minh hói, nó tìm ra được phòng trọ của bé Huệ rồi”
“Hôm bữa mày có quýnh nó không mà sao nó kiếm người trả thù mày”
“Hôm đó tao nhịn nó, chỉ có nó tát tao thôi, tao có làm gì nó đâu, chắc thằng cha này bị khùng, hên là tao còn chưa chết được, không biết bé Huệ sao rồi”
“Thôi mày ráng nằm nghỉ đi, có gì lát tao qua chỗ con Huệ xem giúp mày”
“Ùa, hi vọng nàng không sao, tao chỉ sợ nó bắt nhỏ về hành hạ tiếp thôi”
“Tao nghĩ chắc nó biết mày quen bé Huệ, nên nó ghen đó”
“Mày đưa tao mượn điện thoại xíu, tao gọi cho con Huệ xem sao” (Em đề nghị với thằng Bình)


Gọi 2,3 lần nhưng điện thoại bé Huê liên tục ò í e, lúc này em mới thật sự lo lắng cho nàng. Nhưng hi vọng sẽ không có chuyện gì, “chắc nàng khoá máy để không bị người khác phá rối”, em thầm nghĩ. Quái lạ một điều là em gọi cho con Trâm cũng không được, điện thoại cũng ò í e, không biết mấy con nhỏ này đang làm trò gì nữa.


Trong khoảng thời gian nằm viện 3 ngày, mọi tung tích cũng như liên lạc về bé Huệ và mấy nhỏ bạn của nàng đều bặt vô âm tính. Ngay sau khi xuất viện, em có rủ thằng Bình chạy nhanh qua phòng trọ xem bé Huệ có ở đó không, đến nơi thì thấy căn phòng đóng cửa kín mít, một vài cái áo của bé Huệ phơi ngoài hiên nhà cũng bị mưa gió làm rơi xuống đất, trở nên dơ bẩn. Em gõ cửa nhưng dường như không có ai trả lời mặc dù khi ấy chỉ mới 2 giờ trưa. Lúc sau, em với thằng Bình mới qua chỗ phòng trọ cũ của nàng, thử hỏi tụi con Ly, con Trâm xem có chuyện gì xảy ra vậy, với lại tiện hỏi sao điện thoại của bọn nó vì sao mà ò í e 2,3 ngày nay.


Vừa bước vào phòng thì thấy con Hà đang trang điểm cho con Quyên, tụi này hôm nay sao đi làm sớm thế nhỉ. Nhìn phía dưới thì thấy con Trâm, em mới gọi nó:


“Trâm, em lên đây anh hỏi cái”
“Dạ, hôm nay sao tự nhiên ghé qua chỗ tụi em vậy” (Con Trâm ra vẻ ngạc nhiên như muốn che dấu điều gì)
“Sao điện thoại em, anh gọi hoài cứ báo ò í e là sao vậy”
“Dạ, em quên chưa nói anh, em đổi số rồi ạ” (Con Trâm lung túng trả lời)
“Tụi em đang có chuyện gì giấu anh đúng không, sao điện thoại bé Huệ anh gọi cũng ò í e, không lẽ bọn em cùng nhau đổi số”
“Thật tình là em không biết phải nói sao với anh nữa”
“Em có chuyện gì bí mật kể anh nghe đi, anh đang lo cho bé Huệ đây nè”
“Cách đây mấy ngày, Huệ có đến phòng tụi em, hôm ấy khuôn mặt của nó buồn lắm, nó dặn em là đừng có liên hệ với tụi anh nữa, còn bảo em là, nếu anh có hỏi tin tức về nó thì đừng nói cho anh nghe nữa, nói xong thì nó tạm biệt các chị em trong phòng rồi đi với một người đàn ông nào đó, hình như hôm ấy nó xách theo giỏ đồ nữa. Em vì đã hứa với nó nên đã chặn số điện thoại của anh và anh Bình. Em xin lỗi ạ”
“Thế giờ em có biết bé Huệ ở đâu không”
“Tụi em không biết nữa, hôm ấy nó chỉ chào tạm biệt tụi em rồi bỏ đi không nói gì hết, em cũng gọi điện cho nó mấy bữa nay mà có được đâu”
“Anh nghi có chuyện gì đó không ổn với bé Huệ rồi, thôi anh cám ơn em nha, khi nào có tin gì về nhỏ thì alo anh liền nhé”


Trở về nhà với tâm trạng đầy lo lắng, biết bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu em “nàng sao lại trốn tránh mình thế này”, “giờ biết tìm nàng ở đâu đây”…Thật sự cảm giác mà người mình đang yêu bỗng dưng tránh mặt và biến mất khỏi cuộc sống của mình nó khó chịu lắm. Ai đang yêu, đã từng trải qua cảm giác này có thể hiểu được. Chỉ vài ngày trước thôi nàng còn nhõng nhẽo đòi em mua kem ký mang về phòng rồi 2 đứa cùng ăn nữa, sao tự nhiên lại trở nên tránh mặt em thế này…


Chap 25: Không tên (The End).


Ở chap trước, sau khi trở về nhà với tâm trạng đầy lo lắng, biết bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu em “nàng sao lại trốn tránh mình thế này”, “giờ biết tìm nàng ở đâu đây”…Thật sự cảm giác mà người mình đang yêu bỗng dưng tránh mặt và biến mất khỏi cuộc sống của mình nó khó chịu lắm. Ai đang yêu, đã từng trải qua cảm giác này có thể thấu hiểu được. Chỉ vài ngày trước thôi nàng còn nhõng nhẽo đòi em mua kem ký mang về phòng rồi 2 đứa cùng ăn nữa, sao tự nhiên lại trở nên tránh mặt em thế này.


7h30 buổi tối ngày hôm ấy, em quyết định lái xe lần nữa qua phòng trọ bé Huệ để xem tình hình thế nào, xem coi liệu nàng đã về nhà chưa. Đang tính dắt xe đi thì ông già trong phòng nói vọng ra:
“Mày đi đâu giờ này thế đó con, mới hết bệnh thì ở nhà cho khoẻ, tối ra đường nguy hiểm lắm”
“Dạ, con qua nhà thằng Bình bàn chút chuyện, bố mẹ cứ yên tâm”
“Không yên tâm làm sao được, mày mới bị người ta đánh ra nông nỗi thế này, bố mẹ lo cho mày nên mới dặn vậy thôi”
“Dạ con hứa đi chốc lát rồi về ạ, trước 11 giờ con sẽ về”
“Ùa thôi, bố mẹ không phải cấm con, mà lo lắng cho con thôi, mày nhớ ra đường đừng gây sự với ai nữa nhé”


Sau một hồi xin phép ỉ ôi, em cuối cùng cũng được ra khỏi nhà. Trong tâm trạng lo lắng khôn nguôi, em một mạch lái thẳng xe tới phòng trọ của bé Huệ luôn mà không ghé bất cứ nơi đâu. Đến nơi thì thấy căn phòng vẫn còn đóng cửa kín mít, các nhà kế bên cũng đã thôi chông đèn, ngủ ngon giấc tự bao giờ. Nói thật, nhìn quang cảnh nơi này sao thấy nó nhói lòng gì đâu, ở đây vốn âm u nay còn tăm tối hơn bao giờ hết. Đứng bên ngoài, nhìn qua khe cửa sổ nơi cuối bếp, em chợt nhớ lại hình ảnh mấy bữa trước bé Huệ đang đứng chiên bánh cho em ăn. Giờ đây thì đã không còn hình bóng đó nữa rồi, nàng giờ nơi đâu chốn nào ở cái phố thị đông đúc bậc nhất Việt Nam. Thà có một chút manh mối hay tin tức gì về bé Huệ thì còn đỡ, đằng này em lại chẳng có gì hết, gọi điện cho nàng thì máy ò í e, trong khi đó mấy nhỏ bạn của nàng thì bó tay. Không lẽ giờ em cứ chạy vòng vòng khắp các khu vực lân cận để kiếm nàng, kiểu đó chắc tới già cũng không kiếm ra được. Mà thằng thủ phạm trong vụ này em tin chắc rằng là thằng già Minh hói, có vẻ chính nó là người đã “bắt cóc” bé Huệ và đe doạ nàng phải cắt đứt mọi liên lạc với em. “Hay là nàng sợ em bị thằng đó quýnh tiếp, nên đã tự nguyện trở về bên vòng tay của hắn để chuộc tội”, em thầm nghĩ.


Rơi vào bế tắc trong việc tìm kiếm, em cứ đi quanh quẩn suy nghĩ ở chỗ phòng trọ bé Huệ nom như thằng tự kỷ. Đứng đó chờ gần 1 tiếng với hi vọng bé Huệ trở về, nhưng có lẽ có đợi đến sáng mai nàng cũng không về đâu. Lúc sau, em lại lái xe qua chỗ ở cũ của nàng và các chị em mại dâm khác. 9 giờ tối, những giọt sương đêm bắt đầu rơi xuống lạnh đến buố

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mẹ chồng mất, 5 người con dâu khóc ngất chỉ có vợ tôi là mặt tỉnh bơ và sự thật sau đó khiến tôi hốt hoảng…

Tình yêu nơi thiên đường

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Yêu 2 tháng, tôi đã bị anh cướp mất đời con gái

Ái phi, nghe nói nàng muốn trèo tường