Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm (xem 6198)

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

Lúc này ông cụ Tả mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.


Tiêu Hàn vẫn không thoải mái trong lòng, nhìn chằm chằm anh oán giận, “Thật là! Muốn con ngồi cùng với cha con thêm một lát, con liền gấp đến như bị mèo cào! Sớm biết như vậy, cũng sẽ không đi cùng với Tiêu Y Đình, cùng ngồi đánh cờ đúng ý cha con, cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này!”


“Nói gì vậy?” Ông cụ Tả nghe lời này liền mất hứng, “Tối nay chuyện này thế nào? ! Ta thấy Tiểu Tam Tử đã làm đúng! Con của ngươi là đứa bé? Của người khác thì không phải sao? Nếu như Tiểu Tam Tử tối nay không đi qua chỗ đó, không cứu kịp thời thì đứa bé nhà người ta chẳng phải sẽ bị thiêu chết rồi sao? Tiêu Hàn à, ta thấy những năm này con làm ăn kiêu ngạo rồi, giác ngộ cũng thấp, nơi này so ra vẫn còn không hơn đứa bé đâu!” Ông cụ Tả chỉ vào đầu mình nói.


Làm con dâu, Tiêu Hàn không dám nói nửa chữ “Không” trước mặt ông cụ, liếc nhìn Tả Tư Tuyền, cũng biết vào thời điểm này, ông xã luôn đứng ở phía nào, sẽ không có chuyện anh đứng ra nói đỡ giúp mình, mặc dù uất ức, cũng chỉ có thể nhịn, nói thầm, “Cha, con cũng không có ý này. . . . . . Đúng rồi, Thần An, cô bé kia đâu? Chúng ta cũng đi thăm người nhà họ một chút? Nghe nói là ở gần nhà?” Tiêu Hàn chuyển đề tài.


“Mẹ, mẹ đừng đi! Thứ nhất, đã trễ thế này, người ta chắc là đã đi ngủ; thứ hai, con trai của mẹ làm chuyện tốt nhưng không cần người ta biết đến, con không hy vọng người ta cảm tạ mình, mẹ là con gái nhà họ Tiêu, còn là Tả phu nhân, thanh danh vang dội ở thành Bắc Kinh này, đi như vậy không phải là thái quá sao? Mẹ, con không phải muốn phát triển quan hệ với con gái người ta! Ông nội, ông xem con nói có đúng không?” Anh lần nữa nhìn về phía ông cụ Tả.


“Có đạo lý!” Ông cụ Tả gật đầu tán thành.


Hơn nữa Tiêu Hàn sợ nhất chính là cô gái không rõ lai lịch ở cùng con trai mình, dây dưa không rõ, lời nói này của con trai đã xóa được nghi ngờ trong lòng, cũng thôi không hỏi nữa.


Tả Thần An thở phào một cái, cũng không biết cha mẹ có tiếp tục nghe ngóng tình hình của cô gái ở bệnh viện hay không, có lẽ cần phải nghĩ biện pháp nhờ Sa Lâm làm thêm một số việc, khiến tối nay bác sỹ và hộ sỹ giúp đỡ thống nhất lại thông tin?


Nói chuyện cùng người nhà một lát, anh liền lộ ra vẻ mệt mỏi, Tiêu Hàn và mọi người liền ngừng nói, để cho anh nghỉ ngơi. Thế nhưng anh lại nói, “Mẹ, mọi người trở về đi thôi, mọi người ở đây con không ngủ được!”


Tiêu Hàn nói gì cũng không được đáp ứng, bị thương thành như vậy, không ai chăm sóc sao được?


Tranh chấp một lúc lâu, cuối cùng lấy lý do cùng là đàn ông với nhau sẽ chăm sóc dễ dàng, Tả Tư Tuyền ở lại với con trai, những người khác trở về.


Mặc dù Tả Tư Tuyền luôn nghiêm nghị, nhưng Thần An lại cảm thấy áp lực từ phía cha vẫn ít hơn so với mẹ, hơn nữa, nam nhân trời sanh không phải là kiểu nhiều chuyện như phụ nữ, sẽ không tìm đủ mọi cách để hỏi thăm tin đồn. . . . . .


Ngày thứ hai, khi Sa Lâm tới, mang theo một chiếc điện thoại màu trắng, không mắc tiền lắm, hơn một ngàn đồng. Vấn đề này ngay cả Sa Lâm cũng không nghĩ ra được, một Tả Tam Thiếu luôn hào phóng sao lại trở nên hẹp hòi như này? Nhìn ra được, Tam Thiếu rất để ý cô gái kia , điện thoại di động màu trắng rõ ràng cho thấy là anh mua cho cô, nhưng mà, lấy lòng một cô gái lại mua điện thoại như vậy sao?


Tả Thần An lại tìm cách để cha mình lánh mặt, đề nghị ông ra ngoài mua nước quả ăn, mình thì cầm di động đùa nghịch, tỏ vẻ rất hài lòng. anh cũng muốn mua cho cô cái tốt hơn, nhưng mà cô gái này không được tự nhiên, tặng cô thứ gì quá đắt cô sẽ không chịu nhận. . . . . .


Anh bảo Sa Lâm mở trong ngăn kéo bên cạnh lấy cái hộp ra, đó là chiếc hộp mà Hạ Vãn Lộ coi như bảo bối, cuối cùng lại ở chỗ này của anh.


Anh lấy thẻ sim từ bên trong ra, bỏ vào trong điện thoại di động, mở máy, thử kiểm tra một chút, vậy mà tín hiệu lại thông . . . . . .


Cô gái ngốc nghếch này!


Trong lòng anh càng thêm ấm áp, trong ánh mắt cũng tràn đầy dịu dàng và nét cười.


Đã khi nào Sa Lâm bắt gặp được nụ cười xuân sắc vô biên như thế này của Tam Thiếu? Anh ta không khỏi ngây người nhìn, đây là Tam Thiếu sao?


“Cầm điện thoại di động đưa cho cô ấy! Bữa ăn sáng đâu? Cậu mang theo chứ? “Thần An đưa điện thoại di động cho hắn.


“Dám không mang đến sao?” Sa Lâm u oán nhìn thoáng qua Thần An, mệnh lệnh của Tam Thiếu hắn dám không nghe chắc?


“Ừ! Đi đi! Mau đưa điện thoại di động cho cô ấy!” Anh có chút nóng lòng, một buổi tối không nhìn thấy cô, cũng không nghe được thanh âm của cô, sao lại có cảm giác giống như xa cách đã lâu thế này?


Sa Lâm nhìn hắn, lắc đầu mà thở dài.


“Than thở cái gì vậy?” Tả Thần An bất mãn trừng hắn.


“Không có gì. . . . . .” Sa Lâm cười đến nghẹn, lắc đầu, “Anh cũng đã biết trên mặt mình viết một chữ sao?”


“Chữ gì?”


“Xuân. . . . . .” Sa Lâm nói xong lập tức lách người, cũng chỉ có thể thừa dịp Tam Thiếu đi đứng bất tiện mới dám bắt nạt hắn, có bản lãnh thì đuổi theo đi!?


CHƯƠNG 98: NGƯỜI HOẠT ĐỘNG NGẦM


Hạ Vãn Lộ vừa cầm vào điện thoại di động, chuông liền vang lên, cô nhìn dãy số gọi đến, trừ anh ra còn có thể là ai vào đây nữa?


Nói thật, cô cũng nhớ đến vết thương của anh nên lập tức nghe máy.


Cô nhanh chóng nhận điện khiến anh rất hài lòng, bất giác nở nụ cười, êm ái hỏi cô, “Tỉnh chưa?”


Sa Lâm ở một bên nghe thấy mà chép miệng, người ta nói khi yêu chỉ số thông minh của con người giảm đáng sợ, quả nhiên là thật! Từ tối hôm qua đến bây giờ, tất cả những gì Tam Thiếu nói đều là nói nhảm! Cô ấy bất tỉnh còn có thể nghe điện thoại của anh chắc?


“Vâng. . . . . . Tỉnh rồi. . . . . .” Cô nghiêng người dựa vào trên giường, híp cặp mắt lại, ánh nắng sáng sớm chiếu vào, tràn đầy khung cửa sổ.


Thanh âm của cô ngay gần bên tai khiến cho tâm tình của anh vui vẻ. Anh cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói cùng cô, nhưng Sa Lâm lại ngồi ngay bên cạnh, vô cùng chướng mắt. . . . . . Anh trừng mắt nhìn Sa Lâm, đáng ghét, thật không thức thời chút nàos!


Sa Lâm biết rất rõ ràng ý của anh là gì, nhưng lại làm bộ như không hiểu, tiếp tục mọc rễ tại chỗ. . . . . .


“Có đau hay không?” Anh đành phải hỏi những câu bình thường một chút.


“Không đau, anh thì sao?”


“Anh cũng vậy, không đau. . . . . .”


Kế tiếp nên nói cái gì đây? Sáng sớm, phòng bệnh yên tĩnh khiến người ta hơi có cảm giác xấu hổ. Vốn là hai người hiểu rõ nhau, vậy mà đến giờ phút này, anh thì băn khoăn bên cạnh còn có người, mà cô lại băn khoăn không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cuối cùng cả hai lâm vào tình cảnh không biết nói gì.


Anh muốn gọi cô là Heo con, muốn nói với cô là anh nhớ cô; anh muốn nghe cô gọi anh là bảo bảo, muốn nghe cô làm nũng bên tai anh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Em Chỉ Là Thứ Để Anh Mua Vui

Truyện Nhóc ơi yêu anh nhé

Những Cô Em Gái

30 tuổi mẹ giục tôi lấy chồng

Truyện Ngã Rẽ Cuộc Đời Ở Tuổi 16 Full