Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm (xem 6298)

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

phần chuyện nào khác, mẹ vẫn cứ âu lo phiền não cũng không có tác dụng gì!” Tả Thần An cảm thấy mẹ mình thật sự lo lắng quá mức, anh cũng đồng tình với Khả Tâm, cũng thực cảm thấy áy náy, nhưng mà, trừ việc lo trị mắt cho Khả Tâm còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ lưng phải treo lên thập tự giá mới có ích sao? Nếu đã tận lực, Diệp Thuần Lập vẫn cảm thấy không cam tâm, vậy thì có thể kiện ra tòa đi, sơ suất đánh người cũng được đánh người ngoài ý muốn cũng tốt, anh đều nhận trách nhiệm!


Chương 233: Lòng Ngổn Ngang


“Sao lại vô dụng? Nếu như không phải con không chịu kết hôn với Khả Tâm thì sao sẽ vô dụng!” Tiêu Hàn nghe con trai nói vậy, lại bắt đầu nhắc chuyện cũ.


Tả Thần An mặt xụ xuống vẻ mặt khó coi, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.


“Nếu như mắt của Khả Tâm thật không thể khôi phục lại thị lực, chúng ta làm sao có thể phụ lòng người ta! Mấy năm nay, tình cảm Khả Tâm đối với con luôn một lòng, nói trắng ra là, lần này nó bị mù, thật sự là do con nhóc họ Hạ kia có lỗi, mẹ sợ đến sau này lòng con cũng không an tâm nha……” Tiêu Hàn thấy anh không lên tiếng, nói trầm trọng thêm.


Rốt cuộc Tả Thần An cũng không thể nhịn được nữa, nặng nề nói, “Nếu như cô ấy không còn cách nào khôi phục thị lực, con sẽ lấy đôi mắt mình bồi thường cho cô ấy, được rồi chứ?”


“Con…..” Tiêu Hàn á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ nói một câu “Thật là làm mình tức chết mà!” để chấm dứt.


Cuộc trò chuyện của hai mẹ con bị chấm dứt như vậy, mặt Thần An như bị phủ một lớp mây đen, mắt Diệp Khả Tâm bị thương anh có trách nhiệm, anh không phủ nhận, nhưng nếu lấy trách nhiệm này dính lên chuyện hôn nhân, vậy thì thật không được! Tiêu Hàn bị lời nói ác độc thốt ra từ miệng con trai làm cho kinh hoảng không dám nói lung tung thêm nữa, một đường im lặng đến Vân Hồ, Tiêu Hàn còn chần chờ như muốn nói gì, ngồi nán lại trên ghế một lát, khi thì thấy sắc mặt kia của con trai, mới chịu xuống xe.


Sau đó, Tiêu Hàn không còn nhắc lại hôn sự của anh và Khả Tâm nữa, mà mắt của Khả Tâm, bác sĩ nói không khả quan, cảm xúc của Khả Tâm cũng theo đó càng xuống thấp, thường thường nằm trên giường bệnh cũng hơn nửa ngày, cả người đều không nhúc nhích.


Đối với Khả Tâm, Tiêu Hàn ngược lại thương cảm cô là người bệnh, huống chi lòng áy náy nhà họ Tả thiếu nợ cô, cho nên bất kể lúc trước có hiềm khích, vẫn sẽ đi đến thăm cô, mỗi lần đến, Khả Tâm vẫn luôn yên tĩnh như vậy, giống như toàn bộ thế giới cũng không hề tồn tại.


Diệp Khả Tâm không bao giờ nói chuyện nữa, khiến Diệp Thuần Lập và Tiêu Hàn đều hết sức lo lắng, trừ càng gấp gáp liên lạc với các bệnh viện nước ngoài ra, cũng không còn cách nào khác.


Hôm nay lúc chạng vạng tối, Diệp Thuần Lập và Tiêu Hàn đều không ở đây, Diệp Khả Tâm đột nhiên nói với y tá chăm sóc đặc biệt, cô muốn đi ra ngoài một chút.


Y tá chăm sóc đặc biệt không dám tự làm chủ, muốn gọi điện thoại xin phép Diệp Thuần Lập.


Diệp Khả Tâm ngăn lại, nói nếu ba cô nghe được thì biết cầu xin càng không được, không cần làm chuyện thừa đi.


Y tá chăm sóc đặc biệt không thể làm gì khác hơn là mặc cho cô bộ quần áo thật dày, đẩy cô ra cửa.


Không nghĩ đến, cô lại muốn đón taxi, nói tên một nơi, ngay cả y tá chăm sóc đặc biệt cũng không biết đó là nơi nào.


Sau khi đến nơi, cô ngồi trên xe lăn, miệng lại chỉ điểm cho y tá chăm sóc đặc biệt đẩy theo hướng cô chỉ, đã lâu không đến nơi này, hoàn cảnh đã có chút thay đổi, mất chút thời gian gian nan mới tìm được chỗ ngồi cô muốn.


Nơi này khó có được có một mảnh đất trống, phía trước có một cái hồ nho nhỏ, hoặc là nói hồ nước càng thích hợp hơn, bởi vì là mùa đông, cỏ cây tiêu điều, nếu vào xuân hè, nói vậy cũng là một thảm hoa cỏ xanh ngát, chỗ như vậy, ở một thành phố ồn ào này, cũng coi như là một chốn bồng lai.


Diệp Khả Tâm ngồi lẳng lặng, không nói lời nào, y tá chăm sóc đặc biệt cũng không biết cô muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng cùng ăn với cô.


Hồi lâu, nhìn thấy trời sắp tối, Diệp Khả Tâm đột nhiên lại hỏi, “Trời nơi này, là màu gì?”


Y tá chăm sóc đặc biệt như vừa thoát khỏi mộng, “Là màu xám! Diệp tiểu thư, trời sắp tối rồi, chúng ta tranh thủ về phòng ăn tối, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian trở về thôi!” Lại chỉ có hai người con gái là hai người họ, một còn bị mù, nếu lỡ có người xấu đến thì phải làm thế nào?


“Trên mặt đất có cỏ không?” Cô dường như bỏ quên lời nói nửa câu sau của y tá chăm sóc đặc biệt, tiếp tục hỏi.


“Bây giờ là mùa đông làm gì có cỏ chứ?” Y tá chăm sóc đặc biệt có chút lo lắng rồi, nơi hẻo lánh này, lại chỉ có hai người con gái là bọn họ, một người còn bị mù, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao?


Diệp Khả Tâm vẫn không nghe ra trong lời nói của y tá chăm sóc đặc biệt có lo lắng, hít một hơi thật sâu, “Vậy trong hồ chắc cũng không có hoa sen rồi, vào mùa hè, hoa sen nơi này rất đẹp, không có ai quấy nhiễu đến cảnh đẹp nơi này…… rất đẹp, so với Viên Minh Viên và Thanh Hoa Lý Diện còn thanh cao hơn, hoa sen vốn là loài thanh cao, không nên bị nhiều du khách đến quấy rầy, dính mùi tiền hôi tanh.”


Y tá chăm sóc đặc biệt nào có tâm tình nghe cô nói hoa sen nơi này, đang muốn lần nữa khuyên cô nhanh nhanh trở về, lại thấy bên bờ hồ không biết lúc nào lại thêm một người.


Cô có chút sợ, nhẹ giọng nói với Diệp Khả Tâm, “Diệp tiểu thư, vẫn là đi về thôi, có người đến, sợ là người xấu……”


Diệp Khả Tâm nhẹ giọng có chút đau khổ trào phúng, “Dáng vẻ tôi thế này, không tài không sắc, bây giờ còn sợ người xấu gì nữa?”


Nhưng mà tôi sợ a…… Trong lòng y tá chăm sóc đặc biệt không ngừng kêu khổ.


Chợt, đột nhiên lại truyền tới tiếng kèn acmonica, cô không khỏi cảm thán, “Nếu giờ là mùa hè, từ đây hướng đến hồ sen, thổi một khúc kèn acmonica, cũng là hợp với tình hình, chỉ là……” Chỉ là người thổi kèn này, lại thổi bài hát Tế Hạ…… Tế Hạ, là ma chướng trong lòng cô…… Hẳn là đi tới chỗ nào cũng không trốn thoát bóng dáng của anh, ngay cả nơi hoang vu bên hồ sen không ai biết tới này cũng có người nhắc nhở cô, sự tồn tại của anh……


Nhưng mà, cô tới nơi này cũng không phải là đến tìm kiếm hình ảnh tồn tại của anh đó sao? Năm ấy, vào tháng này, ngày đó, anh đã từng theo cô đến nơi này, nói cho cô biết bầu trời xanh thăm thẳm, lá cỏ rất xanh, hoa sen đang khoe sắc nở rộ……


Đó là một trong những kỉ niệm ít ỏi giữa cô và anh, vậy năm ấy tháng ấy ngày ấy hoa sen giữa gió sương đầm hồ trong thế giới bóng tối u ám của cô đã phác họa ra một bức tranh xinh đẹp……


Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, cô thà sẽ không biết bầu trời như vậy, cỏ như vậy, hương hoa sen như vậy……


Nghe nữa, chỉ cảm thấy lòng càng ngổn ngang.


Biết rõ sẽ khó chịu, cũng muốn vì thế mà rời đi không nghe nữa, nhưng mà, bài hát này cùng con người của anh như có ma lực, ngày càng tăng sức hấp dẫn với cô, cho đến cuối cùng, người nọ cũng không thổi bài hát Tế Hạ nữa, cô mới thở dài một hơi nhẹ nhõm……


“Đi thôi.” Cô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Yêu đôi môi em

Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết

Đọc Truyện Không Hứa Hẹn Full Online

Nửa đêm mẹ chồng lén bới thùng rác tìm thứ con dâu đã vứt, đến khi bà mang vào thì con dâu sợ hãi ngất lịm

Xem tử vi ngày 02/04/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo