Không thịt không vui - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Không thịt không vui (xem 4783)

Không thịt không vui

ghĩ tới, em sẽ cầm con dao nhọn đâm về phía tôi.”


Lý Bồi Cổ không biết là, những lời này của hắn, mang theo độ cứng cùng lạnh lẽo của kim loại, trực tiếp đâm vào lòng của tôi, lấy ra một mảnh máu thịt loang lổ.


Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, tôi sẽ tổn thương hắn như vậy.


Nhưng tôi đã làm như vậy.


Trên sống lưng bị mảnh kiếng bể cắt rách da, đau không thể thở nỗi, thế nhưng đau nhức không chút nào hiện trên nét mặt của tôi.


Tôi bình tĩnh nhìn ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: “Anh giết tôi đi. . . . . . Mặc dù không thể thay đổi gì, ít nhất có thể trút hận.”


Cũng không phải là nói lẫy, nếu như mà tôi chết đi có thể giảm bớt một chút, cho dù là một chút xíu đối với tổn thương của hắn và Lý Lý Cát, tôi sẽ vui vẻ mà thôi.


Lý Bồi Cổ nhìn tôi, tròng mắt thâm trầm như tĩnh mịch như đầm nước, dần dần, Lửa Địa Ngục thiêu đốt ở trong đầm nước màu đen lạnh lẽo.


Hắn ngăn chận tay tôi cánh tay đột nhiên hạ xuống, là một hồi đau nhức kịch liệt đánh tới.


Thủy tinh vỡ vụn đâm vào tay của tôi lần nữa.


Tôi chuyển con mắt, bên dưới cổ tay trắng nõn là một đóa hoa máu sáng lạng tươi đẹp, đang nở rộ.


“Em biết rõ, tôi sẽ không giết em.” Giọng nói Lý Bồi Cổ, giống như là bất cứ tia cảm tình nao trên thế gian này đều không liên quan đến hắn.


“Tại sao?” Tôi hỏi.


Có máu thấm vào tóc tôi, mang theo còn nhiệt độ sót lại còn có cảm giác nhớp nháp.


“Tại sao? Tại sao. . . . . .” Hắn tiếp tục cười, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào mà cười: “Bởi vì, yêu em, rõ ràng như vậy, sáng chói như vậy, nhiệt liệt như vậy, hương thơm như vậy. Nếu như mà tôi có thể, tôi sẽ vui vẻ tiếp nhận, nhưng là. . . . . . Tôi không làm được, tôi vẫn không có đủ mạnh đến có thể bảo vệ em, cho nên tôi không thể để cho mình yêu em, tôi không thể để cho em trở thành nhược điểm của tôi. Nhưng tôi đang cố gắng, tôi vẫn luôn đang cố gắng trở nên mạnh mẽ, kỳ vọng có một ngày, có thể, có thể. . . . . .”


Giọng nói của hắn dần vắng lặng, yên tĩnh lại, đến điểm thấp nhất cũng không có báo trước, hắn chợt nổi cơn điên.


Hắn xé váy của tôi, xé ra nội y của tôi, xé ra tất cả vải vóc bộc lại cơ thể tôi.


Tôi đây là tội nhân, xích lỏa – ở mắt trong mắt của hắn.


Da thịt của tôi, khi trong con ngươi màu đen của hắn, hiện lên trên bảo thạch sáng bóng.


Hình dáng cơ thể tôi, khi dưới môi hắn, tràn đầy giày xéo – nhạy bén – rung động.


Hắn giống như là sứ giả của địa ngục, ngọn lửa dũng mãnh của điện ngục, đốt cháy cả người tôi.


Mạch máu, thần kinh, da, tế bào, nội tạng, chỉ cần là nơi hắn chạm vào, cũng đều bị thiêu thành tro.


Tay của hắn, vút ve chà xát ở trên cơ thể tôi, giống như đó là trại địch, muốn hủy diệt hoàn toàn.


Hắn ôm lấy tôi, là muốn bóp vỡ xương cốt tôi.


Hắn hôn tôi, như muốn hút lấy sinh mệnh còn sót lại của tôi.


Trước ngực tôi, thứ hấp dẫn của tôi, khi nằm trong lòng bàn tay hắn dường như muốn nổ tung.


Xương cốt tôi, bị trói buộc mà kêu kẽo kẹt vang dội.


Cơ thể tôi, máu tươi đang chảy xuôi.


Tôi đây không có quần áo che thân giống như Giu-đa Iscar Liao Te (Bonei: theo truyền thuyết Cơ đốc giáo, kẻ phản đồ đã nhận 30 đồng bạc để bán đứng thầy Jesus của mình, thường dùng với ngụ ý chỉ kẻ phản bội).


Tôi từng mơ ước qua cảnh tượng Lý Bồi Cổ ôm tôi rất nhiều lần, hoặc dịu dàng, hoặc dã man, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ như bây giờ.


Tôi nhìn đôi mắt của hắn, sao mà lạnh lẽo, lạnh đến làm cho các khe hở trong xương cốt tôi đều bị kết bang.


Hắn nâng chân của tôi lên, chân trơn mịn, không có chút thương tiếc nào, trực tiếp nâng lên dục – vọng nóng rực của hắn, chuẩn bị tiến vào.


Đây là trừng phạt, đây là vũ nhục, đây là quan hệ không có chút tình cảm nào.


Vậy mà điều duy nhất tôi có thể làm, chỉ là chịu đựng.


Chịu đựng vật khổng lồ của hắn, chịu đựng việc hắn không cam lòng, chịu đựng trả thù của hắn.


Càng vũ nhục, tôi càng phải chịu đựng.


Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tiến vào ngọn lửa địa ngục kiêu ngạo hắc ám.


Nhưng vào lúc cuối cùng, “Phanh” một tiếng cửa bị đạp mở ra, sau đó, Lý Bồi Cổ cũng bị lôi cách xa tôi.


Sau đó, có người đem áo khoác đắp lên trên người ta, che lại cơ thể tôi.


“Không cần làm như vậy đối với cô ấy, mặc kệ cô ấy đã làm cái gì. . . . . . Em cũng vậy không cho phép ai làm hại bất cứ cái gì đến cô ấy.”


Tôi nghe thấy giọng nói Lý Lý Cát.


Mở mắt ra, nhìn thấy hắn.


Ánh mắt của hắn, luôn luôn màu đen, cái loại đen đó, là trong suốt, không nhiễm bất kỳ tạp chất gì.


Nhưng là bây giờ, ánh mắt của hắn vẵn màu đen, chỉ là cái loại đen đó, lại cùng huynh trưởng giống như anh trai hắn, như một cái ao sâu tĩnh mịch.


Hắn trưởng thành.


Ba hắn chết rồi.


Bị tôi hại chết rồi.


Hắn liều mình cứu tôi, nhưng mà tôi lại làm hắn mắt đi người cha.


Lý Lý Cát quay đầu, không nhìn tôi nữa: “Mặc quần áo tử tế vào. . . . . . Lúc này nên rời đi thôi, vĩnh viễn không cần trở lại.”


Nói xong, hắn cứng rắn lôi Lý Bồi Cổ, đi ra ngoài.


Cửa phòng sách đóng lại, tiếng vang nặng nề, giống như là phủ đấy bụi từ nhiều năm trước, dầy nặng như thế, làm tôi không mỡ ra được.



Giác quan thứ sáu của tôi rất chính xác, về sau, đúng là ăn thật nhiều đau khổ tại trên người của hắn.


Mà giờ khắc này, tôi đang trong trạng thái say rượu, bước chân không vững, cơ thể mất đi thăng bằng, ngã về sau một cái.


Tôi không có ngã trên mặt đất, đem cái mông té thành hai cnáh hoa, mà là ngã vào trong một lòng ngực.


Không thể nói là thật dầy rộng rãi cỡ nào, nhưng lại thật ấm áp, rất thân thiết, rất thoải mái.


Tôi quay đầu, nhắm hai mắt, đôi tay vòng trên cổ của người nọ, rất xác định gọi ra tên của hắn: “Cảnh Lưu Phái, anh rốt cuộc đã tới.”


Tôi quả thật chính là xụi lơ tại trên người của hắn.


Giờ phút này, tôi là gấu Koala(2), hắn là cây, đang bị tay chân của tôi dùng sức ôm thật chặt.


“Thế nào say đến mức như vậy?” Hắn vuốt tóc của tôi, giống như là trong mái tóc rối, nhưng rất thoải mái.


Tóc của tôi rất dài, dài đến thắt lưng rồi, tay của hắn cũng liền theo sợi tóc di chuyển, nhưng lúc di chuyển đến lưng của tôi thì một cơn đau nhói truyền đến, thân thể của tôi hơi run nhẹ.


Lúc này mới nhớ tới, còn có thủy tinh cẩm quanh người tôi.


Cảm giác được dị vật trong tay cộng thêm phản ứng của tôi khiến Cảnh Lưu Phái đoán được bảy phần.


Hắn cẩn thận vạch một góc áo khoác lên, thấy rõ những vết thương kia, thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Làm sao lại có thể chịu đựng thế này?”


Lời nói ấm áp của hắn đã hòa tan hết tất cả băng giá Lý Bồi Cổ làm đông hết tất cả xương bên trong tôi, nước hòa thành nước mắt trào ra.


Quá nhiều xương, quá nhiều băng, quá nhiều nước mắt.


Cảnh Lưu

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bẫy Tình

7 ngày để nói anh yêu em

Hoàng Tử Băng Giá

Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn

Cặp Đôi Trời Định