Cho nên đến bây giờ chưa suất hiện lần ngoài ý muốn đầu tiến nào, đều bởi vì do cách làm này của hắn.
Bạn cứ nghĩ đi, bọn cướp phải vượt qua các ngôi biệt thự của hắn rồi mới đến được ngôi biệt thự hắn ở.
Coi như có thể đến được, đoán chừng cũng sẽ đói đến nỗi ngực dán vào lưng, trên người bị nã lỗ lớn lỗ nhỏ rồi.
Một chiêu này, thật sự là cao tay.
Nội thất nhà hắn hắn đều được trang trí theo phong cách cổ kính của Trung Quốc, một bộ kệ Hoàng Lê Mộc(2) cổ xưa đầy đủ, trên kệ còn có những thứ đồ cổ trân quý bình hoa cổ tranh chữ sách xưa.
Nhìn kỹ, tất cả đều là hàng thật.
Trong đó còn có đời những món quý giá hiếm trên đời.
Hiện tại tôi cuối cùng đã hiểu rõ hắn vì sao đối với cái tẩu thuốc khảm phỉ thúy kia chẳng thèm để ý chút nào – – bởi vì hắn trong nhà còn có rất nhiều đồ vất quý giá ngang hàng với khối phỉ thúy đó.
(1) Vương Chiêu Quân: Chiêu Quân (chữ Hán: 昭君, bính âm: zhào jun) là một trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc. Với sắc đẹp được ví là “lạc nhạn” (làm cho chim sa), câu chuyện về nàng trở thành một đề tài sáng tác phổ biển của thi ca, nghệ thuật. Chiêu Quân đi vào lịch sử Trung Quốc như một người đẹp hòa bình. Sự quên mình của nàng góp phần mang lại hòa bình trong 60 năm giữa nhà Hán và Hung Nô[1'>.
Chiêu Quân tên là Vương Tường (王牆), nên cũng được gọi là Vương Chiêu Quân (王昭君). Nàng là con gái của một gia đình thường dân ở Tỉ Quy (秭归), Nam Quận (南郡), nay là huyện Hưng Sơn, tỉnh Hồ Bắc. Được tuyển vào nội cung vào khoảng sau năm 40 TCN, đời vua Hán Nguyên Đế (49 TCN-33 TCN). Trong thời gian ở hậu cung, Chiêu Quân chưa bao giờ được gặp mặt vua và vẫn chỉ là một cung nữ (宮女). Năm 33 TCN, thiền vu Hung Nô là Hô Hàn Tà (呼韓邪) đến kinh đô Trường An để tỏ lòng thần phục nhà Hán, một phần trong hệ thống triều cống giữa nhà Hán và Hung Nô. Ông này nắm lấy cơ hội để đề nghị được trở thành con rể của vua Nguyên Đế. Thay vì gả cưới một công chúa cho thiền vu thì Hô Hàn Tà đã được ban cho 5 cung nữ từ hậu cung, một trong số này là Vương Chiêu Quân.
Theo một câu chuyện trong Hậu Hán Thư (quyển 89, Nam Hung Nô liệt truyện) thì Vương Chiêu Quân đã tình nguyện theo thiền vu này. Khi được vời đến triều đình thì vẻ đẹp của Chiêu Quân đã làm cho Nguyên Đế sững sờ và muốn thay đổi quyết định của chính mình.
Chiêu Quân trở thành người vợ được yêu quý của Hô Hàn Tà, được phong là Ninh Hồ Yên Chi (宁胡阏氏)[2'>. Họ sinh được hai người con trai, chỉ một trong số đó sống sót với tên gọi là Y Chư Trí Nha Sư (伊屠智牙師) và một người con gái, tên là Vân (雲), sau này là một nhân vật đầy quyền lực trong hệ thống chính trị của Hung Nô. Năm 31 TCN, Hô Hàn Tà chết, Chiêu Quân muốn trở về Trung Quốc, nhưng Hán Thành Đế đã buộc nàng phải theo tập quán nối dây của người Hung Nô và Chiêu Quân trở thành vợ của thiền vu tiếp theo là Phục Chu Luy Nhược Đề (復株累若鞮)- con trai lớn của Hô Hàn Tà. Trong cuộc hôn nhân mới này nàng có hai người con gái. Sau khi chết, Chiêu Quân được táng tại “Thanh Trủng”, mộ hiện nay vẫn còn tại phía nam thành Hô Hòa Hạo Đặc, Nội Mông Cổ.
Hòa bình giữa nhà Hán và Hung Nô đã được kéo dài trên 60 năm, tuy nhiên, sau này người ta đã không còn biết gì về các hậu duệ của Chiêu Quân.
Khi một phần beefsteak ướp rượu vang tươi ngon mê người xuất hiện trước mặt tôi thì tôi cảm thấy người đàn ông đứng trước mặt là một vị thần.
Đại thần.
Vị này đại thần tên Cảnh Lưu Phái, là đầu bếp riêng của Hồng Thiếu Nhu, tay nghề nấu ăn của hắn đúng là thiên hạ đệ nhất, ăn vào quả thật làm cho người ta hận không thể nhai luôn cả đầu lưỡi của mình – – bởi vì phía trên lưỡi vẫn còn vươn lại hương vị của món ăn hắn làm.
Tất cả những thứ này đều là sau này tôi mới biết.
Lúc ấy, hắn vừa nhìn tôi ăn, vùa tùy ý hỏi tôi một chút việc nhà.
“Cô là người bang Thanh Nghĩa đưa tới?”
Tôi gật đầu, cũng đem miếng thịt thứ nhất thả vào trong miệng.
“Là tự nguyện tới sao?”
Tôi lại gật đầu, lại đem xiên thịt thứ hai thả vào trong miệng.
“Tới thì không thể tùy ý đi ra ngoài, chẳng lẽ cô cũng không nhớ những người thân bạn bè của mình sao?”
Tôi tiếp tục gật đầu, đem xiên thịt thứ ba thả vào trong miệng.
Sau đó, cúi đầu nhìn này nhìn con dao sáng bóng, cái đĩa bằng sứ bóng loáng, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách như nước tiểu, róc rách chảy xuống.
“Thật xin lỗi, làm cho cô nhớ nhà.” Cảnh Lưu Phái có chút lo lắng.
Tôi lắc đầu, nước mắt nhỏ một giọt ở trên mặt bàn y hệt như nước tiểu: “Tôi khóc, không phải là bởi vì nhớ nhà, mà bởi vì là phần beefstreak này. . . . . . Chỉ mới cắt thành ba miếng tôi đã ăn xong rồi, thật là ít.”
Cảnh Lưu Phái: “. . . . . .”
Lại nói tôi ở nhà họ Lý bình thường mỗi bữa đều sẽ được ăn tràng cả ruột già ruột non, ăn cho đến khi đầy đến cổ họng không nói được.
Hôm nay với nhiêu đây thịt, ngay cả kẻ rang tôi còn chưa nhét được đều kích động mà bất mãn.
Không chịu nổi cái loại nước mắt như nước tiểu của tôi, Cảnh Lưu Phái lấy tốc độ nhanh nhất, tay nghề tinh xảo nhất làm lại cho tôi phần beefsteak cực lớn.
Khi tôi ôm cái bụng no cứng, dùng cây tăm xỉa trăng xỉa xỉa vụn thịt, bước lên lầu với bộ dáng ngang ngược của mấy con cua trong mua thu, một nhóm mì ăn liền đeo mắt kính quăn tới cho tơi những ánh mắt sắc như dao.
Không chỉ là bởi vì tôi phá hư quy củ của nhà họ Hồng, quan trọng hơn là, tôi ăn sạch toàn bộ thịt tươi dùng cho ngày mai của bọn họ.
Tài nấu nướng của Canh Lưu Phái quả thật là cao kinh người, tôi ăn một bữa thị như thế, đã tạo được một kỷ lục mới – – ăn thịt, mà phải chống đỡ ở Cúc Hoa .
Kế tiếp, tôi nằm trên giường trong căn phòng được sắp xếp cho tôi, cố găng đem một bụng thịt ăn trong buổi trưa tiêu hóa hết, làm cho bụng rỗng đi, bữa cơm tối tiếp theo phải kêu Cảnh Lưu Phái làm beefsteak nữa.
Ngày hôm nay, tôi cảm thấy được mình đã bước được một bước lớn trên con đường mới của cuộc sống này.
Bởi vì, sức ăn của tôi đã hoa lê tăng lên.
Tới khuya, Hồng Thiếu Nhu mới trở về.
Khi đó, tôi đã tắm xong, đang ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn gương bôi sữa dưỡng da.
Hắn trực tiếp đi vào trong phòng của tôi, hôm nay hắn mặc một trường bào màu tím đậm, vẫn là loại xa hoa khiêm tốn như cũ, ánh mắt tinh tế quan sát tôi từ trong gương.
Một trong những nguyên tắc của Bất Hoan tôi đây, nều có người coi tôi là một món đồ, vậy tôi sẽ làm một món đồ không thích hợp cho hắn.
Hồng Thiếu Nhu vừa đúng phù hợp điều kiện này.
Tôi làm như hắn không có tồn tại trên thế giới này, cùng thường ngày giống như nhau, chậm rãi xoa bóp gương mặt.
Trên tay Hồng Thiếu Nhu cầm tẩu th