Không Đợi Anh Ngoảnh Lại - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại (xem 2790)

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

i của Diệp Tiểu Du tỏ ra mệt mỏi nhưng vẫn rất bình tĩnh. Đưa tay sờ thử trên trán, nóng khủng khiếp, hai khoé mắt cũng nóng hổi, xem ra cảm lạnh thật rồi.
Kỷ Dược Phi thật muốn phát điên lên, cô không phải được ăn học rất nhiều sao, tại sao vừa đụng chuyện đã xử sự y hệt loại phụ nữ không hiểu biết ở ngoài đường, hễ mở miệng ra là đòi ly hôn, dùng nó để uy hiếp người khác làm theo ý mình. Ly hôn chẳng có gì ghê gớm cả, đường ai nấy đi vậy thôi, nhưng rõ ràng anh đối xử với cô rất tốt, cô có lí do gì mà đòi ly hôn? Anh cố hết sức khống chế âm lượng đang tăng cao trong giọng nói của mình, “Đừng có ương bướng như vậy được không, có vợ chồng nhà nào mà chưa từng xào xáo, không thể cứ mỗi lần cãi vả là lại nhặng xị đòi ly hôn.”
Đầu ngày càng choáng váng, Diệp Tiểu Du cố gắng nói một cách tỉnh táo: “Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, không phải chỉ vì chuyện tranh cãi ngày hôm qua.”
“Không phải do tranh cãi?” Kỷ Dược Phi không còn kiểm soát được âm lượng của mình, giọng nói tăng cao một quãng tám, “Thì ra em đã mưu tính từ lâu?”
Diệp Tiểu Du mỉm cười, chống tay lên má, “Mưu tính, từ này quá nặng. Chẳng qua em mới cân nhắc một thời gian, chưa biết phải quyết định làm sao, bây giờ cuối cùng cũng đã có quyết định. Kỷ Dược Phi, chúng ta không hợp nhau, thật đó!”
Câu nói này đã làm tổn thương lòng tự trọng của Kỷ Dược Phi, anh tựa như phát điên thắng xe lại giữa đường, trợn mắt nhìn trừng trừng vào cô, “Diệp Tiểu Du, tốt nhất em nên rút lại câu nói đó, anh xem như mình chưa nghe thấy gì. Ly hôn rồi, em dám chắc mình có thể tìm được người khác tốt hơn anh không?”
Diệp Tiểu Du nhìn chằm chằm vào anh. Sẽ không, vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được người nào tốt hơn anh, trong lòng Diệp Tiểu Du biết rất rõ. Đời người có được bao nhiêu cái 12 năm? Đời người cũng không có được mấy mối tình đầu ngây thơ trong trắng. Tình yêu trong sáng nhất, chân thật nhất, cô đều đã trao cho anh cả rồi. Ra đi, không phải để tìm một người tốt hơn anh, mà là giúp bản thân thoát thai hoán cốt, tìm lại cái tôi. “Em không tìm được, nhưng anh nhất định sẽ tìm được người thích hợp với anh hơn em.” Cô đau đớn nói.
“Em là thiên sứ chốn nhân gian sao?” Kỷ Dược Phi vẫn luôn cảm thấy cô là người không thể nói lý, “Anh đương nhiên biết mình sẽ tìm được người còn tốt hơn nhiều so với em. Không, không phải người tốt hơn, mà là không có chuyện ai không có ai thì sẽ không sống nổi, vì vậy tốt nhất em hãy nghĩ kĩ lại đi.” Anh quýnh quáng đến độ không thể nói rõ những suy nghĩ rối rắm trong lòng mình, chỉ trơ mắt nhìn cô.
Cô cười khổ, “Em đã nghĩ rất kĩ rồi, em sẽ làm theo quyết định của mình.” Ngay cả cô còn có thể hạ quyết tâm từ bỏ tình yêu sâu đậm của mình, thì anh lại càng không có khó khăn gì.
Anh lại bị bỏ rơi sao? Đầu tiên là Viện Viện. Viện Viện không hiểu chuyện, lòng hiếu kỳ quá lớn, lại ham thích mới lạ, anh không trách cô ấy. Nhưng còn Diệp Tiểu Du, một người cư xử lễ độ, khôn khéo, hiểu chuyện, có bản lĩnh, có học thức, nhưng lại nói anh và cô không thích hợp, lẽ nào người thích hợp với cô là một con mọt sách. Trong đầu cô rốt cuộc đang chứa đựng những gì? Anh có chỗ nào không tốt khiến cô quyết tâm muốn rời xa anh đến thế. Kỷ Dược Phi tức nghẹn họng, cơn giận cứ trồi lên tụt xuống trong lòng, không sao giải toả được. Lòng tự trọng khiến anh không thể mở miệng năn nỉ cô ở lại thêm nữa, anh bất động nhìn cô một hồi, rồi gật đầu: “Được thôi! Như em mong muốn!”
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, mặc dù việc này là do bản thân cô tự đề nghị nhưng khi nghe được lời đồng ý từ chính miệng anh nói ra, Diệp Tiểu Du vẫn cảm thấy tê tái lòng, cô quyến luyến nhìn theo bóng dáng người đã quay đầu đi. Từ nay trở về sau, anh sẽ là người xa lạ.
Nước mắt lưng tròng một cách bất lực, cô ngẩng đầu cứng rắn hít thật sâu, cho đến khi nước mắt chảy ngược vào trong. “Cảm ơn anh, ngày mai em sẽ dọn ra ngoài”.
“Không cần vội, anh có thể ngủ ở công ty.” Anh lạnh lùng khởi động xe, không thèm nhìn cô nữa, giây phút này, anh bỗng dưng thấy oán hận cái vẻ ngoài bình tĩnh của cô. Có lẽ trong lòng cô từ trước đến giờ cũng chưa từng có anh. Chắc bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, nên một người phụ nữ truyền thống như cô mới chịu lấy anh! “Mấy ngày nay công ty cũng hơi bận, anh không có thời gian đi làm thủ tục, chờ hôm nào rảnh, anh gọi điện cho em”.
“Được!”
“Nhà cửa, tiền bạc, xe cộ, em muốn thứ gì, không cần ngại cứ nói.”
Cô cười lãnh đạm, “Em sẽ đem quần áo và sách vở của mình. Những thứ kia đều là của anh, em không có quyền đòi hỏi bất cứ cái gì. Em có việc làm, tự nuôi sống bản thân cũng không phải là việc khó khăn”.
“Tuỳ em thôi!” Cô muốn ra vẻ thanh cao thì tuỳ cô, xem sau này ai sẽ hối hận. Kỷ Dược Phi tức giận trả lời.
Diệp Tiểu Du cắn môi, nhìn về phía trước, “Trước kia anh đã từng nói, không có Viện Viện, chúng ta vẫn là đồng hương, là bạn cùng trường. Giờ cũng vậy, không con là quan hệ vợ chồng, anh vẫn luôn là anh Phi mà em tôn trọng nhất.” Cô nhỏ nhẹ nói. Thật ra điều mà cô không nói thành lời đó là: Anh vẫn luôn là người mà em yêu nhất, thương nhất.
“Ồ, vậy thì đúng là vinh hạnh cho anh!” Anh ghét cái giọng điệu này của cô, không nhịn được đã mỉa mai cô một câu. Anh tốt, nhưng cô vẫn muốn rời khỏi anh còn gì?
Diệp Tiểu Du mỉm cười, không mảy may để bụng.
Phía trước là trạm dừng đèn đỏ, bên phải có một bệnh viện. Cô cảm thấy mình không tiếp tục gắng gượng thêm được nữa. “Cho em xuống ở đây được rồi!”
Anh không nói không rằng mở cửa xe ra. Cô mím chặt môi, biết rằng sau khi xuống xe, anh và cô sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Anh không yêu cô nhưng vẫn luôn quan tâm cô, đã đi tìm cô suốt cả đêm mà cô lại đem đến cho anh kết cục như thế này. Trong lòng cô có cảm giác áy náy nhưng không hề hối hận. Tự cho phép mình lưu luyến nhìn anh thêm một chút nữa, “Tạm biệt!” Cô cầm túi xách, bước xuống xe.
Anh không có biểu hiện nào là sẽ xoay ngươi bỏ đi, nhìn thấy mặt cô đỏ bừng lên, “Có phải em đang bị sốt không?”
Chóng mặt đến mức đứng cũng không vững nữa, cô muốn lắc đầu nhưng bất lực, xua nhẹ tay, quay người lê thân về phía bệnh viện.
“Đáng chết!” Kỷ Dược Phi tức giận gầm lên một tiếng. “Rầm” cửa xe đóng sập lại, chạy đuổi theo người phía trước. Cô xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi trong đám đông, giống như một người say rượu.
Anh đưa tay kéo một cái, cô liền ngã nhào vào lòng anh, nhìn thấy anh, cô cố nở một nụ cười, “Phiền anh đưa em đến phòng cấp cứu, em không ổn thật rồi.”
Ôm cơ thể mảnh mai của cô trong lòng, anh mới phát hiện thân nhiệt của cô hiện giờ cao đến phát sợ, “Em mới vừa rồi chỉ là mê sảng nói lung tung, có đúng không, những điều đó không phải thật có đúng không?” Anh vui mừng một cách kỳ lạ, muốn khẳng định cho chắc hơn.
Diệp Tiểu Du thở dài, tựa đầu mình lên vai anh. Cô có rất nhiều điều định nói nhưng giờ phút này cô chẳng muốn nói gì cả. Cảm giác ôm ấp như thế này thật tuyệt diệu. Cô rất sợ những điều mình nói ra sẽ làm phá hỏng mọi thứ. Cô chỉ muốn thời gian cứ đứng im như thế này mãi mãi.
“Em vẫn ổn chứ?” Anh hối hả sải bước, lo lắng bất an nhìn cô khép hờ hai mắt.
“Uhm!” Diệp Tiểu Du yếu ớt trả lời, nhưng cô biết rõ bản

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Phát hiện chồng ngoại tình, tôi và em trai chồng thực hiện kế hoạch khiến cả chồng và nhân tình hoảng hốt

Truyện Ngồi Khóc Trên Cây Full

Truyện Công Chúa Hoa Tường Vi Full

Về thăm vợ bất ngờ, chồng đói quá bèn ăn thử mâm cơm ở cữ mẹ nấu cho vợ thì phải bật khóc nức nở

Màn Lợi Dụng Bỉ Ổi Của Gã Bạn Trai Ở Trời Tây