Không Đợi Anh Ngoảnh Lại - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại (xem 2772)

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

tới lần khác đều “khoan hồng độ lượng” với cậu ấy. Đương nhiên, Kỷ Siêu rất ưu tú, bất kể cuộc thi lập trình quy mô cỡ nào của trường, chỉ cần cậu ta đồng ý tham gia, sẽ không ai qua mặt được. Khi đi học, rất nhiều các nữ sinh trong khoa lẫn ngoài khoa đều mê tít cậu ta. Hễ cậu ấy vừa xuất hiện, bên người sẽ mọc thêm không biết bao nhiêu là oanh oanh yến yến, thế nhưng, dù chỉ một cái liếc mắt cậu ấy cũng không thèm ném cho bọn họ, chứ đừng nói gì tới chuyện nắm tay hay hẹn hò với ai. Nhưng anh chàng này hôm nay lại giống như một thiên thần, Ngô Binh cảm thấy quá sức kỳ lạ.
“Uống nước nhé!” Kỷ Siêu đứng dậy, đưa cho cô một ly nước, dựa vào giá truyền dịch nhìn cô.
“Cô thực sự không sao rồi, em đi ăn trưa, đọc sách, chơi bóng…”
“Chứ đừng có sớ rớ ở đây, đúng không?” Kỷ Siêu giúp cô nói hết câu, tránh cho cô khỏi mất công nhăn mày tìm cớ này cớ nọ. Bỏ mặc cô một mình ở đây, thực sự làm anh lo lắng, lúc trên lớp thì mặt buồn rười rượi, bây giờ lại bị trẹo chân, nếu chỉ có một mình, không biết chừng cô lại thấy tủi thân khóc rấm rức mất thôi. Kéo chiếc ghế tới ngồi trước mặt cô, Kỷ Siêu mặt dày nói: “Chỉ có hai tiếng thôi mà, em nghĩ tạm thời chưa chết đói được, hơn nữa cô còn nợ em một bữa cơm, lát trả luôn đi.”
“Em là cậu sinh viên ở siêu thị à.” Diệp Tiểu Du sực nhớ ra, bây giờ càng nhìn càng giống, “Xin lỗi, cô có tìm em, nhưng mà sao không thấy em ở trên lớp?”
Thật muốn tìm một miếng đậu hũ đập đầu chết cho xong, nói sao thì anh cũng là một người đẹp trai ngời ngợi thế này, giờ dạy của cô, anh không bỏ một buổi nào, đã thế lại không bao giờ ngồi dưới hàng cuối, vậy mà cô lại nói không thấy anh đâu.
“Đó là bởi vì lúc em nhìn cô, thì cô đang nhìn trần nhà.” Lạnh lùng trừng cô một cái, bị lờ đi như vậy đúng là tổn thương lòng tự trọng quá sức.
Không ngờ cô lại gật đầu, “Chắc là vậy, dạo này lên lớp cô cũng thoải mái hơn trước rồi, nhưng vẫn không dám nhìn các em quá nhiều. Ngượng quá lại bị nhìn thấy rồi.” Lần trước thì giống một đứa trẻ lang thang vất vưởng, lần này thì giống như một thuơng binh lôi thôi lếch thếch, nhìn cậu sinh viên cao to lạnh lùng trước mặt, Diệp Tiểu Du chỉ muốn thở dài.
“Bị em nhìn thấy thì làm sao, không lẽ muốn em làm bộ như không thấy?”
“Không phải.” Aizz, khó mà giải thích cho rõ, Diệp Tiểu Du bất lực nhún nhún vai, “Dạo gần đây cô có chút khác thường, hồi trước mấy chuyện thế này không bao giờ có thể xảy ra với cô.”
“Biết là tốt, lần sau phải cẩn thận một chút, nếu mấy chuyện giống vậy xảy ra nhiều lần sẽ khiến người hoài nghi không biết cô có thật là giảng viên đại học hay không.” Kỷ Siêu không nhịn được muốn lên mặt dạy đời cô một chút, lần nào cũng hại anh hết hồn, lo lắng cái này cái nọ.
“Ờ!”
Di động đột ngột vang lên, Diệp Tiểu Du giật mình lấy điện thoại trong túi áo ra, là Kỷ Dược Phi, vừa bấm nhận cuộc gọi. “Kỷ…”
“Em đang ở đâu? Em có khái niệm thời gian không vậy, anh và Viện Viện chờ em về ăn cả buổi, Viện Viện đang mang thai, em không biết hay sao?” Kỷ Dược Phi ở đầu dây bên kia nói sa sả bằng một giọng không vui.
Nhìn bàn chân bị thương và đầu gối bôi đầy thuốc đỏ của mình, trái tim Diệp Tiểu Du nhói đau, buột miệng không kịp nghĩ, “Em có việc, có việc trong khoa.”
“Có việc cũng không gọi về báo một tiếng.” Giọng Kỷ Dược Phi thô lỗ.
“Xin lỗi, hai người ăn trước đi, em ăn ở ngoài.”
Vừa dứt lời, anh đã cúp điện thoại cái rụp. Chưng hửng gập điện thoại lại, Diệp Tiểu Du cắn chặt môi, cố nén giọt nước mắt sắp tràn mi. Thấy Kỷ Siêu cứ nhìn mình chòng chọc, cô vội quay mặt vào phía trong. “Anh và Viện Viện” là anh và cô ấy, không bao gồm Diệp Tiểu Du, bọn họ là một tổng thể không thể tách rời, sao mình phải chen vào cho bằng được để làm gì?
Yêu một người là chiếm hữu? Hay không cần chiếm hữu?
Một người sẵn sàng chia sẻ cùng người khác, phải chăng sẽ càng yêu sâu đậm hơn? Tình yêu hoàn hảo nhất, đương nhiên chỉ nên có hai người, bất khả kháng, mới chấp nhận người thứ ba.
Phải chăng cô là người thứ ba bất khả kháng phải chấp nhận của anh?
“Được rồi cô, không cần tiếp tục giả vờ làm bệnh nhân nữa, bước xuống đi thử xem!” Kỷ Siêu vỗ vào cạnh giường, làm như không thấy bộ mặt tội nghiệp của cô.
Cô nhìn Kỷ Siêu ngượng ngùng, lau giọt nước còn đọng nơi khóe mắt, thử bước xuống đất, tuy không thể nhấc chân thoải mái tự nhiên được, nhưng cũng không đau giống như lúc nãy. “Ừ, vậy cảm…”
“Em đi lấy xe, cho cô một cơ hội cảm ơn em, đi ăn thức ăn nhanh nhé!” Biết ngay cô lại muốn đẩy anh ra, anh đã đoán được nên lên tiếng chặn họng trước khi cô kịp nói xong.
“Chiều em không có giờ học sao?”
“Có hay không là chuyện của em, còn muốn cảm ơn em hay không là chuyện của cô, cô chỉ cần nói đi hay không đi?” Kỷ Siêu không để ý tới ánh mắt trách cứ của cô, hỏi vặn lại.
Gặp phải một sinh viên như vậy, đổi lại là thầy cô nào cũng đều phải bó tay. Diệp Tiểu Du gật đầu thỏa hiệp, “Đi, căn-tin trường giờ chắc cũng nghỉ rồi, chúng ta ra ngoài ăn!”
“Không cần khẩn trương như vậy, em không chọn chỗ đắt tiền lắm đâu.”
“Khẩn trương hồi nào!” Diệp Tiểu Du dở khóc dở cười, rõ ràng là mình lo làm trễ giờ của cậu ấy, vậy mà cậu ta lại đổi trắng thay đen nói ra những lời như vậy.
“Vậy thì tốt! À, quên nói cho cô biết, chiều nay em không có tiết học, cảm giác tội lỗi của cô có giảm bớt chút ít hay không. Còn nữa, lần sau đừng ăn mặc thế này.”
“Gì!” Diệp Tiểu Du sửng sốt, nhìn y phục của mình, “Có gì bất thường sao?”
“Quá gợi cảm.” Kỷ Siêu nói xong, đi ra ngoài lấy xe, bỏ lại một mình Diệp Tiểu Du đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó mặt đỏ tới mang tai.
Chương 9: Gương sáng 3
Sáng sớm, đạp xe đạp ra bờ biển hóng gió, xế chiều ôm người yêu ngồi dưới bóng cây ngắm mặt trời lặn, ngày lễ, đi leo núi dã ngoại cắm trại ngắm sao, cùng nhau cầu nguyện dưới sao băng, còn không thì, vào những ngày mưa, che chung dưới một chiếc dù, dưới tán cây liễu nhìn nhau thâm tình. Đây là câu chuyện tình yêu lãng mạn mà Diệp Tiểu Du từng ước mơ, vẫn lặng lẽ giấu diếm thật sâu dưới đáy lòng. Người học toán chỉ số thông minh cao không phải chỉ biết giải phương trình, đối với tình yêu, cũng có rất nhiều mơ mộng. Chỉ có điều cho tới lúc này, từ mối tình đầu cho đến khi kết hôn, cuộc đời cô chỉ quen biết một người đàn ông, đó chính là Kỷ Dược Phi. Cô từng thấy vẻ đa tình dịu dàng của anh, nhưng người anh yêu lúc đó là Viện Viện. Tới khi anh và cô yêu nhau, anh lúc nào cũng bận bịu. Chỉ cần anh bớt chút thời gian gọi cho cô một cuộc điện thoại thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ mất nửa ngày, chứ đừng nói gì đến chuyện khác. Anh chưa từng cho cô một sự ngạc nhiên bất ngờ nào, tất cả đều giống như đã được lên sẵn kế hoạch, không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh.
Bây giờ bỗng dưng nhìn thấy Kỷ Siêu đẩy xe đạp đứng dưới gốc cây, trong một khoảnh khắc Diệp Tiểu Du đã thất thần.
Ngồi sau lưng Kỷ Siêu, đón cơn gió đầu thu, tâm tình Tiểu Du bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. Lưng Kỷ Siêu rất đẹp, vai rộng, eo thon, mái tóc đen dày tung bay trong gió, đẹp một cách lộ liễu. Cô có cảm giác dường như mình quay trở về thị trấn nhỏ thuở ấu thơ, ngồi sau lưng xe mẹ, ôm chặt quanh eo mẹ, thỉnh thoảng mẹ lại quay đầu nhìn cô mộ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bạn gái đã vượt giới hạn với tình cũ dù rất yêu tôi

Ai Đã Không Phải Của Mình Thì Thôi, Đừng Giữ

Điện hạ, thần biết sai rồi!

Công tử nhà ta là hồ ly

Truyện Anh À! Em Sai Rồi! CheeryChip Full