Tôi theo mẹ nấu cơm, xem TV, không ngừng nghe thấy đoạn đối thoại sau đây,
Tần Chinh thản nhiên nói: “Chiếu tướng.”
Ba già phát điên nói: Bước vừa mới đi không tính! Không tính!”
Tần Chinh tiếp tục nói: “Chiếu tướng.”
Ba già tiếp tục phát điên: “Không tính, không tính, bước vừa rồi bác đi nhầm!”
Mẹ tôi xem kịch, lệ rơi đầy mặt rút khăn tay, “ Ôi ôi ôi ôi … Thảm quá đi … A Nạp Hi bị đánh thảm quá …” Sau đó lớn tiếng xì mũi …
Tôi quay đầu nhìn Tần Chinh, vừa lúc anh cũng chán muốn chết ngẩng đầu nhìn tôi, cái giây phút 4 mắt nhìn nhau kia, tôi bỗng thấy lòng ngậm ngùi …
Cùng là người thiên nhai luân lạc, yêu nhau đâu cần phải quen biết.
Ăn xong cơm chiều, mẹ tôi lại nói: “Tiểu Tần à, hôm nay ở lại đây một đêm đi, Tiểu Kỳ vẫn còn một bát canh gà chưa uống hết.”
Cho nên đến tối tôi ở trong phòng vừa cắn chân gà, vừa ra vẻ vô tội. Tần Chinh bất đắc dĩ ở bên cạnh sinh ra khó chịu.
“Này” Tôi lau lau bộ móng vuốt đầy dầu mỡ, sờ lên người anh, “Anh rốt cuộc muốn đưa em đi đâu hả?”
Anh tháo kính xuống, bỏ tạp chí sang một bên, quay đầu nhìn tôi.
“Nơi không có những người khác.”
Câu này nghe sao thật tà ác.
“Vậy tối nay trong thư phòng, anh với ba em nói gì đó?”
Tần Chinh càng ngày càng giống người nhà tôi, anh nói: “Chuyện đàn ông, phụ nữ bớt hỏi đi.”
Tôi nheo mắt, ghé vào lỗ tai anh thổi hơi: “Có muốn hôn em …”
Ánh mắt anh bỗng dưng trở nên sâu sắc, nhìn tôi thâm trầm, môi mỏng hơi mím.
Đầu lưỡi tôi đảo qua vành tai anh, nhẹ giọng nói: “Nói đi, nói đi, anh rốt cuộc có bí mật gì giấu em, không nói sẽ không cho anh hôn …”
Anh cười khẽ một tiếng, đột nhiên chuyển mình, hai tay chống bên hai sườn tôi, giữ chặt tôi trong khoảng không gian giữa hai tay anh, mặt dựa vào rất gần, chóp mũi chạm nhau, trao đổi khí thở, trong đôi mắt tối đen tình, dục cuồn cuộn, khàn giọng nói: “Anh muốn hôn, em thoát được ư?”
Tôi trừng mắt nhìn, suýt nữa biến thành mắt gà chọi. “Anh muốn làm gì?”
Anh hơi nghiêng đầu, “Em nói xem?”
Tôi nói không nên lời, vì anh đã chặn miệng tôi lại. Tôi chẳng có chút khí tiết thà chết không chịu phục nào của các bậc tiên liệt trong động Tra Tử, anh dùng mỹ nam kế một chút thôi, tôi đã thành Hán gian rồi.
Vốn tôi cũng quen anh nhiều năm như vậy a, mấy năm nay, Harry Potter cũng lớn dần mất nét rồi, anh lại càng ngày càng có sức hấp dẫn, làm cho tôi dâng trào a …
“Ờm …” Tôi khó chịu hừ hừ hai tiếng, phát hiện ra không biết từ khi nào đã biến thành tôi khóa ngồi trên người anh, tiểu Tiểu Tần đang để ở lối ra của tiểu tiểu Tiểu Tần, váy ngủ tôi mặc bị anh kéo cao tới bên hông, ngón tay anh ở trên lưng tôi gẩy một cái, bộ ngực vì mang thai mà phải mặc bra tăng một cỡ nhất thời được giải phóng đến là thoải mái, anh cắn kéo vạt áo trước của tôi xuống, hơi nóng ẩm ướt kích thích bộ ngực mẫn cảm, anh cúi đầu ngậm lại, khẽ cắn, tôi khẽ rên một tiếng, không còn sức lực dựa vào vai anh, mơ mơ màng màng nói: “Thật ra em chẳng có vẻ gì là muốn làm cả …”
Bởi vì khóa ngồi, anh không cởi quần lót của tôi, chỉ là dùng tay gạt đáy quần ra, xoa xoa nơi sớm đã ẩm ướt lúc nặng lúc nhẹ, khàn giọng cười khẽ: “Thật sao?”
Tôi lắc eo lẩm bẩm: “Nhưng mà sao lại muốn dùng tư thế kỳ quái như này?”
“Sách viết tư thế như này sẽ không đè lên em, hơn nữa lại càng thoải mái.” Khi nói chuyện, tiểu Tiểu Tần kích động bắn đạn.
Tôi thở dài: “Tần Chinh, anh thay đổi rồi.”
Không lâu trước đây anh tặng tôi câu này, tôi đổi tên rồi trả lại cho anh.
Anh kéo kéo cổ áo sơ mi của mình, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, khóe mắt ửng hồng, môi mỏng hơi nhếch, hừ một tiếng hỏi: “Thay đổi như thế nào?”
Tôi nuốt nuốt nước miếng: “Trở nên càng đẹp trai hơn …” Sau đó chủ động giúp anh cởi cúc áo.
Anh thở hổn hển hôn tôi, mí mắt, môi, ngực, bụng … Hai tay vội vàng dò dẫm trên người tôi, tôi có thể cảm thấy được anh cần tôi, muốn có tôi, khát vọng tôi, cảm giác này lấp đầy trái tim tôi, giống như sắp tràn ra đến nơi vậy.
“Thật có thể làm ư?” Trong lúc ý loạn tình mê, tôi vẫn còn chút do dự.
“Có thể.” Anh đã muốn vận sức chờ phát, “Sách viết, giai đoạn giữa thai kỳ sinh hoạt vợ chồng nhiều có lợi cho lúc sinh.”
“Anh sao mà cái gì cũng biết thế …” Anh càng giống phụ nữ có thai hơn tôi.
“Biết sơ sơ mà thôi.” Anh tì lên tôi, nóng rực mà cứng rắn. “Em cái gì cũng không biết, nên anh ít nhất thứ gì cũng phải biết qua qua …”
Lâu rồi không hoan ái, tập trung gấp gáp khiến hai bên đều hừ một tiếng, tôi ôm chặt anh, run nhẹ: “Sách viết có thể sai không? Em sợ đâm vào con …”
Tần Chinh đờ người một chút, lập tức cắn răng, chuyển mình một cái, tôi kêu thất thanh một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn, nhất thời không rễ mà hòa nhập lẫn nhau.
Anh nói: “Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý.”
Tôi nói: “Thâm thật …”
Thời điểm mấu chốt, tôi tuột xích, độ giác ngộ không cao bằng anh.
Oa oa oa oa …
Chương 35: Anh Bán Mình, Em Nuôi Anh
Sự thật chứng minh, đàn ông đều là cần chăm sóc dạy bảo, rối loạn cũng không đáng ngại, quan trọng là khó chịu với người ngoài, lẳng lơ, dễ dãi với người nhà. Mao chủ tịch nói rất đúng, ai là người nhà của chúng ta, ai là kẻ địch của chúng ta, đây là vấn đề hàng đầu của cách mạng.
Sự thật lại chứng minh, Tần Chinh làm đảng viên không phải phí công? Uống nước không quên người đào giếng, giây giây phút phút tưởng niệm lời Mao chủ tịch.
Một đêm làm lụng vất vả, tôi mơ về anh hùng cái thế. Ý trung nhân của tôi là một vị anh hùng cái thế, có một ngày tôi mặc áo giáp, chân đạp mây bảy sắc đi cưới anh …
Mở mắt tỉnh lại, Tần Chinh đã mũ áo chỉnh tề đứng ở đầu giường, vung tay một cái, rèm cửa sổ bị vén ra, ánh mặt trời chiếu xiên vào phòng, tôi mở nửa mắt ra nhìn anh, cảm giác anh tỏa ra ánh vàng lóng lánh như sắp thành Phật đến nơi rồi …
Anh cúi xuống hôn lên trán tôi một cái, lại xoa xoa đầu tôi, nói: “Tỉnh thì dậy thôi, hôm nay chúng ta còn có việc phải làm.”
Tôi lập tức tỉnh táo lại!
Nhưng mà tôi còn phải dè dặt giả bộ cái gì cũng không biết, yểu điệu yếu ớt để anh dìu tôi đứng lên, anh phì cười, nhéo nhéo mặt tôi, rồi tay kéo tôi. “Mắt sáng như mắt trộm thế kia, còn vờ chưa tỉnh ngủ.”
Tôi nhìn đồng hồ báo thức, sau đó vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, mở cửa sổ, loáng thoáng nghe được mẹ già đang ở trong bếp cất giọng ca vàng, hát “Thời thơ ấu” …
Thật ra “Thời mãn kinh” có vẻ thích hợp với bà hơn.
Rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu đã thấy qua gương Tần Chinh đang nửa dựa ở cạnh cửa mỉm cười nhìn tôi. Tôi nhất thời cảnh giác, nhíu mi, cười tủm tỉm hỏi: “Hôm nay còn chuyện gì phải làm a?”
Trong lòng tôi chỉ có hai chữ: Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn!
Việc tốt hay gặp trắc trở a, cơm chín thì nhanh lạnh, khi nào mới có thể chính