lại đứa con thơ.
- Sự việc sau đó thế nào thì cô cũng biết rồi đấy.- Quản gia Lý thở dài nắm chặt sợi dây chuyền kỉ vật trong tay.
- Vậy trong ba người, ba cháu, chú Hà và chú Đinh, ai là Thanh Long, ai là Bạch Hổ và ai là Hắc Điểu?
- Cha cô là Thanh Long, ông Đinh là Bạch Hổ và ông Hà là Hắc Điểu.
Quân Anh chợt nhớ lại. Trên cánh tay của Hải là dấu xăm hình con rồng, cánh tay Trọng là hình con hổ đang vồ mồi và cánh tay của Hiếu là hình con chim điêu. Thảo nào mà ông ngoại của Thiên Trọng có thể tìm ra được anh ta. Nhưng rồi cô cau mày tiếp :
- Vẫn có cái gì đó không ổn. Chú Tuyên đã liều chết không nói ra chuyện chú ấy đã xăm những hình con vật lên ba đứa trẻ, thì tại sao chú ấy lại kể ra cho bạn của mình biết? Chú ấy biết là nếu bạn mình giữ trọn được lời hứa với mình thì bạn mình cũng sẽ chịu cái chết không thoát được. Vậy chú ấy nói ra để làm gì? Phải chăng là để mở cho bạn mình một con đường sống?
- Tôi cũng nghĩ thế. Chắc chú ấy muốn cho Huân một con đường sống nên mới cố tình nói ra.
- Như thế là phí công vô ích rồi.- Quân Anh băn khoăn.- Còn nữa, lời nhắn của chú ấy dành cho chú, cháu cũng thấy đặc biệt.
- Cô nghĩ sao?
- Cháu chưa nghĩ ra.- Cô cười khì để ông bớt căng thẳng.- Thôi chú nghỉ sớm đi. Ngày mai Magarret sẽ sang đây, đem theo Alex và Arrow.
- Magarret ư?
- Đã có lúc cần có người kết thúc cơn ác mộng về quyền lực đen rồi.- Cô cười đầy bí hiểm rồi trở về phòng.
12. Ông ngoại
Thời gian biểu của Quân Anh khá đều đặn. Sáng dậy sớm đi thể dục và thế nào cô cũng gặp Hải đi dạo. Theo những gì em trai quản gia Lý để lại thì Hải chính là người anh thất lạc của cô, và cô luôn mong điều đó. 5h chiều đến võ quán Lâm Phong, ở đó cô sẽ gặp Thiên Trọng. Lớn lên trong sự chăm chút của một ông trùm xã hội đen nên anh ta có khuynh hướng hơi bạo lực, nhưng cô biết anh ta vẫn là một người tốt. Buổi tối cô thường đến Lotus và tán gẫu cùng Hiếu. Cô không thích tính trăng hoa của anh ta, nhưng cách anh ta nói chuyện làm cô thấy vui và nhẹ nhõm. Tự lúc nào, Quân Anh thân với cả ba người đó, điều đó là cái gai trong mắt rất nhiều học sinh nữ trong trường, nhưng không ai là không biết cái cách mà Thiên Trọng đối xử với những kẻ hành hạ Quân Anh thế nào, nên ai cũng ngại dây dưa với cô.
Quân Anh đang nằm dài trên giường suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa. Cô biết là Magarret nên nói vọng ra :
- Chị cứ vào đi.
Magarret là một trợ lý thiên tài nổi tiếng ở Interpol. Chị đã chọn Bella Fenton vì thích phong cách làm việc của cô. Ở những vụ mà Bella hoạt động độc lập thì cô chỉ mang Alex hoặc Arrow theo. Nếu như cái tên Magarret được biết đến bởi hai chữ thiên tài thì hai cái tên Alex và Arrow lại là hai chữ đặc biệt. Đặc biệt bởi đó là hai con vật, hai trợ lý vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Interpol. Các đặc vụ Interpol có những chú chó cảnh vệ, nhưng một chú chó để làm trợ lý như Alex thì tuyệt nhiên không có. Còn Arrow, một loại đại bàng lông trắng hiếm có làm người ta nghĩ đến một chú chim cảnh nhiểu hơn. Nhiều người đồng ý một quan điểm rằng Alex và Arrow sinh ra là để làm việc với Hoa Hồng Phương Bắc, vì chỉ có cô mới hiểu ý chúng, và cũng chỉ có cô mới ra lệnh được cho chúng.
- Chị quen với không khí ở đây rồi chứ?- Quân Anh nhoẻn miệng cười.
- Hơi ngột ngạt một chút. Tôi đã có những thứ cô cần rồi đây.
- Có chị nên mọi thứ nhanh hẳn ra. Chị báo cáo từng việc một nhé!
Magarret ngồi xuống ghế và bắt đầu:
- Gia đình mà cô nói cần được bảo vệ đã được giám sát an toàn 24/24. Có nguy hiểm gì cô sẽ được báo cáo ngay.
- Bí mật đấy chứ?
- Tất nhiên. 4 điệp viên mật chịu trách nhiệm từng người trong gia đình họ rồi. Nếu cô cần tôi có thể cho Arrow theo họ nữa. Chắc chẳng ai nghi ngờ một con chim đâu.
- Ồ không, màu lông của nó quá đặc biệt ở đây. Tôi sẽ dùng nó sau.
- Tôi cũng đã chuẩn bị cho họ một nơi an toàn để sinh sống.
- OK. Chuyển sang việc thứ 2.
Chương 30
Tôi đã phát hiện ra người đàn ông bí mật theo dõi cô và ngôi nhà này nhiều ngày nay. Ông ta là một xã hội đen, sống ở cách đây 20km, ông ta thường theo cô từ võ quán đó về tận đây. Ông ta cũng đang bí mật điều tra và dò hỏi thân thế của cô. Đây là ảnh của ông ta.
Quân Anh nhìn bức ảnh người đàn ông mặc véc ngồi trong một chiếc xe con màu đen.
- Còn có một người nữa.- Quân Anh ngẩng đầu lên.
- À vâng, nhưng tôi không nghĩ anh ta nguy hiểm. Anh ta là nhân viên một công ty môi giới nhà đất. Có lẽ anh ta muốn mua lại ngôi nhà này.
- Cũng có thể. Vậy còn việc thứ ba.
- Việc này hơi mất thời gian một chút. Tôi đã bí mật liên hệ với Interpol Việt Nam, chỉ cần đủ bằng chứng là họ sẽ có lệnh bắt người ngay.
- Hãy đảm bảo một tội danh mà không một ai thoát được đấy nhé!
- Cái này cô yên tâm.- Magarret nháy mắt cười.
- Chị quả thật là một thiên tài đấy.
***
Quân Anh vừa dừng xe ở cổng thì nhận ra một chiếc xe con màu ghi đang đỗ trước cửa nhà mình. Alex chồm lên mừng rối rít khi thấy cô bước vào. Nó là một con becgie lớn, có mẹ là chó sói, bố là một loại chó săn lông cứng. Ngồi ở phòng khách là một ông cụ, mặc dù già nhưng đôi mắt vẫn sáng và nước da thì hồng hào. Ông mặc một bộ quần áo bằng vải màu tro xám, tay cầm batoong. Thấy cô bước vào, ông đứng dậy, mặt mừng rỡ. Ông hỏi quản gia Lý:
- Là cháu tôi phải không?
- Vâng thưa cụ.
Ông vội tiến lại ôm chầm lấy cô và nói:
- Ôi cháu gái ta, đứa cháu thất lạc 15 năm trời của ta nay đã trở về rồi. Vậy mà con không đến tìm ông một lần.
- Ông… ngoại…- Quân Anh cũng có vẻ hơi kinh ngạc về chuyến viếng thăm này.
- Phải… phải rồi… Con chịu nhận ta sao? Con chịu nhận người ông đáng trách này sao? Ta sai lầm biết bao khi ngày đó bỏ mặc hai đứa nó, để con phải chịu khổ thế này.
- Sao ông biết mà đến đây?- Cô đứng thẳng dậy.
- Chính công ty nhà đất đã báo cho ta hay chuyện đó. Ta không dám tin là có ngày con trở về, nên ta đến đây. Thật không ngờ. Ta đã nghe quản gia Lý nói về cuộc sống của con những năm qua. Ta thật tiếc vì không có cơ hội gặp cha nuôi của con để cám ơn ông ấy.
Tiến sĩ Fenton đã bỏ đi sống ẩn dật ở một vùng nào đó trên thế giới sau khi thấy con gái nuôi của mình đã trở thành một đặc vụ Interpol như mình mong mỏi. Quân Anh đã tìm nhiều năm nay nhưng tuyệt nhiên không hề nhận được tin của ông.
- Bây giờ con đã trở về rồi. Con hãy đến sống cùng ta, ta sẽ cho con tiếp quản công ty.
- Cháu thật tiếc, nhưng cháu đã có tương lai và dự định của mình rồi. Cháu cũng không nghĩ sẽ ở lại đây lâu. Tìm được anh trai rồi cháu sẽ phải quay lại Anh, ở đó cháu có rất nhiều việc quan trọng để làm.
- Con thông minh và cũng ngang bướng y như mẹ của con vậy. Nó thà bỏ công ty mà ta cho nó thừa kế chứ không chịu từ bỏ người nó yêu.- Ông thở dài.
- Cháu vẫn sống rất tốt. Cảm ơn ông vẫn nhớ tới chúng cháu.
- Vậy cháu hãy đến thăm ta thường xuyên nhé! Ta đã để lại số điện thoại chỗ quản gia Lý, lúc nào muốn đến cháu cứ gọi ta, ta sẽ cho người đến đón cháu. Giờ ta rất tiếc phải về rồi, có một cuộc họp quan trọng đang đợi ta ở công ty.
- Cháu sẽ đến…
Tiễn ông ngoại về rồi, Quân Anh ngồi lặng yên suy nghĩ ở ghế. Alex nằm phục ngay dưới chân cô. Thấy cô có vẻ trầm ngâm, quản gia Lý hỏi:
- Cô còn băn khoăn về ch
- Sự việc sau đó thế nào thì cô cũng biết rồi đấy.- Quản gia Lý thở dài nắm chặt sợi dây chuyền kỉ vật trong tay.
- Vậy trong ba người, ba cháu, chú Hà và chú Đinh, ai là Thanh Long, ai là Bạch Hổ và ai là Hắc Điểu?
- Cha cô là Thanh Long, ông Đinh là Bạch Hổ và ông Hà là Hắc Điểu.
Quân Anh chợt nhớ lại. Trên cánh tay của Hải là dấu xăm hình con rồng, cánh tay Trọng là hình con hổ đang vồ mồi và cánh tay của Hiếu là hình con chim điêu. Thảo nào mà ông ngoại của Thiên Trọng có thể tìm ra được anh ta. Nhưng rồi cô cau mày tiếp :
- Vẫn có cái gì đó không ổn. Chú Tuyên đã liều chết không nói ra chuyện chú ấy đã xăm những hình con vật lên ba đứa trẻ, thì tại sao chú ấy lại kể ra cho bạn của mình biết? Chú ấy biết là nếu bạn mình giữ trọn được lời hứa với mình thì bạn mình cũng sẽ chịu cái chết không thoát được. Vậy chú ấy nói ra để làm gì? Phải chăng là để mở cho bạn mình một con đường sống?
- Tôi cũng nghĩ thế. Chắc chú ấy muốn cho Huân một con đường sống nên mới cố tình nói ra.
- Như thế là phí công vô ích rồi.- Quân Anh băn khoăn.- Còn nữa, lời nhắn của chú ấy dành cho chú, cháu cũng thấy đặc biệt.
- Cô nghĩ sao?
- Cháu chưa nghĩ ra.- Cô cười khì để ông bớt căng thẳng.- Thôi chú nghỉ sớm đi. Ngày mai Magarret sẽ sang đây, đem theo Alex và Arrow.
- Magarret ư?
- Đã có lúc cần có người kết thúc cơn ác mộng về quyền lực đen rồi.- Cô cười đầy bí hiểm rồi trở về phòng.
12. Ông ngoại
Thời gian biểu của Quân Anh khá đều đặn. Sáng dậy sớm đi thể dục và thế nào cô cũng gặp Hải đi dạo. Theo những gì em trai quản gia Lý để lại thì Hải chính là người anh thất lạc của cô, và cô luôn mong điều đó. 5h chiều đến võ quán Lâm Phong, ở đó cô sẽ gặp Thiên Trọng. Lớn lên trong sự chăm chút của một ông trùm xã hội đen nên anh ta có khuynh hướng hơi bạo lực, nhưng cô biết anh ta vẫn là một người tốt. Buổi tối cô thường đến Lotus và tán gẫu cùng Hiếu. Cô không thích tính trăng hoa của anh ta, nhưng cách anh ta nói chuyện làm cô thấy vui và nhẹ nhõm. Tự lúc nào, Quân Anh thân với cả ba người đó, điều đó là cái gai trong mắt rất nhiều học sinh nữ trong trường, nhưng không ai là không biết cái cách mà Thiên Trọng đối xử với những kẻ hành hạ Quân Anh thế nào, nên ai cũng ngại dây dưa với cô.
Quân Anh đang nằm dài trên giường suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa. Cô biết là Magarret nên nói vọng ra :
- Chị cứ vào đi.
Magarret là một trợ lý thiên tài nổi tiếng ở Interpol. Chị đã chọn Bella Fenton vì thích phong cách làm việc của cô. Ở những vụ mà Bella hoạt động độc lập thì cô chỉ mang Alex hoặc Arrow theo. Nếu như cái tên Magarret được biết đến bởi hai chữ thiên tài thì hai cái tên Alex và Arrow lại là hai chữ đặc biệt. Đặc biệt bởi đó là hai con vật, hai trợ lý vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Interpol. Các đặc vụ Interpol có những chú chó cảnh vệ, nhưng một chú chó để làm trợ lý như Alex thì tuyệt nhiên không có. Còn Arrow, một loại đại bàng lông trắng hiếm có làm người ta nghĩ đến một chú chim cảnh nhiểu hơn. Nhiều người đồng ý một quan điểm rằng Alex và Arrow sinh ra là để làm việc với Hoa Hồng Phương Bắc, vì chỉ có cô mới hiểu ý chúng, và cũng chỉ có cô mới ra lệnh được cho chúng.
- Chị quen với không khí ở đây rồi chứ?- Quân Anh nhoẻn miệng cười.
- Hơi ngột ngạt một chút. Tôi đã có những thứ cô cần rồi đây.
- Có chị nên mọi thứ nhanh hẳn ra. Chị báo cáo từng việc một nhé!
Magarret ngồi xuống ghế và bắt đầu:
- Gia đình mà cô nói cần được bảo vệ đã được giám sát an toàn 24/24. Có nguy hiểm gì cô sẽ được báo cáo ngay.
- Bí mật đấy chứ?
- Tất nhiên. 4 điệp viên mật chịu trách nhiệm từng người trong gia đình họ rồi. Nếu cô cần tôi có thể cho Arrow theo họ nữa. Chắc chẳng ai nghi ngờ một con chim đâu.
- Ồ không, màu lông của nó quá đặc biệt ở đây. Tôi sẽ dùng nó sau.
- Tôi cũng đã chuẩn bị cho họ một nơi an toàn để sinh sống.
- OK. Chuyển sang việc thứ 2.
Chương 30
Tôi đã phát hiện ra người đàn ông bí mật theo dõi cô và ngôi nhà này nhiều ngày nay. Ông ta là một xã hội đen, sống ở cách đây 20km, ông ta thường theo cô từ võ quán đó về tận đây. Ông ta cũng đang bí mật điều tra và dò hỏi thân thế của cô. Đây là ảnh của ông ta.
Quân Anh nhìn bức ảnh người đàn ông mặc véc ngồi trong một chiếc xe con màu đen.
- Còn có một người nữa.- Quân Anh ngẩng đầu lên.
- À vâng, nhưng tôi không nghĩ anh ta nguy hiểm. Anh ta là nhân viên một công ty môi giới nhà đất. Có lẽ anh ta muốn mua lại ngôi nhà này.
- Cũng có thể. Vậy còn việc thứ ba.
- Việc này hơi mất thời gian một chút. Tôi đã bí mật liên hệ với Interpol Việt Nam, chỉ cần đủ bằng chứng là họ sẽ có lệnh bắt người ngay.
- Hãy đảm bảo một tội danh mà không một ai thoát được đấy nhé!
- Cái này cô yên tâm.- Magarret nháy mắt cười.
- Chị quả thật là một thiên tài đấy.
***
Quân Anh vừa dừng xe ở cổng thì nhận ra một chiếc xe con màu ghi đang đỗ trước cửa nhà mình. Alex chồm lên mừng rối rít khi thấy cô bước vào. Nó là một con becgie lớn, có mẹ là chó sói, bố là một loại chó săn lông cứng. Ngồi ở phòng khách là một ông cụ, mặc dù già nhưng đôi mắt vẫn sáng và nước da thì hồng hào. Ông mặc một bộ quần áo bằng vải màu tro xám, tay cầm batoong. Thấy cô bước vào, ông đứng dậy, mặt mừng rỡ. Ông hỏi quản gia Lý:
- Là cháu tôi phải không?
- Vâng thưa cụ.
Ông vội tiến lại ôm chầm lấy cô và nói:
- Ôi cháu gái ta, đứa cháu thất lạc 15 năm trời của ta nay đã trở về rồi. Vậy mà con không đến tìm ông một lần.
- Ông… ngoại…- Quân Anh cũng có vẻ hơi kinh ngạc về chuyến viếng thăm này.
- Phải… phải rồi… Con chịu nhận ta sao? Con chịu nhận người ông đáng trách này sao? Ta sai lầm biết bao khi ngày đó bỏ mặc hai đứa nó, để con phải chịu khổ thế này.
- Sao ông biết mà đến đây?- Cô đứng thẳng dậy.
- Chính công ty nhà đất đã báo cho ta hay chuyện đó. Ta không dám tin là có ngày con trở về, nên ta đến đây. Thật không ngờ. Ta đã nghe quản gia Lý nói về cuộc sống của con những năm qua. Ta thật tiếc vì không có cơ hội gặp cha nuôi của con để cám ơn ông ấy.
Tiến sĩ Fenton đã bỏ đi sống ẩn dật ở một vùng nào đó trên thế giới sau khi thấy con gái nuôi của mình đã trở thành một đặc vụ Interpol như mình mong mỏi. Quân Anh đã tìm nhiều năm nay nhưng tuyệt nhiên không hề nhận được tin của ông.
- Bây giờ con đã trở về rồi. Con hãy đến sống cùng ta, ta sẽ cho con tiếp quản công ty.
- Cháu thật tiếc, nhưng cháu đã có tương lai và dự định của mình rồi. Cháu cũng không nghĩ sẽ ở lại đây lâu. Tìm được anh trai rồi cháu sẽ phải quay lại Anh, ở đó cháu có rất nhiều việc quan trọng để làm.
- Con thông minh và cũng ngang bướng y như mẹ của con vậy. Nó thà bỏ công ty mà ta cho nó thừa kế chứ không chịu từ bỏ người nó yêu.- Ông thở dài.
- Cháu vẫn sống rất tốt. Cảm ơn ông vẫn nhớ tới chúng cháu.
- Vậy cháu hãy đến thăm ta thường xuyên nhé! Ta đã để lại số điện thoại chỗ quản gia Lý, lúc nào muốn đến cháu cứ gọi ta, ta sẽ cho người đến đón cháu. Giờ ta rất tiếc phải về rồi, có một cuộc họp quan trọng đang đợi ta ở công ty.
- Cháu sẽ đến…
Tiễn ông ngoại về rồi, Quân Anh ngồi lặng yên suy nghĩ ở ghế. Alex nằm phục ngay dưới chân cô. Thấy cô có vẻ trầm ngâm, quản gia Lý hỏi:
- Cô còn băn khoăn về ch