I’m A Devil! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

I’m A Devil! (xem 1484)

I’m A Devil!

i lỏng khỏi cổ con bé.
_ …Khụ….ngài cũng độc ác đâu kém gì muội….phải không?…
_ Bản tính thuần tuý của loài quỷ là độc ác, cô quên à? Suốt ngày đeo cho mình cái mặt nạ nàng Bạch Tuyết, cô không thấy chán sao?
“……..”
_ Đúng, ta độc ác, ta có thể ác với bất kì ai, kể cả cô! – Ren nói.
Luciana nhếch môi cười chua chát:
_ ….nhưng riêng con ranh đó là ngoại lệ chứ gì?…..
Bàn tay Ren chợt cứng đờ, nỗi đau âm ỉ cháy trong lòng cậu giờ lại bùng lên. Có phải con vịt con đó là ngoại lệ không?
Cô ấy chẳng phải vẫn luôn miệng kêu cậu độc ác với cô ấy là gì?
Đúng rồi…

“Tên độc ác”
“Tôi nói anh là đồ độc ác!”



Ren khẽ nhếch môi, cậu không nói gì cả. Luciana cố gắng thoát khỏi cánh tay của cậu nhưng không được, cô ả chỉ đành thoi thóp thở và cố gắng kiềm chế cơn ho chốc chốc lại dậy lên trong lồng ngực, tức giận nói:
_ Rõ ràng muội gặp ngài trước…..vậy mà ngài với con ranh đó…..nếu như không có con ranh chết tiệt đó, ngài nhất định sẽ là của muội….con ranh đó rồi cũng sẽ chết thôi, sắp rồi…
_ Cô có biết là mình sắp chết không hả? – Ren nói, tay càng siết chặt lại.
_ Muội bất tử, muội sẽ không chết… khụ….con ranh đó dám cướp ngài từ tay muội … nó mới phải chết…
Ánh đỏ trong mắt Ren ngày càng sắc nét, cậu nhóc gằn từng tiếng một đầy giận dữ:
_ Được, muốn chết, tự cô chết một mình đi!
Lời cậu nhóc vừa dứt, Luciana cảm thấy từ cánh tay đang nắm lấy cổ mình truyền đến một luồng khí nóng kinh hồn, cô ả cảm thấy cổ họng như bị xé toạc, đau đớn đến không thở nổi, trong phút chốc phun ra cả búng máu tươi.
Nhưng là những giọt máu màu đen.
Cô ả cố vùng vẫy cuối cùng cũng thoát được khỏi cánh tay Ren, ngã sấp xuống nền nhà. Nhìn bóng mình phản chiếu trên sàn đá hoa cương, đôi mắt không còn là màu lam nữa, con nhỏ run giọng nói…
_ Chúa tể….ngài….ngài vừa làm gì thế….
_ Ta chỉ muốn cô nếm thử mùi vị của chất độc mà cô đã truyền vào cơ thể cô ấy thôi.
Ren lạnh lùng đáp.
_ Vậy ra……. ngài đã dùng khả năng này để cứu cô ta?……. “hoán vị” phải không?
_ Cứ cho là cô thông minh đi!
Ren nói xong, cậu quay lưng định bỏ đi nhưng Luciana ngay lập tức nắm lấy vạt áo choàng chưa cởi hẳn ra của cậu…
_ Ngài …. nhất định phải chọn cô ta sao?…Tại sao không thể là muội? Tại sao chứ…muội có gì thua kém cô ta đâu?
Ren quay lại, đôi mắt cậu đã trở về với màu hổ phách quen thuộc và nét vô tình thường thấy. Cậu giật mạnh vạt áo ra khỏi tay con nhỏ, nói bằng chất giọng trầm trầm:
_ Cô phải biết, tình cảm là thứ không thể ép buộc, càng không thể đứng trên lập trường của mình mà phán xét…. Tranh đoạt chẳng ích gì đâu!
_ Vô lí! Nếu không tranh đoạt thì chẳng phải là đang hai tay dâng hạnh phúc của mình cho kẻ khác sao? – Luciana nói như gào lên.
Cậu nhóc cười nhạt nhìn con nhỏ:
_ Cô nghĩ hạnh phúc là cái gì?
_ Muội….
_ Con vịt con đó từng nói rằng, hạnh phúc của mình, nếu thực sự là của mình thì nhất định sẽ thuộc về mình, không cần phải tranh giành hay cướp đoạt từ tay ai…
“………”
_ Có thể điều đó chưa hoàn toàn đúng, nhưng ta nghĩ nó không sai. – Ren nói.
Luciana nhìn cậu, con bé không biết mình phải nói gì nữa. Mọi điều mà nhỏ có thể làm đều đã làm cả rồi, tranh giành,cướp đoạt, chia rẽ, van xin, nài nỉ, tất cả nhỏ đều đã thử hết rồi, nhưng cái hạnh phúc mà nhỏ muốn vẫn không thể đạt được, Ren không thể cho nhỏ cái điều mà nhỏ mong đợi hằng bấy lâu. Cậu nhóc chỉ có một trái tim thôi, và cậu đã đem nó cho người khác rồi. Rốt cuộc cái mà Luciana tranh giành trong suốt thời gian qua lại là thứ hạnh phúc vĩnh viễn không thuộc về mình.
Nghĩ đến đây, sống mũi con nhỏ cay xộc. Farin xanh cấp cao bị cậu nhóc trả lại toàn bộ vào cơ thể của nhỏ bắt đầu phát tác khiến máu đen không ngừng trào ra khỏi miệng, nỗi đau cào xé từng thớ thịt tước đi sức chống chịu ngày một yếu dần của khả năng bất tử. Đây cũng là điểm bá đạo nhất của farin xanh cấp cao xếp sau đặc tính phá huỷ linh hồn.
Ren im lặng không nói nữa, cậu nhóc quay lưng về phía cửa phòng định rời đi, nhưng đúng lúc đó, thình lình vang lên một tiếng nói:
_ AKA REN, CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!!!
XOẢNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG
Âm thanh của tiếng kính vỡ xé nát bầu không khí yên ắng đọng lại trong căn phòng, một mũi tên phát sáng theo lối cửa sổ bay vào cắm thẳng lên ngực cậu nhóc làm máu từ miệng vết thương phun ra xối xả.
_ Chúa tể!!!!!!!!!!!!! – tiếng Luciana hét lên thất thanh.
Cậu nhóc trợn mắt nhìn mũi kim loại sáng loáng xuyên qua ngực mình, phản xạ đầu tiên hình thành không phải phòng thủ mà là tấn công, ngay lập tức, một quả cầu sét chứa hàng tỉ tia lửa điện được bật ra khỏi lòng bàn tay cậu lao nhanh về phía mũi tên bay đến phá tan toàn bộ lớp kính chắn cửa khổng lồ.
Kẻ bắn tên chịu không nổi sức ép ngã nhào xuống nền gạch đầy mảnh kính vụn vương *** khắp nơi, máu loang lổ trên sàn đá lạnh lẽo. Luciana nhìn thấy cảnh tượng ấy, con nhỏ hét toáng lên, vội vã lết về phía kẻ đang nằm trong vũng máu của chính mình:
_ Ryu! Ngươi có sao không? Trời ơi, Ryu!!!!!!!!
Tiếng gọi của Luciana không lớn nhưng đủ để hắn nghe thấy, con nhỏ đỡ lấy hắn, nước mắt giàn giụa:
_ Đồ ngốc, ngươi đang làm cái trò gì thế?
_ Trả thù…. cho cô chứ gì nữa! – hắn thều thào-…cô ngốc lắm, ngay từ đầu tôi đã nói cô đừng mù quáng chạy theo tình cảm đơn phương của mình và cả cái lệnh đó của chúa tể kẻo sau này hối hận…vậy mà cô không nghe…
_ Đủ rồi, còn ngươi thì sao….ngươi làm thế này có lợi gì chứ? – Luciana nức nở.
_ Sao không? – hắn cười – …cô đã khóc vì tôi cơ mà…
Nói xong, Ryu quay sang phía Ren, hắn nói:
_ Chúa tể, nói cho ngươi hay….kẻ đã đâm cô gái mà ngươi yêu nhất chính là ta đấy!……. Ta đâm cô ta trong hình dạng của ngươi, và từ giờ cho đến lúc chết…..cô ta sẽ chỉ biết quay sang hận kẻ chưa từng làm cô ta tróc một cái vảy…..hahaha….
“…………”
_ Thử hỏi có ai ngu như ngươi không… đến một câu tự biện hộ cũng chẳng nói được, mà quên….MUỐN NÓI CŨNG KHÔNG ĐƯỢC!!!…
Ren không hề tỏ ra tức giận trước mấy lời khiêu khích của Ryu, suy cho cùng, đó cũng chỉ là vài lời bất lực của những kẻ đang giãy chết mà thôi.
_ Trăng trối xong chưa, để còn chết?
Giọng nói trầm lạnh phát ra từ cậu nhóc thậm chí chẳng mang hơi hướng của sự sống, dường như chỉ phảng phất chút âm khí…
_ Đừng! – Luciana vội lấy tấm thân che cho tên bầy tôi trung thành, mắt vẫn giàn giụa nước-…xin ngài, đừng giết anh ấy! Muội xin ngài!
_ Đừng cầu xin hắn….hắn ta đã trúng tên của tôi…cũng chẳng sống lâu hơn được đâu! – Ryu nói.

Ren nheo mắt nhìn cả hai, khoé miệng hơi nhếch lên, cậu quay lưng rời khỏi phòng ném lại câu nói đầy hàm ý:
_ Tranh thủ chút thời gian cuối cùng đi!
————————
Bước ra khỏi đại điện, Ren đưa tay rút mạnh mũi tên cắm trên ngực xuống, máu chảy nhiều đến nỗi mắt của cậu hoa hết cả lại, hai c

Từ khóa: I’m A Devil!,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi là tất cả của tên ấy

Tự yêu

Tình Cũ Và Bát Phở Của Vợ

Giọt nước mắt ân hận của cô vợ luôn tự ti vì chồng không phải là một soái ca

“Sao chú không đưa vợ con tới?”