…..chảy máu là đáng rồi…..”
…
Ren im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu rút chiếc bút nhỏ cài ở gáy sách viết gì đó vào trang cuối rồi gửi trả cuốn sổ lại trong túi hành lý.
Đắp lại chăn cho cô nhóc, cậu lặng lẽ rời khỏi phòng.
——————-
_Điện hạ, ngài cho gọi tôi? tiếng một người đàn ông vọng lên.
_ Ông có phải là Ahzin, thành viên trong ban chấp hành hội đồng quỷ giới tối cao phía nam không? – cậu nhóc nhìn thẳng vào người đàn ông, lạnh lùng hỏi.
_ Là tôi, điện hạ, có chuyện gì sao?
_ Ông có một đứa con gái tên Linh đang theo học tại South Devil đúng không?
_ Dạ đúng, hình như đó cũng là trường học hiện tại của điện hạ !
Người đàn ông nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt kinh ngạc, lòng thầm cầu mong con gái ông đừng đắc tội gì với hậu duệ tương lai của quỷ giới, nếu không thì không biết hậu quả gì sẽ xảy đến với nó nữa.
_ Ông có thể chuyển sang làm việc tại hội đồng phía đông, còn con gái ông, hãy để cô ta theo học tiếp tục ở trường của con người đi.
_ Điện hạ, ý của ngài là…..?
_ Đây là lệnh của ta, nếu ông muốn con gái mình được an toàn thì cứ theo đó mà làm.
_ V…Vâng!
Người đàn ông run rẩy đáp lời. Ông biết rõ con gái của mình không phải là một devil hoàn thiện, nhưng vì muốn cho con có đầy đủ những kĩ năng cấn thiết của quỷ, hơn nữa vì công việc của mình, ông mới để con đến học ở South Devil. Xem ra, thế giới này không phải là một sự lựa chọn đúng đắn dành cho nó.
—————–
_ Cậu có suy nghĩ kỹ không đấy? Cậu để cô ấy trở về thế giới con người thật sao?
Giọng Shirou cất lên đầy vẻ trách móc.
_ Đó là cách thức an toàn nhất cho cô ta, ở đây, cô ta không thể tự bảo vệ cho mình bằng cái khả năng nửa vời của bản thân được.
_ Chỉ vì lí do đó thôi sao?
_ Vậy cậu nghĩ còn gì khác?
_ Cậu chẳng nhẽ không bảo vệ được cô ấy hay sao?
Bảo vệ? Làm sao Ren có thể bảo vệ cô ấy nếu như mối nguy hiểm lớn nhất đe doạ đến tính mạng cô ấy lại chính là cậu chứ?
_ Tại sao tôi phải lo cho cô ta? Tôi đâu phải là gì của cô ta.
_ Vậy cậu có dám nói thật với lòng mình là cậu không yêu cô ấy không? – Shirou nói trong tức giận – … tôi đã nghĩ sẽ nhường lại cô ấy cho cậu, nhưng cậu làm tôi thất vọng quá đấy Ren ạ!
RẦM!!!!!!!!!
Shirou sập mạnh cánh cửa bước ra ngoài. Chỉ còn lại mình Ren trong phòng, cậu nhóc khẽ mỉm cười chua chát:
_ Yêu ư? Tình yêu…..là nghĩa địa gì?
Loài quỷ sống….vốn không cần thứ tình cảm chết giẫm đó của con người. Nó chỉ mang lại đau khổ thôi, cậu nên cần nó không?
Khoé miệng cậu nhóc bỗng nhiên rỉ máu, chẳng ai biết rằng những giọt máu ấy không mang màu đỏ, mà là màu đen. Một cơn đau dữ dội ở đâu ập tới, con ngươi Ren ngay lập tức chuyển từ màu hổ phách sang đỏ thẫm. Cậu nhóc đấm mạnh tay xuống sàn nhà khiến nền gạch vỡ nát và loang lổ máu.
Lặng lẽ ngước nhìn bức tranh lớn treo trên tường vẽ hình một người phụ nữ trẻ tuổi với cây đàn lia trên tay, gương mặt mỉm cười hiền dịu, Ren nắm chặt bàn tay đang tứa máu, mồ hôi trên trán đổ ra ngày càng nhiều.
_ Mẹ à, con sẽ không để cô ấy phải chịu số phận giống như mẹ đâu…..một người ra đi là quá đủ rồi!
Đúng thế, tôi đã mất đi người mẹ chỉ vì khả năng khốn kiếp trong người mình ngay khi tôi chào đời, tôi không thể mất cả em nữa, tuyệt đối không thể!
Chap 43
Tôi mở mắt ra thì trời đã tối hẳn, nằm lâu khiến xương sống của tôi đau nhức. Dụi mắt ngồi dậy, tôi vươn vai ngáp một cái rõ to xua đi tàn dư của cơn buồn ngủ, tay vỗ vỗ vào lưng giúp cho cái khung cơ thể bớt làm mình làm mẩy. Ngước mắt nhìn mọi thứ xung quanh, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi ông trời chưa cho tôi ngã lộn cổ từ trên giường xuống.
Trước mặt tôi là một khoảng tường rộng dán đầy poster của hàng loạt bộ phim đình đám từ Á sang Âu, từ Tây sang Tàu. Nằm ngay cạnh đó là một tủ năm tầng xếp chật ních những tác phẩm manga nổi tiếng và tiểu thuyết Trung Hoa lừng danh trong đó có mặt “tứ đại danh tác” kinh điển cộng với cả tá đĩa hoạt hình Nhật Bản. Cuối cùng, sát giường ngủ, trên chiếc bàn gỗ đã “sưu tầm” đủ vết bút xoá + bút mực + bút chì, vẫn chiếc máy tính đời Tống đời Thanh hỏng lên hỏng xuống nằm chễm chệ.
Phòng tôi đây chứ đâu!
Mơ sao? Tôi đang ở nhà à? Tại sao và làm thế nào tôi lại đang có mặt ở nhà nhỉ? Lại còn ngủ đến mức khiến sống lưng giống như vừa bị phang cho vài nhát búa tạ nhỉ?
_ Ay za!!!
Tôi đưa tay vặn vẹo khớp cổ, giờ thì cảm thấy cơn đau ê ẩm lan rộng ra toàn thân. Loạng choạng dứng dậy, tôi đi dật dờ như cái xác không hồn tiến về phía cửa sổ kiếm tìm chút hơi hướng của sự sống. Từng đợt gió đêm thổi tới thi nhau lùa vào đùa nghịch mái tóc có phần xác xơ sau nhiều ngày không chăm sóc của tôi. Tôi co rúm người, lạnh đấy nhưng làm người ta tỉnh táo hẳn, tránh trường hợp lao đầu xuống bên dưới!
Bây giờ chắc chỉ tầm tám chín giờ, thị trấn nơi tôi ở vẫn còn khá nhộn nhịp, từ ô cửa sổ nhỏ phòng mình phóng tầm mắt ra xa, tôi cảm thấy đâu đó sự thanh bình của cuộc sống lại quay về.
….
Cạch!
_ Dậy rồi đó à, con gái?
Có tiếng mở cửa phòng, tôi vội quay đầu lại, phút chốc cảm thấy như niềm vui sướng vỡ oà trong lòng.
_ CHA!
Tôi cười toe toét chạy lại chỗ ông, xun xoe y như con cún nhỏ gặp chủ về, không phải nói quá, tôi mà có đuôi thì chắc nó đang ngoe nguẩy một cách kinh hoàng. Miễn bàn đê, một năm trời cha tôi mới về thăm nhà có hai ba lần chứ nhiều nhặn gì.
_ Cha về rồi à? Con nhớ cha chết đi được! ^^
_ Chết đi được cơ à? – ông cười hiền, khoé mắt tràn ngập tình yêu thương.
_ À không…..suýt ạ!!! – tôi lật đật cười trừ.
_ Trời lạnh sao không khoác thêm áo vào, lại ăn mặc phong phanh rồi ra đứng gió hả?
Ông đưa tay búng cái póc vào trán. Tôi vội nhăn mặt giả bộ phụng phịu:
_ Trấn thương sọ não rồi, cha phải nhắc trước để con đội mũ bảo hiểm chứ? Có mỗi một cái đầu…. Ái!!!!!!!
Tôi chưa kịp nói hết câu đã ăn thêm cái búng thứ hai vào mũi.
_ Cha này!!!
Ông giả bộ lườm tôi một cái, rồi cũng lắc đầu hàm ý hết cách. Quay lưng tiến về phía bàn để vi tính, ông kéo ghế ngồi xuống rồi ra hiệu cho tôi “toạ” ở phía đối diện.
Chết chình chình! Tôi lục lại trong kí ức, mỗi lần cha tôi tỏ vẻ nghiêm túc như này cũng là lúc dấu hiệu của việc thùng xăng may mắn trong người tôi hết nhiên liệu dự trữ.
Chuông báo động trong đầu tôi kêu lên inh ỏi, chắc chắn không đơn giản chỉ là bị quạt cho một trận giống lần tôi nghịch lửa làm cháy cả bếp rồi. Cha tôi là điển hình cho tuýp quỷ lúc hiền thì bồ tát cũng phải vái còn lúc ác thì satan gọi bằng cụ đây, trong nhà tôi sợ ông nhất là vì thế.
_ Có….chuyện gì hả cha? – tôi ấp úng hỏi.
Cha tôi nghiêm giọng:
_ Con biết tại sao mình lại có mặt ở nhà lúc này chứ?
Ố-mờ-gờ, tôi đột nhiên nhớ ra câu nói của tên cá sấu cách đây mấy hôm….
“ Vài ngày nữa sẽ có người đưa cô về nhà, tôi không muốn thấy mặt cô ở South Devil nữa đâu”
Giữ lời quá nhẩy?
Té ra “người” mà tên máu lạnh nhắc đến sẽ đưa bà đây về nhà lại chính là father của bà đây. Sao mà thấy giống cô vợ hư thân mất nết bị nhà chồng ném về thế không biết? Chậc, cái đầu đen tối =.=
_ Đang nghĩ gì đó, sao không trả