ã tìm ra nguyên nhân.
- Dạo này Thiên Kỳ thế nào hả anh?
– Hả? – Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. – Ờ, thì nó khỏe, làm việc có tiến bộ, ngoan hơn trước!
– Chỉ vậy thôi na?
– Chứ em muốn sao? – Anh cũng nhìn cô. – Anh lên tập đoàn làm việc tối tăm mặt mày, chứ co phải rảnh rỗi mà hóng chuyện như em đâu!
Nghe anh nói thế cô cụt hứng lầm bầm không phục rồi đứng lên dọn chén bát.
- Trời ơi! – Anh cười khổ. – Chứ muốn anh vừa làm chủ tịch vừa làm nhà báo chuyên săn tin cho em hả?
– Nó khỏe, làm việc có tiến bộ, ngoan hơn trước! – Cô vừa rửa bát vừa nhái lại câu nói của anh.
– Ha ha, thôi được rồi, mà hình như nó đang qua lại với thư kí của anh.
– Cái gì? – Lần này cô bị anh làm cho sửng sốt tới mức làm tuột cả cái dĩa trên tay.
– Anh đoán vậy thôi, hơi đâu mà xem vào chuyện của người ta!
– Không, mai anh lên hỏi cho rõ đi!
– Hả? – Lần này đến lượt anh bị cô làm cho trố mắt. – Thôi nhé Triệu phu nhân, em hơi quá đáng rồi đấy!
Nói rồi anh đi lại gần ôm lấy eo cô.
- Thôi được, anh sẽ tìm hiểu, nhưng em phải trả công cho anh cơ!
– Trả cái gì?
– Hì hì!
Bàn tay anh liền làm cô đỏ mặt.
- Anh xấu xa! – Cô hét lên.
– Ừ, xấu, đã xấu rồi thì xấu hơn tí cũng chẳng sao! Em nhỉ?
Tiếng cô hét váng cả nhà, cả tiếng cười của anh, căn nhà vốn yên tĩnh giờ đây trở nên rộn ràng.
- Sau này em muốn sinh mấy đứa? – Anh thì thầm trong lúc đang hôn cô.
Bàn tay anh khiến máu nóng cô bốc lên đỉnh đầu.
- Một đội bóng!
– Phì… – Anh bị cô chọc cho phì cười.
– Đứa bé nhất sẽ ôm banh chạy, cho anh làm thủ môn, còn em làm trọng tài! – Cô cười khúc khích.
– Ừ ừ, nghe cũng vui đấy, vậy mình mau mau tạo một đội bóng đi!
Vậy là lại Dương Mãn lại có một đêm mệt mỏi.
- Anh đúng là… là…
– Là gì? – Anh vừa hỏi vừa hôn vào ngực cô.
– Là đồ lang sói!
– …
Lần này thì cô mới biết thế nào là lang sói!
Lại nói tới Bạch Khiết, cô không lái xe về nhà mà lái thẳng đến Nguyệt Cát. Nguyệt Cát mới nghe đã thấy hay, cái tên mang nghĩa hạnh phúc tròn đầy. Nơi đây là là một quán bar nổi tiếng. Một cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở bước vào thu hút đươc rất nhiều ánh mắt.
- Chị Khiết, lâu quá không gặp! – Một chàng trai tóc nhuộm vàng rực đứng sau quầy rượu vui vẻ vẫy tay với cô.
– Cưng cho chị hai ly.
– Vẫn martini hả chị? – Cậu ta mỉm cười hết sức ngọt ngào.
– Hỏi lắm thế, hình như làm ở đây lâu cậu cũng biết bắt chuyện với khách hơn rồi đấy!
– Hì hì, chị vẫn khó tính như xưa! Có ngay đây ạ!
Nhấm nháp li martini, Bạch Khiết vừa thò tay vào ví.
- Ấy, chị làm thế là xem thường em đấy! Mai Thiên Ân này tuyệt đối cho chị free!
– Ha ha, đã vậy thì chị sẽ uống cho tới khi cậu phải xách mông chuồn khỏi nơi này! – Bạch Khiết cười lớn.
Bar mờ ảo, tiếng nhạc xập xình, Bạch Khiết uống hết ly này tới ly khác, Mai Thiên Ân vẫn đều đặn pha rượu cho cô.
Uống tới lúc say, cô mới gục mặt xuống khóc.
- Bà chị về đi, say mèm rồi kìa! – Cậu ta vội lấy ly rượu trên tay cô.
– Mẹ, chị không say, mau đưa cho chị! Bạch Khiết quơ tay giật lấy ly rượu nhưng cậu ta đã nhanh tay đổ mất.
– Ây da, em lỡ tay đánh đổ rồi.
– Cái thằng khốn! – Bạch Khiết trừng mắt nhìn cậu, cậu ta chỉ cười và mở ví Bạch Khiết ra lấy điện thoại di động.
– Gọi cho ai bây giờ?
– Không phải việc của cậu! – Bạch Khiết gục xuống bàn, miệng vẫn lảm nhảm. – Cái thằng chết tiệt…
Cậu ta mở tin nhắn ra xen thì thấy cái tên Phi Công. Tốt, quyết định sẽ gọi cho Phi Công! Bạch Khiết chẳng còn nghe rõ nữa, cô lơ mơ nhận ra một bàn tay đang vỗ lên đầu mình.
- Haiz, bà chị không ngờ có lúc cũng thê thảm như vậy! – Mai Thiên Ân tặc lưỡi. – Em đã gọi cho chim sẻ của chị, tối nay bà chị sẽ được sung sướng, he he. Điện thoại trong túi Thiên Kỳ rung lên đúng lúc anh đang nói chuyện với bạn bè.
- Chờ tao một phút ha!
– Thằng này dạo này lạ lắm! – Vương thái Thái nheo mắt bình luận. – Kê từ ngày anh nó cưới vợ, hành tung bí ẩn hơn hẳn…
– Lúc trước tao cũng tưởng nó “kết” bà chị dâu, hình như bây giờ đã đổi mục tiêu rồi!
Mặc kệ cho hai thằng bạn thân hí ha hí hửng bàn luận, Thiên Kỳ đứng lên cầm áo khoác.
- Anh đi đâu thế? – Ami nãy giờ vẫn im lặng đột ngột lên tiếng.
– Anh có việc. – Anh mỉm cười rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn vẻ chưng hửng trên mặt Ami, hai chàng trai liền mỉm cười dỗ dành.
- Thôi kệ cái thằng dở hơi ấy đi em, lát nữa anh em mình lại đi tiếp!
– Vâng! – Ami mỉm cười.
Tuy miệng nói thế nhưng lòng lại cảm thấy khó chịu, cô muốn được anh quan tâm nhiều hơn nữa, nhưng gần đây tâm trí anh cứ treo ngược cành cây, nhiều lần cô tỏ ý muốn gặp mặt anh đều từ chối với lí do bận. Anh hoàn toàn thay đổi, trước đây anh là một Triệu thiếu gia hoàn toàn khác… cô không sao chấp nhận được sự thay đổi của anh.
Chiếc ferari phóng vút đi, một người đàn ông nào đó gọi cho anh, nói là máy bay bà già của anh đang nằm ở Nguyệt Cát. Anh biết Nguyệt Cát, chỉ không hiểu vì sao Bạch Khiết lại vào đó. Giọng nói đó rõ ràng còn rất trẻ lại có chút nghịch ngợm, anh hỏi mấy lần đều không trả lời, chỉ bảo anh tới nhanh lên!
Cậu ta càng ăn nói như thế, Thiên Kỳ càng sốt ruột.
Tới nơi, anh vội vàng chạy lên quầy bar, dưới anh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình, anh thấy Bạch Khiết đang nằm gục đầu lên quầy bar, say mèm. Cạnh cô là một cậu nhóc tóc vàng.
- Ôh! Anh là “Phi Công” có phải không? – Cậu ta tươi cười hỏi.
Thiên Kỳ không biết phải trả lời ra sao, anh vội lại gần cô quàng tay vào vai cô đỡ dậy.
- Thằng nhóc khốn kiếp, bỏ tay ra khỏi người chị mau! – Bạch Khiết nửa say nửa tỉnh nói.
– Ha ha, không phải là em đâu, là Phi Công của chị đấy! – Mai Thiên Ân cười rũ, đoạn cậu đưa cho Thiên Kỳ vì tiền và áo khoác của cô. – Lần sau anh đừng để chị ấy tới đây uống say một mình, không an toàn đâu! – Cậu ta hạ giọng, vẻ đùa cợt cùng biến mất.
Thiên Kỳ gật đầu cảm ơn rồi mau chóng đỡ cô dậy. Bạch Khiết cứ cô vùng vẫy đòi uống tiếp, tới mức Thiên Kỳ phải bế thốc cô lên đi ra ngoài.
Nhìn theo hai người, Mai Thiên Ân nhếch môi cười, bà chị của cậu không ngờ lại đổi gu thích cả phi công, ha ha!
Người cô nồng nặc mùi rượu, uống say tới mức không còn tỉnh táo, cứ lảm nhảm lúc khóc lúc cười. Nhìn cô như vậy, anh bỗng cảm thấy đau lòng.
Thiên Kỳ đưa Bạch Khiết lên nhà, anh mở ví cô tìm chìa khóa rồi dìu cô vào. Để cô nằm xuống ghế sòa, anh vội vàng xuống bếp pha cho cô ly nước đướng. Bạch Khiết có thai mà lại đi uống rượu, đúng là không thể hiểu nổi cô nghĩ cái gì!
Lúc anh cầm li nước đường lên thì không thấy cô đâu, chỉ nghe tiếng nôn ói vọng ra từ nhà vệ sinh. Anh đành đặt ly nước lên bàn rồi ngồi đợi cô. Nôn một lúc rồi anh nghe tiếng xả nước, Bạch Khiết lảo đảo từ trong nhà vệ sinh bước ra, gương mặt cô đỏ hồng vì men rượu, cúc áo bị cởi ra gần hết, làn da từ cô tới ngực vốn trắng mịn màng bây giờ cũng phơn phớt hồng.
Anh vừa quay lại định nói thì hoảng hốt qua
- Dạo này Thiên Kỳ thế nào hả anh?
– Hả? – Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. – Ờ, thì nó khỏe, làm việc có tiến bộ, ngoan hơn trước!
– Chỉ vậy thôi na?
– Chứ em muốn sao? – Anh cũng nhìn cô. – Anh lên tập đoàn làm việc tối tăm mặt mày, chứ co phải rảnh rỗi mà hóng chuyện như em đâu!
Nghe anh nói thế cô cụt hứng lầm bầm không phục rồi đứng lên dọn chén bát.
- Trời ơi! – Anh cười khổ. – Chứ muốn anh vừa làm chủ tịch vừa làm nhà báo chuyên săn tin cho em hả?
– Nó khỏe, làm việc có tiến bộ, ngoan hơn trước! – Cô vừa rửa bát vừa nhái lại câu nói của anh.
– Ha ha, thôi được rồi, mà hình như nó đang qua lại với thư kí của anh.
– Cái gì? – Lần này cô bị anh làm cho sửng sốt tới mức làm tuột cả cái dĩa trên tay.
– Anh đoán vậy thôi, hơi đâu mà xem vào chuyện của người ta!
– Không, mai anh lên hỏi cho rõ đi!
– Hả? – Lần này đến lượt anh bị cô làm cho trố mắt. – Thôi nhé Triệu phu nhân, em hơi quá đáng rồi đấy!
Nói rồi anh đi lại gần ôm lấy eo cô.
- Thôi được, anh sẽ tìm hiểu, nhưng em phải trả công cho anh cơ!
– Trả cái gì?
– Hì hì!
Bàn tay anh liền làm cô đỏ mặt.
- Anh xấu xa! – Cô hét lên.
– Ừ, xấu, đã xấu rồi thì xấu hơn tí cũng chẳng sao! Em nhỉ?
Tiếng cô hét váng cả nhà, cả tiếng cười của anh, căn nhà vốn yên tĩnh giờ đây trở nên rộn ràng.
- Sau này em muốn sinh mấy đứa? – Anh thì thầm trong lúc đang hôn cô.
Bàn tay anh khiến máu nóng cô bốc lên đỉnh đầu.
- Một đội bóng!
– Phì… – Anh bị cô chọc cho phì cười.
– Đứa bé nhất sẽ ôm banh chạy, cho anh làm thủ môn, còn em làm trọng tài! – Cô cười khúc khích.
– Ừ ừ, nghe cũng vui đấy, vậy mình mau mau tạo một đội bóng đi!
Vậy là lại Dương Mãn lại có một đêm mệt mỏi.
- Anh đúng là… là…
– Là gì? – Anh vừa hỏi vừa hôn vào ngực cô.
– Là đồ lang sói!
– …
Lần này thì cô mới biết thế nào là lang sói!
Lại nói tới Bạch Khiết, cô không lái xe về nhà mà lái thẳng đến Nguyệt Cát. Nguyệt Cát mới nghe đã thấy hay, cái tên mang nghĩa hạnh phúc tròn đầy. Nơi đây là là một quán bar nổi tiếng. Một cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở bước vào thu hút đươc rất nhiều ánh mắt.
- Chị Khiết, lâu quá không gặp! – Một chàng trai tóc nhuộm vàng rực đứng sau quầy rượu vui vẻ vẫy tay với cô.
– Cưng cho chị hai ly.
– Vẫn martini hả chị? – Cậu ta mỉm cười hết sức ngọt ngào.
– Hỏi lắm thế, hình như làm ở đây lâu cậu cũng biết bắt chuyện với khách hơn rồi đấy!
– Hì hì, chị vẫn khó tính như xưa! Có ngay đây ạ!
Nhấm nháp li martini, Bạch Khiết vừa thò tay vào ví.
- Ấy, chị làm thế là xem thường em đấy! Mai Thiên Ân này tuyệt đối cho chị free!
– Ha ha, đã vậy thì chị sẽ uống cho tới khi cậu phải xách mông chuồn khỏi nơi này! – Bạch Khiết cười lớn.
Bar mờ ảo, tiếng nhạc xập xình, Bạch Khiết uống hết ly này tới ly khác, Mai Thiên Ân vẫn đều đặn pha rượu cho cô.
Uống tới lúc say, cô mới gục mặt xuống khóc.
- Bà chị về đi, say mèm rồi kìa! – Cậu ta vội lấy ly rượu trên tay cô.
– Mẹ, chị không say, mau đưa cho chị! Bạch Khiết quơ tay giật lấy ly rượu nhưng cậu ta đã nhanh tay đổ mất.
– Ây da, em lỡ tay đánh đổ rồi.
– Cái thằng khốn! – Bạch Khiết trừng mắt nhìn cậu, cậu ta chỉ cười và mở ví Bạch Khiết ra lấy điện thoại di động.
– Gọi cho ai bây giờ?
– Không phải việc của cậu! – Bạch Khiết gục xuống bàn, miệng vẫn lảm nhảm. – Cái thằng chết tiệt…
Cậu ta mở tin nhắn ra xen thì thấy cái tên Phi Công. Tốt, quyết định sẽ gọi cho Phi Công! Bạch Khiết chẳng còn nghe rõ nữa, cô lơ mơ nhận ra một bàn tay đang vỗ lên đầu mình.
- Haiz, bà chị không ngờ có lúc cũng thê thảm như vậy! – Mai Thiên Ân tặc lưỡi. – Em đã gọi cho chim sẻ của chị, tối nay bà chị sẽ được sung sướng, he he. Điện thoại trong túi Thiên Kỳ rung lên đúng lúc anh đang nói chuyện với bạn bè.
- Chờ tao một phút ha!
– Thằng này dạo này lạ lắm! – Vương thái Thái nheo mắt bình luận. – Kê từ ngày anh nó cưới vợ, hành tung bí ẩn hơn hẳn…
– Lúc trước tao cũng tưởng nó “kết” bà chị dâu, hình như bây giờ đã đổi mục tiêu rồi!
Mặc kệ cho hai thằng bạn thân hí ha hí hửng bàn luận, Thiên Kỳ đứng lên cầm áo khoác.
- Anh đi đâu thế? – Ami nãy giờ vẫn im lặng đột ngột lên tiếng.
– Anh có việc. – Anh mỉm cười rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhìn vẻ chưng hửng trên mặt Ami, hai chàng trai liền mỉm cười dỗ dành.
- Thôi kệ cái thằng dở hơi ấy đi em, lát nữa anh em mình lại đi tiếp!
– Vâng! – Ami mỉm cười.
Tuy miệng nói thế nhưng lòng lại cảm thấy khó chịu, cô muốn được anh quan tâm nhiều hơn nữa, nhưng gần đây tâm trí anh cứ treo ngược cành cây, nhiều lần cô tỏ ý muốn gặp mặt anh đều từ chối với lí do bận. Anh hoàn toàn thay đổi, trước đây anh là một Triệu thiếu gia hoàn toàn khác… cô không sao chấp nhận được sự thay đổi của anh.
Chiếc ferari phóng vút đi, một người đàn ông nào đó gọi cho anh, nói là máy bay bà già của anh đang nằm ở Nguyệt Cát. Anh biết Nguyệt Cát, chỉ không hiểu vì sao Bạch Khiết lại vào đó. Giọng nói đó rõ ràng còn rất trẻ lại có chút nghịch ngợm, anh hỏi mấy lần đều không trả lời, chỉ bảo anh tới nhanh lên!
Cậu ta càng ăn nói như thế, Thiên Kỳ càng sốt ruột.
Tới nơi, anh vội vàng chạy lên quầy bar, dưới anh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình, anh thấy Bạch Khiết đang nằm gục đầu lên quầy bar, say mèm. Cạnh cô là một cậu nhóc tóc vàng.
- Ôh! Anh là “Phi Công” có phải không? – Cậu ta tươi cười hỏi.
Thiên Kỳ không biết phải trả lời ra sao, anh vội lại gần cô quàng tay vào vai cô đỡ dậy.
- Thằng nhóc khốn kiếp, bỏ tay ra khỏi người chị mau! – Bạch Khiết nửa say nửa tỉnh nói.
– Ha ha, không phải là em đâu, là Phi Công của chị đấy! – Mai Thiên Ân cười rũ, đoạn cậu đưa cho Thiên Kỳ vì tiền và áo khoác của cô. – Lần sau anh đừng để chị ấy tới đây uống say một mình, không an toàn đâu! – Cậu ta hạ giọng, vẻ đùa cợt cùng biến mất.
Thiên Kỳ gật đầu cảm ơn rồi mau chóng đỡ cô dậy. Bạch Khiết cứ cô vùng vẫy đòi uống tiếp, tới mức Thiên Kỳ phải bế thốc cô lên đi ra ngoài.
Nhìn theo hai người, Mai Thiên Ân nhếch môi cười, bà chị của cậu không ngờ lại đổi gu thích cả phi công, ha ha!
Người cô nồng nặc mùi rượu, uống say tới mức không còn tỉnh táo, cứ lảm nhảm lúc khóc lúc cười. Nhìn cô như vậy, anh bỗng cảm thấy đau lòng.
Thiên Kỳ đưa Bạch Khiết lên nhà, anh mở ví cô tìm chìa khóa rồi dìu cô vào. Để cô nằm xuống ghế sòa, anh vội vàng xuống bếp pha cho cô ly nước đướng. Bạch Khiết có thai mà lại đi uống rượu, đúng là không thể hiểu nổi cô nghĩ cái gì!
Lúc anh cầm li nước đường lên thì không thấy cô đâu, chỉ nghe tiếng nôn ói vọng ra từ nhà vệ sinh. Anh đành đặt ly nước lên bàn rồi ngồi đợi cô. Nôn một lúc rồi anh nghe tiếng xả nước, Bạch Khiết lảo đảo từ trong nhà vệ sinh bước ra, gương mặt cô đỏ hồng vì men rượu, cúc áo bị cởi ra gần hết, làn da từ cô tới ngực vốn trắng mịn màng bây giờ cũng phơn phớt hồng.
Anh vừa quay lại định nói thì hoảng hốt qua