Hôn Lên Đôi Môi Em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hôn Lên Đôi Môi Em (xem 4550)

Hôn Lên Đôi Môi Em

hái độ lạ lùng của Triệu Thiên Kỳ suốt thời gian qua là vì đâu. Hóa ra Triệu Thiên Kỳ đã “trúng tà” của bà chị dâu.
- Oh my god…
– Không phải như tụi mày nghĩ đâu! – Triệu Thiên Kỳ đỏ mặt. Anh bỏ đi ra khỏi cửa hiệu.
– Ê! Thế còn quà cho Ami??
Chương 11
Hôm nay là ngày giáo sư Trần báo điểm của đồ án.
- Trước khi trả đồ án cho các bạn, tôi có vài nhận xét. – Thầy Trần gõ gõ cục phấn lên bàn. – Các bạn làm vẫn mang tâm lí đối phó, ngày đến cả cái bìa đóng cũng chả nên hồn, nhiều người còn “thông minh” khi dịch lại các tài liệu nước ngoài có sẵn, xem ra các cô cậu bây giờ hơi bị xem thường ông già này rồi đấy! Đương nhiên, đi kèm với thái độ kiểu đó, tôi sẽ không chấm điểm cho các bạn, xem như chưa nộp bài!
– Thầy đừng có quá đáng thế chứ! – Một cậu học sinh đứng phắt dậy tức tối.
– Trò bảo tôi quá đáng? Được lắm, mời trò ra khỏi lớp!
Giáo sư Trần điềm nhiên ra trả lời.
- Người làm tôi hài lòng nhất lần này là Dương Mẫn. dương Mẫn là trò nào? Đứng dậy tôi xem nào?
Dương Mẫn không ngờ mình là người làm giáo sư Trần hài lòng nhất.
- Có lộn không vậy? – Đường Mật ngồi cạnh lầm bầm.
- Dương Mẫn làm rất tốt, mặc dù từ ngữ dùng còn sơ sài nhưng em đã biết làm đúng cách khi đi điều tra thị hiếu của người tiêu dùng. Cũng còn rất nhiều sai sót nhưng tôi vẫn chấm em điểm cao nhất! Các bạn nên nhớ, khi học tôi tốt nhất là hãy tự dùng cái đầu của mình. Đừng copy những khuôn mẫu đã có sắn, hãy để cái đầu chúng ta được tư duy, được sáng tạo, các bạn có hiểu không? Dù làm kinh tế hay làm nghệ thuật, cái đầu mới là quan trọng! Chỉ có bộ não mới biết sáng tạo, chỉ bộ não mới giúp ta kiếm tiền! Các bạn đã nhớ chưa?

Dương Mẫn không hiểu sao bao nhiêu chuyện tốt đều đến với cô liên tiếp như thế.
Tâm trạng cô đương nhiên rất phấn khởi.
Kể từ khi cưới Triệu Thiên Minh Dương Mẫn bất đắc dĩ phải trở thành “bà nội trợ đảm đang”.
Trưa nay lúc đang loay hoay dưới bếp, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
- Alo, Dương Mẫn nghe.
– Tôi đây! – Âm thanh lạnh lùng quen thuộc.
– Sao? Em nấu cơm rồi đấy, anh đừng có nói là không về đấy nhé! Chúng ta đã nói…
– Nói lắm thế? – Giọng anh nghe có vẻ bực mình. – Ông nội bảo trưa nay qua nhà ông ăn cơm với họ hàng nhà tôi. Cô ăn mặc trang điểm đẹp vào, mười phút nữa tôi về đưa cô đi!
– Cái gì? Sao…
Cô chưa kịp nói hết câu tiếng “tút tút” đã vang lên phũ phàng.
- Này! – Dương Mẫn tức tối gào vào cái điện thoại.
Cô chán nản dọn dẹp bếp núc, tống hết đồ ăn đang nấu vào mấy cái hộp nhựa rồi nét vào tủ lạnh.
Sau đó Dương Mẫn ba chân bốn cẳng chạy lên phòng thay quần áo thật nhanh, cô biết tính Triệu Thiên Minh rất nguyên tắc, làm gì cũng đúng giờ, chậm một phút thôi cũng bị cằn nhằn tả tơi.

Triệu Thiên Minh y như chiếc đồng hồ điện tử, đúng mười phút sau anh đã có mặt trước nhà. Dương Mẫn một lúc sau mới cuống quýt chạy ra, cô liếm môi nhìn bộ mặt cau có của anh.
- Em…
– Nhanh lên! – Anh lạnh lùng ngắt lời.
Dương Mẫn ngoan ngoãn chui vào xe.
Triệu Thiên Minh nhăn nhó nhìn bộ đồ cô đang mặc. Chồng thì áo vét xám lịch lãm, vợ lại quần jean áo pull. – Cô không kiếm được cái áo sơ mi à? Hay váy cũng được, đã bảo…
– Nhưng em không có… – Dương Mẫn khổ sở nhìn anh.
Triệu Thiên Minh trừng mắt nhìn cô không nói gì.
Trên đường đi đến nhà ông nội, hai người không nói với nhau lời nào. Triệu Thiên Minh hình như đang rất bận, anh liên tục điện thoại trao đổi về công việc với thư kí và một vài đối tác khác, có cả người nước ngoài, Dương Mẫn nghe anh nói tiếng Anh như gió thì trong lòng không khỏi có chút ngưỡng mộ. Phải công nhận là dù rất xấu tính nhưng Triệu Tiên Minh cũng rất giỏi.
Một lát sau, anh lại trao đổi với một đối tác khác bằng tiếng Pháp, Dương Mẫn cứ gọi là mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Đợi anh tắt điện thoại, cô mới lên tiếng.
- Anh biết bao nhiêu ngoại ngữ?
Triêu Thiên Minh nhìn cô với nụ cười mỉa mai trên môi.
- Còn cô?
Dương Mẫn đỏ mặt, cô chỉ biết tiếng Anh nhưng so với Triệu Thiên Minh, Dương Mẫn chỉ đáng là hạt cát bên núi Tu Di.
- Một! – Cô ngượng ngùng trả lời. – Nhưng nói chưa sõi…
– Ha ha! – Triệu Thiên Minh phá lên cườ
cười khiến mặt Dương Mẫn càng giống quả cà chua chín.
Triệu Thiên Minh lái xe đến con phố thời trang nổi tiếng, anh dừng lại trước cửa hiệu Oh! Lady nổi tiếng về thời trang dạ hội.
- Vào đi!
Dương Mẫn trố mắt nhìn anh, cô không nằm mơ chứ, Triệu Thiên Minh mà tốt bụng vậy sao?
- Thế cô định đến nhà ông nội tôi ra mắt mọi người bằng bộ đồ này à?
Dương Mẫn im re.
Triệu Thiên Minh xuống xe dẫn Dương Mẫn vào cửa hiệu.
- Chọn đi!
Dương Mẫn lóng ngóng nhìn những chiếc đầm dạ hội đẹp lộng lẫy được trưng bày trong tủ kính không biết chọn cái nào. Triệu Thiên Minh gườm cô một cái rồi ra hiệu cho nhân viên đem hết ra cho cô thử từng cái còn anh là vi giám khảo khó tính đứng chọn, mỗi lần cô bước ra từ phòng thử đồ, anh lại lắc đầu.
- Không được!
– Màu chói lắm.
– …
Dương Mẫn khốn khổ bị quay như chong chóng.
Mãi đến lúc cô thử đến chiếc đầm đen hoa trắng làm từ chất liệu gì đó giống như lụa mà lại không phải lụa, nền vải in chìm hình hoa văn, những bông hoa trắng được thiết kế hết sức khéo léo ôm lấy ngực và eo cô, làm tôn lên vóc dáng trông vô cùng xinh đẹp.
Cô cắn môi hi vọng anh đừng lắc đầu nữa, cô cảm thấy chiếc đầm này rất đẹp.
Dương Mẫn bước ra một lần nữa, lần này anh hoang toàn bị bất ngờ, chiếc đầm này dường như được may riêng cho cô, từng đường nét cơ thể được tôn lên một cách khéo léo, bờ vai trần trắng mịm vừa gợi cảm lại vẫn giữ được nét kín đáo, cộng thêm gương mặt Dương Mẫn vốn xinh đẹp, anh hoàn toàn không thể bắt bẻ điều gì.
Triệu Thiên Minh gật đầu rút thẻ ra tính tiền, hai người nhanh chóng lên xe đến nhà Triệu chủ tịch.
Dương Mẫn vốn không quen mặc đồ cầu kì nhưng cũng không dám cãi lời anh. Cô choáng khi nhìn thấy giá tiền trên mạc áo, mắc thế mà anh điềm nhiên rút thẻ ra tính tiền. Sao tự nhiên tốt đột xuất thế nhỉ?
- Đừng có tưởng bở nhé! – Anh cười nhạo suy nghĩ của cô. – Đây coi như là tôi đã dẫn cô đi mua sắm rồi đấy, cuối tuần này đừng có mè nheo!
– Cái gì? – Dương Mẫn trợn mắt.
– Cô cũng tham quá nhỉ? Được voi lại đòi tiên đấy à?
– Ai đòi chứ!

Biệt thự của Triệu chủ tịch tọa lạc bên trên ngọn đồi. Lúc hai người tới trước cổng, một người bảo vệ bước ra yêu họ dừng lại. Thấy Triệu Thiên Minh, người bảo vệ vội vã lùi lại cung kính cúi chào và yêu cầu mở cổng ngay lập tức.
- Đại thiếu gia!
Dương Mẫn nhìn anh ngưỡng mộ.
- Chà! Hai anh em nhà anh oai quá nhỉ, lúc nào cũng được cúi chào.
– Hừ! Cô đến đây với em tôi mấy lần rồi? – Anh liếc cô đầy ẩn ý.
– Mới có một lần à!
– Hai người có vẻ thân thiết quá nhỉ? – Anh nói mát.
– Thì tại em buồn, anh lúc nào cũng đi làm. – Dương Mẫn phân trần. – Thiên Kỳ làm bạn với tôi không được sao?
– “Thiên Kỳ” – Anh nhái lại. – Gọi thân mật quá nhỉ.
Dương Mẫn đỏ bừng mặt. Cô tránh ánh mắt của anh. Tự

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cô vợ nhí đáng yêu

Truyện Thưa Thầy Em Yêu Anh Full

Truyện Cô Là Dân Chơi Hả Full Đọc Online

Choáng khi thấy vợ ngoan cởi váy trong đêm tân hôn

Đeo nhẫn đúng cách bạn đã biết chưa?