vui thì hắn bước vào làm dập tắt niềm vui của nó
Hắn vừa ngồi xuống thì Mi, Lam nhào xuống
- Hi Phong, cái này là quà của Lam tặng làm quen Phong- Lam
cười tươi như “bông”
Nó ngồi đó mà được đưa từ ngạc nhiên này tới ngặc nhiên
khác, đây là lần đầu tiên nó thấy hành động đó của con bạn
Hắn thì vẫn ngồi im đó, không động tĩnh gì
- Cái này là của Mi nè, Phong nhận đi
Vẫn ngồi im, hắn cứ như là bức tượng vậy. Nó không muốn hai
nhỏ bạn mình buồn nên quay qua trợn mắt nhìn hắn, ra dấu kêu hắn nhận.
Hắn nhìn nó, hiểu được ý nó, hắn nhận nhưng rồi cũng cho vào
ngăn bàn
Mi với Lam thì hớn hở quay lên
Giờ giải lao
- Nhi, xuống căn tin đi mày- Mi kêu nó
- Ờ thôi, tụi bây đi đi, tao mắc bận, không xuống được- vì
bây giờ trong người không có lương, nếu nó nói vậy thì Mi, Lam sẽ không ngần
ngại mà đãi đó, nhưng nó không muốn như vậy, nó nghĩ như vậy là lợi dụng mà nó
lại gét lợi dụng
- Uk,
vậy thôi tao đi nha- Mi với Lam nói giận nhau mà vẫn đi chung, nó nhìn theo mà
chỉ biết lắc đầu
Đang suy nghĩ thì hắn chìa tay ra trước mặt nó
- Đồ ăn của tôi đâu?
Nó lấy đưa cho hắn, tay thì đưa nhưng lại không chịu buông
ra (chắc là vì không muốn lìa xa)
- Buông tay ra- hắn gắt
- Ờ,… – Nó buông tay mà mặt buồn xo
Hắn mở ra, hương thơm lan tỏa. Nó ngửi thấy mà bụng kêu
“ọt ọt”
Khẽ nghe thấy hắn quay qua hỏi nó
- Sao hôm nay cô hiền quá vậy? Không làm heo nữa à?
- Anh… – Nó đưa nắm đấm lên rồi rút lại- kệ tôi, bữa nay
tôi ăn kiêng.
Nó nói rồi lấy tập ra học cho đỡ đói… Nhưng không tài
nào tập trung được. Hương thơm của mấy miếng thịt cứ nhảy xung quanh đầu nó,
bụng thì cứ kêu réo
Hắn thì ngồi ăn ngon lành
- Cô nấu hả?
- Ừ, có chi hông?
- Vậy mà nói không biết
- Tôi nói thật mà, lần đầu tôi nấu đó, tôi mở sách làm theo
thôi, ngon lắm đúng hông, tôi biết tôi giỏi mà- nó hí hửng
- Cũng được! không tệ, con heo nấu ăn được thì cũng là kì
tích rồi- hắn khích bát
- Ừ, ăn đồ con heo nấu thì cũng không phải là con người đâu-
Nó nói rồi gục mặt xuống bàn, bụng vẫn không ngừng kêu réo
“Huhu, bụng ơi, tao xin lỗi mày, ráng nhịn đi, trưa rồi
ăn bù được không??”
Hắn ăn xong thì biến đi đâu mất, nó cũng không quan tâm, vì
hắn mà nó phải nhịn đói T.T
Gần hết giờ thì hắn lên đưa cho nó một hộp sữa và ra lệnh
- Uống đi
Mắt nó sang lên, giật lấy hộp sữa
- Thật hả? Thank you
Vừa định uống thì nó khựng lại
- Khoan đã, sao anh tốt đột xuất vậy, có âm mưu gì không đó?
- Không uống thì thôi, đưa đây- hắn giật hộp sữa
- Ê ê, tôi có nói là không uống đâu!- nó giật lại uống ngon
lành
- Woa, anh mua ở đâu mà ngon quá vậy?
- Hỏi làm gì?
- Không nói thì thôi- nó bỉu môi đáng yêu
Nó với Phong cứ chiến tranh với nhau mà không để ý là Thảo
Trang đang đứng nhìn.
Chap 9: Chuyển nhà bất đắc dĩ
Đang trong giờ học thì có một tờ giấy từ trên truyền xuống
cho nó
[Ra về gặp ở sân sau'>
“Ai vậy ta? Không biết có chuyện gì đây?”
- Giấy gì vậy?- hắn tò mò
- Hỏi làm gì!!!
Hắn không nói gì
Giờ về, nó cất tập vở rồi đi xuống sân sau. Đi không chờ ai,
mà nó cũng không đê ý Mi với Lam cũng biến đâu mất
Sân sau
- Ủa, Mi Lam, hai tụi bây làm gì ở đây?
- Tụi bây hẹn tao hả?- Mi hỏi
- Đâu có! Trao tưởng tụi bây hẹn tao chứ!- Lam thắc mắc
Trong khi đang đứng với cục thắc mắc to đùng thì tụi nó nghe
một tiếng nói sau lưng
- Là tao hẹn tụi bây đó!!
Quay lại, tụi nó thấy Thảo Trang đi cũng với mười mấy đứa
con gái khác tiến tới chỗ tụi nó.
- Cô hẹn tụi tôi ra đây có chuyện gì?- nó lên tiếng
- Mày con hỏi à! Tao cảnh bào tụi bây tránh xa Prince của tụi
tao ra.
- Prince??? Ai??? Cái tên âm bin… à quên, cái tên Phong đó
á hả??
- Mắc mớ gì tụi tao phải tránh ra!!- Mi lên tiếng sau một lúc
im lặng
- Hai đứa mặt dày tụi bây tặng quà trơ trẽn như vậy, bộ không
biết nhục hả?- Trang mỉa mai
Mi ức lắm, định nhào đến xé xác Trang nhưng bị nó cản lại
rồi quay qua Trang
- Ừ, tụi tôi mặt dày như vây đó thì sao, ít ra anh ta còn
nhận, còn mấy người thì sao? Lúc nào cũng bám theo anh ta như đĩa đói mà anh ta
cũng không thèm nhìn- nó khinh khỉnh đáp trả
- Mày… Không nói nhiều nữa, bây giờ tao hỏi tụi bây có
tránh xa Phong ra không?
- Không thì sao mà có thì sao?
- Được thôi, đánh nó cho tao tụi bây, để coi tụi nó còn dám
lớn tiếng lên mặt nữa không!- con nhỏ ra lệnh
Nó quay qua Mi
- Xử không?
- Ok, lâu rồi không động tay động chân, hôm nay vận động một
chút.
Rồi nó quay qua LAm
- Còn mày?
- Thôi tụi bây xử đi, tao không thích bạo lực (thật ra là
hông biết đánh)
Lam vừa dứt lời, nó quăng cặp xuống đất rồi nhào vô, nó chỉ
cần ra khoảng hai chiêu là mấy con nhỏ gục rồi, một đá ngang bụng, ngang
lưng… vài phát là mấy con nhỏ nằm sải lai
Đang đánh thì có con nhỏ từ sau nhào tới, nó thấy nhưng
không kịp né nên đưa tay lên đỡ. Con nhỏ này cũng thuộc dạng giang hồ, đánh
nhau nhiều rồi hay sao ý, nên khỏe như trâu, đạp nó một phát làm nó tê hết tay.
Tức quá, nó lấy thế cho con nhỏ một cú sau vòng 360 độ, con nhỏ nằm im bất động
Còn Mi thì đánh nhau cũng nhiều nhưng mà không có võ, hầu
hết các chiêu thức Mi có được đều là nhờ vào rút ra được từ các trận đánh nhưng
rồi cũng xong hết
- Có giỏi thì tự mình đánh đi, sao phải kêu người khác, bộ
không biết nhục hả?- Nó lập lại câu mà lúc nãy Trang nói
- Từ giờ đừng có mà đụng đến tụi tôi nữa, nếu không thì đừng
trách- nó nói với giọng lạnh lùng rồi sách cặp cũng với Mi Lam đi về
- Tụi bây đánh hay quá- Lam ngưỡng mộ
- Chứ sao, tao mà!!!- Nó lên mặt
- MÀ tụi bây nó có tìm tụi mình nữa không?- Mi hỏi
- Tao nghĩ là tụi nó chừa rồi, không tìm tụi mình gây chuyện
nữa đâu. Thôi, tụi bây về đi, xe tới kìa
- Ừ, bye
Về nhà, nó leo lên phòng vui sướng “ngày mai là chủ nhật,
được ngủ nướng rồi, đã quả điiiiii”
Nó ngồi vào bàn học “dùi mài kinh sử”, lâu lâu xoay người
thì nó lại thấy ê ẩm vì lúc sáng ngoài ăn cú đá của con nhỏ kia ngay tay thì nó
cũng ăn thêm vài phát khác nữa, nhưng mà vẫn không sao
Đang học thì có tin nhắn đến
[Xuống mở cửa cho tôi'>
“Ai vậy ta??”
[Ai vậy?'>
[Xuống mở cửa đi, tôi đang đứng đằng trước'>
Đọc xong tin nhắn, nó nhíu mày, vén màn nhìn xuống
“Á, tên âm binh đó làm gì ở đây vậy trời”
Nó vội cầm điện thoại nhắn tin cho hắn
[Anh có bị tâm thần không vậy? Tới đây làm gì?'>
[Cô mau ra mở cửa đi, không là tôi bấm chuông đấy'>
Đắn đo một lúc rồi nó quyết định