- Tội nghiệp quả nhỉ- hắn đứng dựa lưng vào cửa tay bỏ vào
túi
Nó vờ như không nghe thấy, tiếp tục phủi phủi, quét quét
- Sáng mai tôi muốn cô làm đồ cho tôi ăn
Câu nói của hắn làm nó khựng lại, đưa tai ngoáy lỗ tai
” hình như mình ghe nhầm thì phải, mình nghe hắn nói là làm cơm… LÀM
CƠM!!!!!”
- Anh vừa nói gì???????
- Sáng mai tôi muốn cô làm cơm cho tôi ăn
- WHAT!!!! Làm cơm???? tôi không biết làm!!
- Tôi không cần biết, cô làm sao thì làm
- Anh vừa phải thôi chứ, đừng có mà hiếp người quá đ…
ÁÁÁÁ, GIÁN, GIÁNNNNN!!!!- Nó hét lên khi nhìn thấy con gián chạy tới chỗ mình.
Nó chạy giật lùi lại, chạy tới đâu con gián theo tới đó
- ÁÁÁÁ… TRÁNH RA… TRÁNH RA- Nó hét càng ngày càng to
nhưng con gián không có xu hướng bỏ cuộc
BỐP!!!… Con gián bị hắn đập bẹp dí và đá phăng đi
Nó đứng bất động, kí ức ùa về trong nó
10 năm về trước
Nó đang chơi đùa cùng mấy đứa bạn thì
- ÁÁÁÁ… MẤY CHÚ LÀM GÌ VẬY, THẢ CON RA- nó hét lên khi có
mấy người đàn ông bê nó lên
- Bịt miệng nó lại đi, người ta phát hiện bây giờ- một tên
trong số bọn chúng lên tiếng
Nó vùng vẫy, nhưng sức của một đứa con nít sáu tuổi của nó
thì không làm được gì cả
Nó bị bắt đưa bén một căn nhà hoang. Bọn chúng nhốt nó vào một căn phòng, Gián nhiều lắm, cả chuột nữa, chúng bò khắp nơi bò lên người nó
Nó sợ lắm, khóc thét lên và đập cửa
- Thả con ra… huhu… mấy chú thả con ra… huhuhuhu
Mặc cho nó hét, không tên nào thèm đưa nó ra và cứ như vậy,
chuột gián bò đầy rẫy
Trở lại với hiện tại
Nó vẫn đứng bất động từ nãy đến giờ. Thấy lạ hắn vỗ vai nó
- Nè nè, cô bị gì vậy?
Nó giật mình hét lên
- ÁÁÁÁ
- Cô thôi đi được không điếc cả tai- Hắn cằn nhằn
- Sợ quá… sợ quá… – nó lầm bầm trong vô thức
Thấy nó cứ lầm bầm, mồ hôi nhễ nhại trông như sắp khóc, hắn
tiến lại ôm lấy nó
Nó vẫn run bần bậc, miệng không ngừng lẩm bẩm
- Sợ quá… sợ quá
- Không sao đâu, có tôi ở đây, đừng sợ- hắn trấn an nó
1″…2″…3″
Lúc này nó mới thoát ra khỏi miền kí ức
- Aaaaa, sao anh ôm tôi, cái đồ lợi dụng, lưu manh, đáng
gét…
- Sao cô thích hét quá vậy hả????
- Kệ tôi, tôi hỏi sao anh lại ôm tôi??
Hắn đỏ mặt, lảng tránh
- Ngày mai nhớ đem đồ ăn cho tôi đó, tôi về đây
- Ê, ê!! tôi không biết nấu ăn, ôi không làm (cô nàng quên
cái vụ ôm luôn rồi)
- Đó là việc của cô, tôi đi đây
Nó cứ chạy theo hắn í ới cho đến khi hắn lên xe đi về
Ở một góc nào đó có một người rất tức vì phá nó không thành
mà con phải chứng kiến cảnh ôm đó nữa và chắc chắn sẽ “hạ” nó vào một
lần khác
Về đến nhà hắn miên man suy nghĩ “Lúc nãy cô ta lầm bầm
gì vậy nhỉ? Rút cuộc cô ta sợ cái gì mà lại run như vậy? Không lẽ cô ta sợ gián
đến mức đó sao??? Nhưng sao lúc đó mình lại ôm cô ta chứ???…”
Háng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu hắn mà không có câu trả
lời
Còn nó thì đang tìm cách để ngày mai có đồ ăn cho hắn
- Sao bây giờ, mình đâu có biết nấu ăn. Hay là mua cho hắn???
Nhưng tốn tiến lắm, không được… sao đây…
- Nhi à, xuống đây mẹ nó nghe nè!!
Nghe tiếng mẹ, nó tứ trong phòng chạy ra
- Gì vậy mẹ????
- Ngày mai mẹ làm đồ ăn sáng cho con đem lên trường ăn nha.
- Thật hả mẹ!!!!! Mẹ đúng là ân nhân của con, yêu mẹ quá!!!!-
Nó nhảy tưng tưng
- Gì mà ân nhân- mẹ nó nhíu mày
- Dạ không có
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹234›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
gì. Con lên phòng đây
“Khỏe quả, vậy là khỏi cần nghĩ nữa”- nó lên phòng
và ngủ luôn
Sẵn tiện tác giả bật mí cho các bạn nè
Sau vụ bắt cóc đó nó đã được học võ để phòng thân, không
phải là xuất sắc, chỉ đủ để nó phòng thân thôi vì nó chưa hoàn thành khóa học
đã nghĩ rồi. Còn lí do tại sao nó bị bắt cóc và nghĩ học nữa chừng thì các bạn
theo dõi sẽ biết
Chap8:
Tít…tít…tít
Tiếng chuông báo thức quen thuộc mọi ngày lại vang lên, nó
bật dậy
- Oa, mùi thơm quá
Nó sửa soạn thay đồ rồi chạy xuống nhà
- Thơm quá, mẹ làm món gì vậy?
- Sườn kho, con ăn khử xem vừa ăn không?- mẹ nó đưa cho nó
cái muỗng
- Ưm, ngon quá à- vừa ăn hết trong miệng nó lại lén lấy thêm
- Này, con không được ăn vụng đâu đó!
- Sao mẹ biết????- Nó hốt hoảng vì mẹ nó vừa vào trong phòng
- Mẹ là mẹ con, chuyện gì mà mẹ không biết
Nó cười hì hì , “A” rồi chợt nhớ ra gì đó, mặt lo
lắng
- Mẹ ơi, mẹ làm mấy phần vậy???
- Mẹ làm đủ cho cả nhà thôi, có gì không con
- Không có dư hả mẹ.
- Ừ
Câu nói của mẹ nó làm nó như vỡ vụn “Đã có thức ăn rồi
thì như vậy là không có lương, mà cái này mình phải đem cho hắn, phải nhịn đói
ư, huhuhuhu” mặt nó thểu não
- Sao vậy con?- Thấy đứa con gái lần đầu có đồ ăn mà lại buồn
xo như vậy nên “hơi lo”
- Dạ không có gì, thưa mẹ con đi học
Nó thất thểu đi đến trường. Bộ dạng nó lúc này không khác gì
người vừa bị cướp “buồn ơi là buồn T.T” (Chỉ vì không được ăn nên
buồn vây á ^^)
Thấy Lam ngay cổng, nó chạy đến
- Hế lu Lam
- Sao hôm nay động trời mà đi học sớm vậy?- thấy nó Lam
thoáng giật mình
- Động trời mỗi ngày rồi con ạ! Ủa, hôm nay mày đáng son hả?
- Ờ, đẹp hông mày?
- Đẹp ^^, mà mày cầm hộp gì vậy?- Thấy Lam cầm cái hộp có
giấy gói trang trí lấp lánh, nó tò mò
- À… hông có gì đâu
- Thiệt hông? cho tao coi đi
- Ờ… lên lớp đi mày- Lam ngập ngừng rồi đánh trống lảng
Tính nó là vậy, nếu người ta không muốn nói thì thôi, nó
cũng không ép.
Hai đứa vào lớp được một lúc thì Mi vào, trên tay cầm vật gì
đó bé bé, máu tò mò của nó lại nổi lên
- Ê Mi, đem theo cái gì vậy?
- À, cái này là quà tao tặng cho anh Phong
Mi vừa nói xong thì Lam quay qua lườm một cái. Lúc đó nó
tưởng tượng ra cảnh giống trên minh mà nó hay coi, bầu trời tối lại, sét đánh
ầm ầm còn hai kẻ thù thì chuẩn bị thế. Nó ngồi mà không ngậm miệng lại được
“Vậy thì cái hộp của Lam cũng là quà cho hắn rồi”-
nó nghiệm ra
- Haizzz…, tụi bây biết không, sau này tao sẽ thi vào đại
học y dược
- Ủa, chứ không phải là mày muốn thi kinh thế hả?
- Ừ, chỉ là tao muốn tự mình điều chế ra được thuốc trị bệnh
hám trai đó mà, hehe
- Mày muốn chết hả con kia- Không hẹn mà gặp, hai con bạn cùng
lên tiếng rồi nhào vô cốc đầu nó
Nó chuẩn bị sẵn tư thế, né được