Kẻ địch kéo đến càng lúc càng ào ạt như thủy triều, Sở Kiều nhảy vọt lên bắt được đầu một gã, cong người chụm hai gối đánh thẳng vào mặt hắn, khiến máu bắn tứ tung.
Con thuyền nhỏ đã ngay ở phía trước, thiếu nữ lái thuyền nhìn thấy tràng diện chém giết đáng sợ như vậy thì sợ đến ngây người, mặt đã tái nhợt không còn chút máu, mắt thấy Sở Kiều đằng đằng sát khí đang lao về phía mình thì nhất thời vội vã khua mái chèo muốn rời đi.
Khoảng cách càng lúc càng gần!
Sở Kiều đột nhiên dậm mạnh, nhảy một lần ba bước đạp lên người một gã, lấy đà bay vút qua khoảng không như một cánh chim. Trong lúc tất cả còn trợn mắt há hốc thì nàng đã *phịch* một tiếng vững vàng đáp xuống trên mũi thuyền.
Thiếu nữ lái thuyền ngây ngốc nhìn Sở Kiều, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân không dính một tí máu nhưng trên bờ lại là tràng diện máu me hỗn độn. Nàng xoay người bỏ lại ánh mắt hoảng sợ của đám người trên bờ, trầm giọng nói: “Chèo thuyền đi!”
Thiếu nữ lái thuyền ngơ ngác nhìn Sở Kiều, vẫn đứng như trời trồng.
*Xẹt* một cái, Sở Kiều gác chủy thủ lên cổ thiếu nữ lái thuyền, lạnh lùng nói: “Chèo thuyền!”
Con thuyền nhỏ nhất thời lảo đảo lướt đi, càng lúc càng xa bờ, đám người trên đảo vẫn chạy trái chạy phải, miệng không ngừng kêu to cái gì đó.
Sở Kiều hơi lơ đễnh, còn đang định thả lỏng tinh thần thì đáy lòng lại đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Ngay sau đó nàng liền không chút do dự nhảy ra khỏi thuyền, cùng lúc ấy, một tiếng *ầm* vang dội nhất thời vang lên. Thiếu nữ chèo thuyền chỉ kịp kêu thảm một tiếng, một khối đá to nặng đến hơn hai trăm cân rớt xuống đập tan con thuyền thành từng mảnh nhỏ. Mặt nước bồng bềnh đầy những mảnh vụn của thuyền cùng thi thể nát bét của thiếu nữ chèo thuyền.
Nước trong miệng xen lẫn mùi máu, Sở Kiều cũng không quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là vũ khí gì, nàng cắn chặt răng đến mức trán nổi gân xanh. Nếu như đợt chém giết vừa rồi chỉ là muốn bắt được nàng, thì cơn tập kích này chính là muốn giết chết nàng bằng mọi giá.
Trong mắt Sở Kiều nhất thời lóe lên vẻ hung tàn sắc bén như mắt sói, nhanh chóng khua tay bơi về phía trước. Hai bên bờ không có con thuyền nào khác, nàng tin chắc mình có thể bơi tới bờ trước khi bị đuổi kịp, chỉ cần lên bờ thì nàng có thể chạy thoát.
Nhưng trong lúc còn đang quyết chí thề sẽ quay lại nơi này tìm ra kẻ địch thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, Sở Kiều cả kinh, đằng sau lại vang lên một tiếng *ầm*, sóng nước xung quanh lay động dữ dội. Còn chưa kịp lặn xuống tránh né thì nàng lại chợt thấy thân thể nhẹ hẫng như bị cái gì đó lôi lên.
Lưới cá? Bị mắc lưới rồi?
Chỉ mất vẻn vẹn một giây suy nghĩ, Sở Kiều lập tức lật cổ tay dùng chủy thủ xé rách lưới, nhanh chóng chui ra lặn sâu xuống làn nước lạnh như băng. Nhưng nháy mắt sau lại có một khối đá bị ném xuống, đến khi nàng chật vật tìm lại thăng bằng thì lại bị tấm lưới bao phủ một lần nữa.
“Chết tiệt!” Sở Kiều không nhịn được văng tục một câu, còn đang định dùng chủy thủ cắt lưới thì trước mắt lại có mấy mũi tên nhắm ngay đầu nàng bắn tới.
Khó khăn lắm mới tránh được tên, Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bên dưới hàng liễu có mấy chiếc thuyền nhỏ được kéo xuống nước, đồng loạt lướt sóng đến gần. Trên thuyền đều là thị vệ vũ trang đầy đủ, tay cầm cung tay cầm thương lăm le nhắm về phía nàng. Mà trên hai bên bờ lại xuất hiện đông đảo người mai phục, không ngừng kéo dây thu cái lưới đang trói chặt nàng.
Xem ra đối phương đã chuẩn bị vẹn toàn mọi đường.
“Buông vũ khí trong tay ngươi xuống!” Thị vệ trên thuyền cao giọng nói, ngón tay kéo cung chỉ chờ thả.
Sở Kiều biết nếu khi nãy đối phương đã dùng đến cả máy ném đá, thì hiện tại chỉ cần nàng dám có chút phản kháng gì thì mũi tên tẩm độc kia sẽ không nghi ngờ gì đâm thủng ngực nàng. Vì vậy nàng cũng thức thời buông lỏng tay, chủy thủ rơi tõm xuống nước, chìm sâu vào đáy hồ.
“Mang ả tới đây!” Trên đảo có người kêu to, thị vệ lôi Sở Kiều lên thuyền rồi nhanh chóng điều khiển thuyền lướt về phía bờ có tòa thủy các.
Sở Kiều bị hai gã đại hán dùng lực áp giải đi đến thủy các, cửa các được mở ra, để lộ một thân ảnh của một cô gái y phục hoa lệ quý giá đang nằm trên giường êm, châu ngọc trên y phục phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh chói mắt.
Cửu công chúa Triệu Nghiên của Đại Hạ đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn Sở Kiều, thản nhiên nói: “Muốn mời ngươi tới một lần thực khó.”
“Chủ nhân thế nào thì sẽ có loại khách tương xứng, công chúa dùng phương thức như vậy đãi khách còn muốn trách người khác không tuân theo đạo lễ sao?”
“Miệng lưỡi sắc bén thật!” Triệu Nghiên hừ lạnh một tiếng. Nàng bất chợt ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Sở Kiều, trầm giọng nói: “Bản thân ta thực muốn nhìn xem ngươi có thể kiên cường đến bao lâu.”
Sở Kiều không chút e dè cong khóe môi lên, nói một cách giễu cợt: “Vậy phải xem công chúa có thủ đoạn như thế nào.”
Triệu Nghiên giận dữ, lạnh lùng tốt lên: “Người đâu, hãy tiếp đãi vị khách quý đến từ Bắc Yến này cho thật tốt!”
Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào trong tay người của Triệu gia, không cần nghĩ nàng cũng biết kết cục của mình. Chỉ hy vọng nữ nhân này bị thù hận che mắt mà không lập tức giết chết nàng, nếu đám người Thu Tuệ đủ cơ trí, giờ này chắc chắn đã đủ thời gian tìm đến Lý Sách cầu cứu.
Sau thời gian một nén nhang, Sở Kiều lại bị lôi lên đại sảnh, chẳng qua hiện tại nàng đã không còn khả năng tự mình đứng thẳng lên nữa. Hai chân nàng bị thương nghiêm trọng vì gậy gỗ, trên người cũng bị đánh bầm dập. Đám binh sĩ này cũng không hề nương tay đối với một tiểu cô nương mảnh mai như nàng, ai cũng đều như có thâm cừu đại hận đối với nàng, ra tay tàn nhẫn tựa như muốn đánh nàng đến chết.
Y phục trên người đã nhuốm máu, máu chảy xuống từ trên trán che khuất tầm mắt, Sở Kiều suy yếu nhưng hai mắt vẫn mở to, trong mắt không không mảy may có chút sợ hãi. Nàng chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Nghiên, sắc mặt rất bình tĩnh, thậm chí còn ẩn chứa chút cao ngạo cùng thương hại.
Triệu Nghiên lạnh mặt, giễu cợt nói: “Bây giờ cảm thấy sao hả? Thực không ngờ, bọn Thất ca lật trời cũng không tìm được ngươi nhưng ngươi bây giờ lại rơi trong tay ta. Người phạm phải tội tày trời như ngươi, nói xem ta phải trừng phạt ngươi thế nào thì mới phải đây?”
Triệu Nghiên hừ lạnh một tiếng, rút một thanh bảo kiếm ra tiến đến, khóe miệng lộ vẻ tàn nhẫn cùng thống hận, “Ta thực hối hận, vì sao ban đầu lại không sớm giết sạch đám dân đen các ngươi!”
Thần trí Sở Kiều đã