Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78243)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

tám tuổi, cũng đến lúc học binh pháp rồi. Huyền Mặc thích múa đao khua thương nhưng vẫn thành thạo nhất là bắn tên, hổ phụ sinh hổ tử, chắc chắn Vĩnh Nhi cũng sẽ không làm trẫm thất vọng.”


Tào Thu nhanh chóng cúi người đưa ra một cái hộp dài. Ngọc Thụ vội vàng đứng dậy tạ ơn, trong lòng thoáng hơi lo lắng. Hoàng đế nói là đến thăm hoàng hậu, sao lại mang theo sẵn cung tên? Chẳng lẽ đã sớm biết nàng dẫn Vĩnh Nhi tiến cung sao?


Những năm này, hoàng đế quả thực đối xử với Huyền vương phủ rất tốt, ban thưởng các loại không ngừng đưa đến, chẳng hề vì vương phủ không có nam chủ nhân mà có chút chậm trễ nào. Vấn đề này đã khiến rất nhiều người âm thầm đoán già đoán non, hơn nữa mỗi lần hoàng đế nhắc đến Huyền vương đều như rất quen thuộc. Có điều theo Ngọc Thụ được biết, hoàng đế và vương gia nhà nàng chưa từng gặp nhau bao giờ.


Trong đầu nhất thời có rất nhiều câu hỏi nhưng Ngọc Thụ vẫn nhận lấy cái hộp. Vĩnh Nhi bên cạnh cũng tỏ vẻ vui sướng, đĩnh đạc dập đầu hai cái rồi cười nói: “Hoàng thượng đối với Vĩnh Nhi thật tốt.”


Hoàng đế nở một nụ cười hiếm thấy, đứng lên nói: “Trẫm còn vài chính sự cần xử lý, tạm thời đi trước. Các người cứ ở lại trò chuyện với hoàng hậu.” Dứt lời liền rời đi trong tiếng cung tiễn của mọi người.


Hoàng đế vừa đi thì hoàng hậu lại bắt đầu ho khan, tinh thần cũng như kém đi rất nhiều.


Văn Viện thấp giọng hỏi han gì đó, hoàng hậu nghe hỏi xong thì cởi bộ cung trang nặng nề trên người ra, thay bằng một bộ y phục đơn giản dùng khi ngủ. Trò chuyện thêm vài câu vô thưởng vô phạt, Ngọc Thụ nhìn thấy hoàng hậu lộ vẻ mệt mỏi thì đứng dậy xin cáo lui. Hoàng hậu cũng không giữ bọn họ lại, chỉ bảo cung nô đưa đồ ban thưởng đã chuẩn bị sẵn ra rồi cho thị nữ đưa hai mẹ con xuất cung.


Ngọc Thụ ôm Vĩnh Nhi ngồi trên xe ngựa chậm rãi đi qua con ngõ hẹp dài, gió thu thổi lên thành xe khiến màn cửa sổ nhẹ lay động. Ngọc Thụ vẫn còn mấy phần hoang mang, nghĩ kỹ lại thì dường như lần nào hai mẹ con nàng tiến cung cũng đều gặp được hoàng thượng, nói cách khác, mỗi lần bọn họ đến vấn an hoàng hậu đều trùng hợp lúc hoàng đến thăm hoàng hậu. Trong khi theo lý thì một vương phi ở góa thủ tiết như nàng không được diện kiến hoàng đế.


Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, nhớ đến vẻ mặt của hoàng đế lúc nói đến trượng phu, Ngọc Thụ không khỏi nghi hoặc, mở cửa xe ra hỏi Khương Ngô: “Khương Ngô, vương gia bắn cung rất giỏi sao?”


Khương Ngô thoáng sửng sốt vì bị hỏi bất chợt, nhưng cũng mau chóng đáp lời: “Đó là dĩ nhiên ạ, nhưng kiếm pháp của vương gia mới là hạng nhất, kinh thành năm đó không ai không biết. Có điều nếu bàn đến khả năng bắn cung thì hoàng hậu nương nương cũng không kém cạnh đâu.”


Ngọc Thụ chau mày, trong đầu xuất hiện một ý niệm không tên, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, khiến nàng không thể làm rõ đó là gì.


Thế nên nàng cũng chỉ có thể gật đầu rồi rồi đóng cửa xe lại.


Phiên ngoại 2: Âm dương


Ngọc Thụ vừa đi thì Nạp Lan Hồng Diệp càng ho dữ dội hơn. Nhóm thái y trực ở thái y viện vội vàng chạy đến cung Chiêu Dương, lúi húi bắt mạch rồi nấu thuốc cho hoàng hậu, kéo dài khoảng hơn hai canh giờ.


Trong đại điện nồng nặc mùi thuốc, Nạp Lan Hồng Diệp nằm trên giường thở dốc không ngừng, bị giày vò gần nửa ngày đã khiến mặt nàng càng thêm tái nhợt.


“Hoàng hậu nương nương, đã hỏi thăm được rồi, tối nay hoàng thượng nghỉ lại ở điện Thanh Lộ, không có phi tần nào hầu hạ cả.”


Nạp Lan Hồng Diệp đưa tay lên chặn ngực, yếu ớt hỏi: “Cả Trình phi cũng không?”


“Thưa không. Trình phi đang có nguyệt sự nên vẫn còn ở Hồng phường ạ.”


Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu, im lặng suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Trời càng lúc càng lạnh, ngươi đi bảo Tào Thu căn dặn bọn nô tài hầu hạ cẩn thận một chút, chớ để bệ hạ bị cảm lạnh.”


Văn Viện ‘dạ’ một tiếng, định ra ngoài thì Nạp Lan Hồng Diệp lại chợt lên tiếng: “Thôi đi, không cần đi nữa.” Dứt lời liền xoay lưng nằm quay mặt vào trong, nhẹ giọng nói: “Chưa cần dọn bữa tối lên đâu, bổn cung muốn ngủ một lát.”


“Vâng thưa nương nương.”


Yến Tuân lập nước đã gần năm năm, và cũng giống như rất nhiều đời hoàng đế khác, mỗi năm hậu cung đều có thêm vô số mỹ nhân trẻ tuổi, càng lúc càng náo nhiệt. Dung mạo xinh đẹp, phong thái trang nhã, bụng đầy thi thư, ngây thơ đáng yêu, mỗi người mỗi vẻ, tựa như tất cả hoa thắm trên thế gian đều tụ hợp lại đây, cùng lúc nở rộ khiến chốn thâm cung vốn tịch mịch này biến thành vườn hoa rực rỡ sắc màu.


Trong khi các phi tần khác lần lượt có thai, Nạp Lan Hồng Diệp đã vào cung bốn năm nhưng vẫn chưa sinh hạ được một đứa con nào. Trình phi, biểu muội của đại tướng quân Trình Viễn thậm chí còn cùng lúc sinh được một đôi lân nhi, địa vị ở hậu cung đã có phần lấn lướt vị hoàng hậu nhiều bệnh như nàng.


Mà người nọ cũng đã rất lâu chưa từng đặt chân đến cung Chiêu Dương. Nếu hôm nay không có Ngọc Thụ dẫn Vĩnh Nhi đến đây thì e chàng cũng sẽ không tìm đến.


Mặt trời dần xuống núi, vầng trăng treo ngang ngọn cây, tỏa ra ánh sáng bàng bạc bao phủ bốn phía. Nạp Lan Hồng Diệp hiện tại rất gầy, trong bộ y phục ngủ bằng gấm càng giống một chú hạc mong manh yếu ớt, thỉnh thoảng lại thấp giọng ho khan.


Nàng có lẽ đã sớm biết được kết cục này…


Sáu năm trước, sau khi cửa khẩu cuối cùng ở Đại Hạ bị quân Bắc Yến đánh hạ, tin tiểu thế tử của Thanh Hải vừa ra đời đã truyền ra khắp đại lục. Bởi vì lúc mang thai người mẹ chịu nhiều xóc nảy, thân thể không tốt nên đứa bé đã suýt bị chết non. Thanh Hải vương phi sinh con xong cũng trong tình trạng nguy ngập. Thanh Hải vương yêu vợ con nổi tiếng thiên hạ, năm đó có thể vì Tú Lệ vương mà bỏ qua cơ hội tranh thiên hạ với Yến Tuân thì đừng nói chi đến bây giờ.


Phía Thanh Hải lập tức phát ra thông báo đến toàn đại lục, treo giải thưởng vạn lượng vàng tìm kiếm danh y. Năm đó, Bắc Yến kết đồng minh với Hoài Tống vừa thành công giành được chiến thắng toàn diện. Nghe nói Thanh Trúc tiên sinh ở Mậu Lăng có y thuật cao minh, nhưng vì tuổi già lại thêm Thanh Hải là chỗ man di xa xôi nên không chịu dời bước, Thanh Hải vương chỉ với ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ lại dám ra khỏi Thùy Vi Quan, liều mạng chạy một mạch đến thẳng Mậu Lăng bắt Thanh Trúc tiên sinh trở về, nhờ vậy mới cứu được mạng của tiểu thế tử và Tú Lệ vương.


Hôm tin tức được truyền đến chính là ngày nàng và Yến Tuân trao đổi canh thiếp, đôi uyên ương đỏ thẫm trên lá thiếp đã biến tâm nguyện nhiều năm của nàng thành sự thật.


Nạp Lan Hồng Diệp đưa tay xuống dưới gối lấy ra một tờ thiếp màu vàng, trên thiếp viết tên của hai người. Hai cái tên ‘Yến Tuân’ và ‘Nạp Lan Hồng Diệp’ được viết lồng vào nhau, nét bút dài tựa như đã họa ra nửa đời nàng.


Nàng đưa tay sờ lên hoa văn đôi uyên ương, đến chữ hỉ đỏ thắm, cuối cùng dừng lại trên tám chữ triện thếp vàng: Vĩnh viễn nắm tay, gắn bó trọn đời.


Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng khóe mắt nàng lại ươn ướt khi nhìn thấy chúng.


Hôm đó đôi vợ chồng vừa cưới ngồi trên điện Hợp Hoan đón nhận sự

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Băn khoăn vì lời đề nghị ‘giúp đỡ’ của người yêu cũ

Bạn trai rủ đi chơi xa nhưng trong ví chỉ để 100 ngàn

Giọt nước mắt ân hận của cô vợ luôn tự ti vì chồng không phải là một soái ca

Giờ sinh biểu lộ điều gì về tính cách của bạn

Ca Thay Tim Định Mệnh