Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78249)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

uông tay, nhưng người khác lại có thể.


“Bệ hạ, sau khi Gia Cát Nguyệt rời khỏi Đại Hạ, quân ta liền lập tức tấn công Nhạn Minh Quan, hiện giờ Lục tướng quân đã công phá được cửa khẩu rồi.”


“Bệ hạ, Triệu Triệt đã mang tàn binh bại tướng rời khỏi cửa khẩu phương bắc, Trình Viễn tướng quân thừa thắng xông lên, hiện đã chiếm lĩnh toàn bộ mười tám thành tỉnh khu vực đông bắc Đại Hạ.”


“Bệ hạ, nội cảnh Đại Hạ bây giờ chỉ còn mỗi quân đội của Triệu Dương, hiện đang trấn giữ ở lân cận núi Phương Thốn.”


“Bệ hạ…”


Trong thoáng chốc, Yến Tuân không hề nghe thấy lời nào, bên tai chỉ văng vẳng tiếng nói trong trẻo của rất nhiều năm trước. Đứa bé gái nở nụ cười tươi như hoa, hơi nhón chân giơ ngón tay chỉ chỉ vào lồng ngực hắn, cười hỏi: “Huynh sẽ không ức hiếp ta chứ?”


Huynh sẽ không ức hiếp ta chứ?


Sẽ không, có đúng không…


Cuồng phong nổi lên, hai chú chiến ưng quanh quẩn trên đầu, phát ra tiếng rít chói tai.


Yến Tuân quay đầu lại, chợt thoáng ngơ ngẩn.


Người khác đã chọn lựa xong, hắn cũng nên tiếp tục lộ trình mình đã xác định từ trước. Bất kể chờ đón trước mắt là gì thì đó cũng chính là con đường hắn chọn cho bản thân.


Đời người ngắn ngủi, thời gian trôi qua không chờ ai, không được phép để nữ nhi tình trường quấn chân, không được phép do dự, không được phép xao lãng, không được phép hối hận quay đầu…


Trong lòng lại lẩm nhẩm tổ huấn của Yến thị, nghĩ đến cảnh tượng phụ mẫu bị Triệu thị trục xuất khỏi gia phả rất nhiều năm trước, cảnh bọn họ bị giết hại một cách tàn nhẫn trên cao nguyên Bắc Yến…


Từ nay về sau, lãnh thổ Đại Hạ sẽ do ưng kỳ Bắc Yến làm chủ, con dân Đại Hạ sẽ quỳ dưới chân hắn, sẽ tuân theo mệnh lệnh của hắn, tôn hắn làm vua. Cảnh tượng hiển hách đó, chỉ một người phụ nữ sao có thể sánh bằng, hắn không hối hận, tuyệt đối không hối hận.


Yến Tuân thúc ngựa tiến lên đi đầu, sau lưng là thiên quân vạn mã tựa như một đại dương trùng điệp.


Mục Lãng ở phía sau nhìn theo thân ảnh dần đi xa của Bắc Yến vương, chợt cảm thấy nam nhân này thật đơn độc.


Bóng tối dần nuốt chửng mọi hình ảnh xung quanh Yến Tuân, chỉ lộ ra sống lưng kiên định, thẳng tắp như trường thương.


……………………………………………………………………………………


Bên trong Đường Kinh vang dậy tiếng hoan hô.


Sở Kiều đứng trước cổng thành, phía sau là vô số dân chúng cùng binh lính.


Gia Cát Nguyệt nhảy xuống khỏi lưng ngựa, cả người đầy gió bụi, vạt áo choàng xanh nhuộm máu khô biến thành màu đen thẫm.


“Chàng tới làm gì vậy?”


“Tới thu hồi vật thuộc về mình.”


Hai mắt lại ửng đỏ, Sở Kiều mím chặt môi cố nén cảm giác cay cay nơi khóe mắt, tiến lên đấm nhẹ lên ngực Gia Cát Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Ngốc.”


Gia Cát Nguyệt giơ tay ôm nàng vào lòng, cười nói: “Tinh Nhi, theo ta về Thanh Hải đi.”


Sở Kiều nằm trong lòng Gia Cát Nguyệt, nước mắt không kiềm được ào ra, thấm ướt áo hắn.


Nắng sớm rọi xuống bao phủ lấy hai người bọn họ, hắn nắm tay nàng, lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ, tựa như cả đời cũng không buông ra.


Nước mắt vẫn tuôn rơi không ngừng, Sở Kiều gật đầu thật mạnh.


Sau đó, nàng nhón chân nói bên tai hắn, giọng rất nhỏ nhưng chất chứa sự vui sướng không gì sánh được, “Nguyệt, ta có mang rồi.”


……………………………………………………………………………………


Trời đất rộng lớn, thời gian trôi qua như nước chảy, những gì nên kết thúc đều đã kết thúc, tương lai vẫn là một con đường không điểm kết.


Nhưng dẫu cho phía trước có khó lường bao nhiêu thì mùa xuân vẫn đến, gió vẫn trở nên ấm áp và vạn vật vẫn sinh sôi.


~ HOÀN CHÍNH VĂN ~


………………………………………………………………………………………………


Tiếng lòng của Nâu: Ê tác giả, muốn bị đốt nhà à, sao kết gì cụt lủn vậy.


Trả lời của người dịch: hình như vì tác giả bị la ó dữ quá (y chang Nâu) nên mới cho ra lò 13 ngoại truyện, tất cả câu hỏi sẽ được trả lời hết nhé, số phận của Yến Tuân Tuân, Triệu Thuần, Triệu Triệt, Nạp Lan Hồng Diệp, Huyền Mặc, cặp đôi oan gia của chúng ta, Mai Hương, Hạ Tiêu, Lương THiếu Khanh, tiểu hoàng đế Biện Đường, cả chuyện SK và GCN làm sao thực hiện hóa tư tưởng của mình đều sẽ được nói rõ trong ngoại truyện. Cái kết rất trọn vẹn nhé.


Nhân tiện xin feature cảm nghĩ của bạn Hà:


Mình theo dõi truyện và comment của các bạn đọc rất đều :)) thấy 2 tựa truyện khác hay được nhắc đến là A Mạch và Phượng ẩn thiên hạ. Mình đọc A Mạch trước và thấy rất hay có nhiều nét tương đồng với Sở Kiều truyện, mình đánh giá A Mạch rất cao và đến giờ chưa bộ truyện nào mình đọc sau này vượt qua được, riêng Sở Kiều truyện thì cá nhân mình cảm thấy hay hơn Phượng Ẩn (tuy không bằng A Mạch) truyện thật sự hay và lôi cuốn đọc mà không cưỡng được, 1-2h đêm chong đèn đọc truyện ko dứt ra được :)) he he, tuy mình ko thích 1 tình tiết xuyên suốt câu truyện là bạn SK bảo vệ đức tin và tín ngưỡng của bạn ý nhưng cách thể hiện mình thấy kì kì, ở Bắc Yến thì bảo vệ con dân Bắc Yến, ở Biện Đường thì vì bảo vệ Biện Đường mà ko ngừng phang Bắc Yến-những con dân đầu quân làm binh mà SK đã từng bảo vệ, tuy tác giả có khắc hoạ sự dằn vặt của bạn ý nhưng ko sâu, thiệt hại toàn tính bằng vạn mạng người nhưng mình cảm thấy bạn ý bi chưa đủ ( hoặc do mình cảm thụ chưa được tốt) và Tú Lệ quân nữa trước là Bắc Yến sau là Đại Hạ sau là Bắc Yến giờ lại là Biện Đường, biết là họ nan giải mới phải thế nhưng thấy cứ hơi hơi vướng mắc trong lòng, còn lại thì rất rất hay kết cấu chặt chẽ logic, dàn nam rất hùng hậu, có điều rất tiếc cho bạn Triệu Tung từng đáng yêu vui vẻ, bạn Lương mọt sách ít đất diễn :)) và nhân vật mà mình thương tiếc nhất là bạn Lý Sách hu hu bạn này cùng họ với mình đúng là tác giả ghen ghét với bạn ý bât bạn ý chết sớm, khổ ko nói hết.


Phiên Ngoại 1: Ý thu


Bên ngoài mưa phùn rơi liên tục, hiện đã là cuối thu. Màn xe bị nước mưa làm ướt đẫm, tiếng bánh xe lăn *lộp cộp* hòa lẫn tiếng hạt mưa rơi *tí tách* lên thành xe. Từ xa nhìn lại, cung điện nguy nga trước mắt tựa như một bức tranh thủy mặc.


Màn xe được vén lên, một bàn tay thon dài đưa ra, các ngón tay trắng nõn như ngọc, đầu móng tay màu hồng nhạt, cổ tay có đeo một chiếc vòng ngọc tím, càng tôn thêm nước da mịn màng.


“Vương phi.” Một lão cung nhân quỳ bên đường, nhỏ giọng nói với người trong xe: “Tôn thái y đang thăm mạch ở bên trong.”


Màn xe được kéo ra, một người phụ nữ mặc cung trang màu lam nhạt chậm rãi xuống xe, mi mục thanh tú, thần sắc thản nhiên.


Phía sau xuất hiện hai nha hoàn tiến lên bung dù che cho nàng. Một cung nhân khoảng ba mươi tay dắt một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi tiến đến, cậu bé này tuy còn nhỏ nhưng lại hết sức tuấn tú, cậu bé nhìn thấy người phụ nữ liền nhoẻn miệng cười, nói: “Mẫu phi, ta tan học rồi.”


Ngọc Thụ mỉm cười, đưa tay nhẹ vuốt phần tóc mái trên trán cậu bé, “Cùng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
10 năm lấy chồng mà 8-3, đến mùi hoa cũng chưa từng được ngửi

Truyện Bị Ép Đi Xem Mặt Gái Full

Chồng thích đập phá đồ đạc, đánh chửi vợ con anh đã thay đổi nhờ mưu kế của…

Bỏ cuộc sống sung sướng với mẹ, cô bé 10 tuổi chấp nhận ở cảnh đầu đường xó chợ với bố chỉ vì lý do đơn giản này…

Chết cười chuyện vợ bị chồng cho ‘ăn quả lừa’ suốt 1 năm