Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78260)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

ngoái lại nhìn về phía sau thêm lần nào nữa.


Bên bờ kia của sông Hàm Thủy, Yến Tuân cũng quay đầu ngựa đi. Một tướng lĩnh tiến đến hỏi: “Bệ hạ, chúng ta không đuổi theo sao?”


Yến Tuân không nói lời nào, trực tiếp lướt qua người hắn, đi xa rồi mới hờ hững buông một câu: “Lui binh.”


Đại quân kéo đi nhanh như thủy triều rút, mặt trời nhú lên khỏi đường chân trời, lẳng lặng rải ánh sáng khắp thế gian. Hai đại quân đi ngược đầu, càng lúc càng xa.


……………………………………………………………………………………


Quỳ bên trong đại trướng trống trải là một vị tướng quân mặc giáp. Ông đã quỳ ở đây như vậy rất lâu rồi. Mặt trời lên cao rồi lại đi xuống, đêm tối buông mình khiến bên trong đại trướng trở nên tối mịt, qua ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên từ ngọc đông châu đính trên áo lông mơ hồ thấy được nét mặt nam tử ngồi trước mặt.


Sau khi trở về từ sông Thiết Tuyến, người nọ vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi như vậy, tựa như quên hết mọi chuyện xung quanh mình. Thảm cỏ xanh ngoài trướng dập dền lay động đưa mùi cỏ thanh mát lẫn vào trong gió đêm. Tháng 5, Biện Đường đang vào mùa hè nên ban đêm văng vẳng tiếng ve kêu trong trẻo, cỏ trên hoang nguyên mọc cao hơn nửa người, đom đóm đậu trên đầu ngọn cỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, lập lòe trong đêm.


Trong đại trướng tĩnh lặng như tờ, người mặc giáp tướng quân không dám động đậy, không dám thở mạnh, thậm chí cũng không dám đi thắp đèn. Ông không phải là nguyên lão trong quân đội Bắc Yến, lại càng không phải là bộ hạ kỳ cựu. Kỳ thực, những người đi theo Yến Bắc vương từ những ngày mới khởi binh đến nay đã không còn được mấy người, hiện giờ binh tướng trong quân đội đều là những người kiếm sống vì nghiệp cầm đao thương. Bệ hạ tuy thâm trầm khó dò nhưng lại thưởng phạt rõ ràng, đặt nặng công lao trên chiến trường. Chỉ cần ngươi dám đánh dám giết, không sợ không có cơ hội thăng tiến.


Vị tướng quân quỳ trong trướng họ Mục, tổ tiên cũng được coi là dòng dõi thư hương, tuy gia tộc đến thời này đã xuống dốc nhưng ông ta cũng là người hiểu biết chữ nghĩa, khá thông thạo binh pháp. Nhờ vậy nên ông ta mới có thể từng bước thăng cấp, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành một trong những vị tướng chủ chốt của quân Bắc Yến.


Chẳng giống những người khác, Mục tướng quân cảm thấy bệ hạ không phải là người tàn nhẫn như trong truyền thuyết. Đúng là bệ hạ từng giết thầy, giết muội muội, giết toàn bộ Đại Đồng Hành từng nâng đỡ mình nhiều năm, nhưng thế thì sao? Người có liên quan tới những người đó sẽ cảm thấy bệ hạ vong ân phụ nghĩa, mắng bệ hạ lòng đầy dã tâm, nhưng người ngoài như ông lại thấy rất rõ, Đại Đồng Hành không thông quân sự cũng không am hiểu chính sự, cơ cấu nội bộ phức tạp, chỉ biết tranh đoạt quyền lợi, tình trạng nội đấu kết bè kết đảng vô cùng nghiêm trọng. Bọn họ chiếm cứ Bắc Yến bao nhiêu năm nhưng chẳng làm được gì nhiều, phía bắc có Khuyển Nhưng quấy nhiễu, phía đông bị Đại Hạ quản chế, bọn họ không thể bảo vệ dân chúng nhưng lại muốn nắm giữ chính quyền. Đối với đám người như vậy, nếu bệ hạ không dùng vũ lực và thủ đoạn cứng rắn, e chỉ tiếp tục khiến tổ chức hỗn loạn và tiêu cực này ngày càng nhiều.


Người làm đại sự, giết mấy người thì tính là gì chứ?


Từ xưa đến nay, tranh giành quyền thế có khi nào không máu chảy thành sông?


Cùng một sự việc, đế vương luôn phải có cách nhìn nhận khác với dân thường, luôn phải chọn lựa giữa đại cục và tư tình.


Vì vậy mà Mục tướng quân thật sự chẳng có hảo cảm gì với Tú Lệ tướng quân. Theo cách nghĩ của ông, nữ nhân thì có bổn sự gì thành được nghiệp lớn chứ?


“Mục Lãng.” Một giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên trong đại trướng trống trải. Mục Lãng vừa nhanh nhảu thẳng sống lưng lên thì đã nghe người kia tiếp lời: “Truyền tin cho Trình Viễn, bảo hắn thả lỏng canh gác ở cửa khẩu Nguyên Độ. Tú lệ quân muốn qua cửa khẩu thì cứ cho bọn họ đi qua. Để quân của Tĩnh An vương phi giải quyết.”


“Dạ.”


“Ngoài ra, bảo hắn không nên tấn công quân của Triệu Dương, hãy toàn lực công kích Triệu Triệt, bằng mọi giá phải tiêu hủy lương thảo của quân Triệu Triệt.”


“Dạ.” Mục Lãng nhanh chóng đáp lời: “Thuộc hạ sẽ lập tức phái người truyền tin đến Bạch Chỉ Quan.”


Yến Tuân lắc đầu, trong bóng tối không nhìn rõ sắc mặt, “Không cần, sáng mai đi cũng được, không phải vội.”


Mục Lãng hơi ngẩn ra, chiến sự khẩn cấp, sao lại không vội? Có điều Yến Tuân đã nói vậy, ông cũng không dám phản bác, chỉ lẳng lặng quỳ tại chỗ, không nói thêm lời nào.


“Đến đây, cùng ta uống một chén.” Yến Tuân hơi khom người rót rượu, dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, thần sắc Bắc Yến vương có mấy phần uể oải. Mục Lãng kinh sợ vì đột ngột được ưu ái, vội vàng tiến lên đỡ lấy chén rượu rồi đứng yên tại chỗ.


Yến Tuân tiện tay chỉ vào chỗ ghế bên cạnh, nói: “Ngồi đi, chớ đứng ngây ra đó nữa.”


Mục Lãng dè dặt ngồi xuống, uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Đa tạ bệ hạ ban rượu.”


Yến Tuân cũng ngửa đầu uống cạn, Mục Lãng vội vàng rót thêm rượu thì lại nghe Yến Tuân cười nhạt, “Đã lâu không có người uống rượu cùng rồi, trước kia là vì hoàn cảnh nên không thể uống rượu, hiện tại không còn gì ngăn trở nhưng người ta muốn cùng đối ẩm đã không còn.”


Cánh tay nâng bình rượu của Mục Lãng khẽ run lên, ông ta là người thông minh, từ lúc Yến Tuân hạ lệnh ngừng truy đuổi Tú lệ quân, ông ta đã cảm thấy có gì không đúng, bây giờ nghe vậy thì càng cảm thấy hình như bản thân vừa nghe thấy những lời không nên nghe.


“Nào.” Yến Tuân tùy ý nói, nâng chén rượu chạm nhẹ vào chén của Mục Lãng, chất rượu nho đỏ sánh ra dính vào ngón tay cũng không để ý, một hơi uống cạn. Chỉ chốc sau, một bình rượu lớn đã vơi hơn phân nửa.


Tối nay Yến Tuân đã nói rất nhiều, tựa như tất cả lời của mấy tháng qua gộp lại cũng không nhiều bằng. Hắn hỏi Mục Lãng từ tình hình lương thảo đến trong nhà ông có mấy người, cha mẹ vẫn khỏe mạnh chứ, có mấy đứa con, có từng đi học không, cưới bao nhiêu thê thiếp, thậm chí còn hỏi quân kỹ trong doanh trại có xinh đẹp hay không.


Mục Lãng đêm nay cũng hết sức chấn động, trước kia không có cơ hội tiếp cận Yến Tuân, những gì biết về vị Bắc Yến vương uy quyền này đều là nghe lại được từ người khác. Hôm nay chứng kiến được dáng vẻ bình dị gần gũi như thế này của bệ hạ, ông càng cảm thấy bản thân lúc đầu không hề chọn sai, càng cảm thấy nữ nhân có gan phản bội bệ hạ đầu nhập Biện Đường kia đúng là không đồ biết tốt xấu.


Hai người cứ thế hàn huyên đến tận khuya. Ba tiếng trống canh đều đặn vang lên, Yến Tuân đã ngà ngà say, tựa lên đầu giường tiếp tục nói mấy chuyện vặt vãnh, tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần rồi ngưng hẳn. Mục Lãng tưởng rằng Yến Tuân đã ngủ, cầm áo ngủ gấm bên giường đắp lên người hắn rồi cẩn thận lui ra khỏi đại trướng.


Bên trong đại trướng rất yên tĩnh, tiếng ngâm nga văng vẳng của binh sĩ từ rất xa vọng lại, quanh quẩn trong không trung, chất chứa cảm giác thê lương lạnh lẽo. Nam tử trên giường chợt mở mắt ra, đôi con ngươi đen nhánh thanh tĩnh như nước, không hề có chút men s

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Tiểu Thư Ôsin Full Online

10 năm lấy chồng mà 8-3, đến mùi hoa cũng chưa từng được ngửi

Nửa đêm, ô sin cố tình mở cửa rồi rên thật to để trêu tức chị vợ liệt giường, ai ngờ 5′ sau phải nhận cái kết

Truyện Lỡ Tay Chạm Ngực Con Gái Full

Quỳ xin bạn trai cưới vì cái thai đã hơn 8 tháng nhưng anh ta lại từ chối rồi phóng xe đi nhưng 3′ sau thì…