Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78485)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

vào eo một gã khác, lấy đà nhảy lên dùng hai chân giữa chặt cằm gã nọ vặn một cái, một giây sau gã đã nằm xụi lơ trên mặt đất.


Người tụ lại xem càng lúc càng đông, Thanh Thanh dù sao cũng là lần đầu tiên chân chính động thủ với người khác, dần dần có hơi yếu thế, nhưng cũng may có Bình An thân thủ không tệ hỗ trợ, đánh đâu thắng đó. Chỉ thoáng sau mặt đất đã nằm gần năm sáu người, mất sạch khả năng chiến đấu.


Cùng lúc đó, có mấy gã chú ý đến Sở Kiều và Đa Cát đang đứng một bên nhìn, lén lút áp sát hai người định kiếm lợi. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì trước mắt như có cái bóng xẹt qua….


Vung tay! Chế trụ! Vặn!


Đa Cát vẫn còn đứng yên tại chỗ, một bước cũng không động đậy thì bên tai đã nghe thấy tiếng xương gãy. Gã người hầu kia nằm trên mặt đất, ôm cánh tay bị gãy kêu la thảm thiết không ngừng.


“Hây yaaaaa!” Thanh Thanh hét to một tiếng rồi tung mình lên đá vào ngực một gã đang định tấn công Bình An khiến gã loạng choạng mấy bước rồi gục xuống đất, không bò dậy nổi nữa.


Lúc tên cuối cùng ngã xuống, con đường không lớn đã ngổn ngang mười mấy người nằm, không ai có thể bò dậy được.


Thanh Thanh đắc ý phủi tay, hừ mũi nói: “Đáng đời! Lần này cho các ngươi một bài học, xem về sau còn dám làm chuyện xấu nữa không.”


Dân chúng tụ tập hóng chuyện nhất thời đồng loạt hoan hô khen ngợi. Bình An còn đang đắc ý, đảo mắt nhìn thấy Sở Kiều và Đa Cát cùng nhau rời đi thì vội vã kéo Thanh Thanh chạy theo.


Đám đông nhìn theo mấy người bọn họ rời đi, không khỏi e ngại cảm thán.


Dưới gốc liễu cạnh bờ hồ, một công tử khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy mặc trường sam trắng tinh, lẳng lặng nhìn theo hướng bọn Sở Kiều vừa đi, thật lâu vẫn không rời đi.


Sau khi về đến nhà, bốn người nhìn thấy Mai Hương đang đứng trước cửa chờ với bộ dạng mong ngóng. Nàng thấy bọn họ liền vội vàng chạy đến, lại bắt đầu càm ràm.


Đa Cát nhanh chóng kể lại chiến tích của bọn họ hôm nay, rốt cuộc khiến mặt Mai Hương thoắt trắng thoắt hồng một trận, thế là lại mắng Bình An và Thanh Thanh là yêu tinh chuyên gây chuyện.


Bữa tối có bốn món ăn một món canh, rau thịt đầy đủ, năm người cùng nhau ngồi ăn. Ngô đại nương không ở trong viện nên Mai Hương có dịp xuống bếp, Sở Kiều bị nàng buộc ăn hết một bát cơm đầy mới được tha.


Đến đêm cả bọn ngồi dưới gốc đa tám chuyện hóng mát, Sở Kiều hôm nay ra ngoài nên hơi mệt, nghe câu được câu không, cũng không tham gia nói chuyện.


Mai Hương vừa thêu thùa vừa nói: “Hôm nay có một chuyện lạ, Hoa bà bà ở phố Đông chạy tới tìm ta, nói muốn làm mai cho con trai duy nhất của Tống tiên sinh trường tư thục ở phía nam thành, bị ta trực tiếp cự tuyệt rồi.”


Thanh Thanh nghe vậy thì cười váng lên: “Ha ha ha, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, con trai nhà bọn họ là thứ gì mà cũng dám mơ tưởng đến tỷ tỷ.”


Mai Hương ngẩng đầu lên nhìn cô bé, kỳ quái hỏi: “Ta nói bọn họ muốn cưới tiểu thư hồi nào?”


“Hả? Chẳng lẽ nhìn trúng Mai tỷ sao?”


Mai Hương giơ tay vỗ đầu Thanh Thanh một cái, nói: “Nha đầu ngốc, người ta là để ý muội mới cho người đến làm mai.”


Mai Hương vừa dứt lời thì mặt Thanh Thanh lập tức đỏ ửng, cô bé vội vàng mắng: “Khốn kiếp! Lần sau gặp mặt gã con của Tống lão đầu, muội sẽ chặt đứt chân hắn!”


“Muội có người đế ý là may rồi, còn ở đó già mồm cái gì.” Bình An đang gặm táo, thuận miệng ném ra một câu.


Nhưng Mai Hương lại lắc đầu, nói: “Thật ra thì con trai của Tống tiên sinh không tệ, cũng là người có công danh, còn hết sức văn vẻ lịch sự, nghe nói mùa thu năm nay sẽ tham gia đại khảo rồi. Có điều muốn lấy Thanh Thanh thì không được, Đa Cát năm nay cũng đã mười tám, chờ Thanh Thanh sang năm cập kê thì làm tiệc mừng cho hai đứa được rồi.”


Mai Hương vừa dứt lời thì tất cả đồng loạt sửng sốt, Thanh Thanh mặt đỏ như sắp bật máu, đầu cúi gằm, không còn lớn tiếng phản bác như lúc nãy.


Đa Cát thì thoáng nhăn mày, không tự nhiên nói: “Mai tỷ, ai bảo ta và Thanh Thanh muốn thành hôn?”


Mai Hương nhướng mày, nói: “Còn phải hỏi sao? Ai chẳng biết?”


Đa Cát đứng dậy, bình tĩnh nói: “Ta lại không biết.” Dứt lời liền xoay người trở về phòng.


Tất cả đều ngẩn người, không biết nói gì mới phải, ngay cả Bình An cũng há to miệng ngây ra.


Thanh Thanh đỏ mắt, đứng bật dậy chạy về phòng mình.


“Ta… ta có nói gì sai sao?” Mai Hương trợn mắt há hốc mồm, cũng vội vàng đứng lên đi đến phòng Thanh Thanh.


“Tỷ tỷ, chuyện gì vậy?”


Sở Kiều quay đầu nhìn sân viện trống trải, không đáp lời.


Gió đêm mang theo hơi ấm, tiếng ve sầu rền vang nghe thật não nề.


Đến khuya chợt có người gõ cửa phòng Sở Kiều, Sở Kiều còn chưa ngủ, khoác áo vào rồi ra mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt đầy nước mắt của Thanh Thanh đang đứng trước cửa.


Nhìn thấy Sở Kiều, tiểu nha đầu đột nhiên nhào vào lòng nàng, thương tâm khóc to.


Sở Kiều kéo nàng vào phòng, vỗ về an ủi mãi nhưng Thanh Thanh vẫn không ngừng khóc, cũng không nói gì. Khoảng một canh giờ sau, cô bé mới dịu lại, tuy vẫn còn thút thít mấy tiếng.


“Được rồi, đừng khóc nữa, Đa Cát chỉ nói đùa một câu thôi.”


Thanh Thanh đứng dậy, gạt nước mắt trên mặt, lắc đầu nói: “Không phải đùa đâu.”


Sở Kiều dĩ nhiên hiểu, nhưng không đành lòng khiến cô bé buồn nên vẫn an ủi: “Chớ suy nghĩ nhiều.”


“Thật ra muội biết.” Thanh Thanh cúi đầu, lẩm bẩm: “Đa Cát không thích muội, người trong lòng Đa Cát là tỷ tỷ.”


Sở Kiều sửng sốt, cau mày nói: “Em nói bậy gì đó?”


“Muội không nói bậy.” Thanh Thanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt nhìn hết sức đáng thương. Cô bé bướng bỉnh nói: “Muội có gặp Đa Cát lén giấu hình tỷ tỷ dưới gối.”


Sở Kiều nhíu mày chặt hơn, hồi lâu cũng không nói gì.


“Nhưng muội cũng biết tỷ tỷ không thích Đa Cát, người trong lòng tỷ tỷ chính là người đã đưa ngọc bội cho tỷ tỷ.” Tiểu nha đầu nói xong, lau nước mắt rồi chạy ra khỏi phòng.


Trăng ngoài cửa sổ vừa lớn vừa tròn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ rọi sáng bừng cả gian phòng. Khối ngọc bội trắng như tuyết trên gối bắt ánh trăng, càng thêm sáng bóng.


Sau một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau đã có người gõ cửa tiểu viện. Một thư đồng áo xanh cung kính cúi chào rồi lễ phép nói: “Xin hỏi chủ nhân có nhà không? Công tử nhà ta có việc cầu kiến.”


……………


Tiếng lòng của Nâu: Ôi, lớp chính trị Marx Lenin phần đầu chương +.+


P/S của người dịch: dạo này không có review hay nên không có feature. Thôi spoil tí cho các em là chương sau người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó thò mặt ra nhé.


Chương 171: Trùng phùng giữa đường


Rèm trướng được nhấc lên, ánh nắng sáng rỡ cùng mùi thịt nướng bên ngoài tràn vào, Thanh Thanh nhướng mày trở mình rồi mơ màng mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh hẳn. Gió buổi sớm mang theo hương vị tươi mát luồn vào, nhất thời xua tan không khí đượm mùi thuốc trong trướng.


Sở Kiều vẫn không ngẩng đầu lên, một tay đỡ trán, tay còn lại kẹp một con cờ bằng mã não đen

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
30 tuổi mẹ giục tôi lấy chồng

Mừng con chào đời

Đọc Truyện Yêu Người Cùng Tên Voz Full

Truyện Anh À! Em Sai Rồi! CheeryChip Full

Tử vi hàng ngày 12 cung hoàng đạo Thứ Tư ngày 08/03/2017