Tiểu nhị nhanh chóng bưng thức ăn lên, chất rượu không được trong lắm, nếm thử thì thấy quả nhiên cũng không ngon lành gì, có lẽ đặt cái tên văn vẻ để lừa người ngoại đạo mà thôi. Thức ăn cũng vậy, rất bình thường, được cái khẩu phần rất rộng rãi. Sở Kiều đói meo đói mốc nhưng cũng chỉ ăn được nửa bát liền ăn hết nổi.
Hai người đứng dậy, nhìn thấy bên cạnh có một đám nhóc ăn mày mặt mũi lem luốc đang trông mong ngó chừng nửa bát mì còn dư, nước miếng cũng sắp nhễu ra.
Gia Cát Nguyệt quay lại ném cho chủ quán một nén bạc, nói: “Cho bọn chúng mỗi người một bát.”
Chủ quán lập tức vui vẻ đáp ứng, Sở Kiều nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: “Giả trang Bồ Tát thành nghiện luôn rồi à?”
Một bé trai khoảng mười hai mười ba tuổi thấy hai người bọn họ y phục sang quý, ra tay rộng rãi, bộ dáng thoạt nhìn cũng dễ nói chuyện thì tươi cười xán về phía Gia Cát Nguyệt, “Xin đại lão gia hào phóng thưởng cho ít rượu uống thử.”
Gia Cát Nguyệt có chút hứng thú liếc cậu bé, quay đầu cho chủ quán thêm ít tiền rồi nói: “Cho nó một vò, không được pha thêm nước. Nếu nó uống không xong thì bữa cơm này coi như không phải do ta mời. Ngươi cứ trực tiếp đánh cho một trận rồi giải nó đi gặp quan.”
Thằng bé biết có rượu uống thử thì hết sức phấn khởi, hớn hở đi theo chủ quán.
Sở Kiều chắc lưỡi, “Thằng bé còn nhỏ như vậy, làm sao uống hết một vò?”
“Không cho thử thì vĩnh viễn nó cũng không biết đó là cái gì.” Gia Cát Nguyệt thản nhiên nói: “Ăn quả đắng một lần thì sau này mới nhớ lâu.”
Sở Kiều nghe đáp thì hơi sửng sốt, bước chân lỡ mất một nhịp nên rơi lại phía sau hắn. Gia Cát Nguyệt đi hai bước không thấy nàng đi theo thì quay đầu lại, cau mày hỏi: “Đi thôi, còn nghĩ cái gì thế?”
Sở Kiều thoáng bần thần rồi vội vàng cất bước đuổi theo.
Ăn quả đắng một lần thì sau này mới nhớ lâu.
Gia Cát Nguyệt, ngươi đã bao nhiêu lần ăn quả đắng rồi? Vì sao vẫn không nhớ?
Đang suy nghĩ thì trên má đột nhiên truyền đến cảm giác rát bỏng, kèm theo đó là tiếng pháo nổ bụp ngay sát trên đỉnh đầu, Sở Kiều giật mình, đang định ngẩng lên nhìn thì cả người đã bị kéo mạnh sang một bên.
Gia Cát Nguyệt chỉ kéo một cái đã lưu loát ôm ai đó vào lòng, dưới chân cũng lùi lại mấy bước, hai mắt khẽ híp, mặt lộ vẻ tức giận, “Sao rồi? Có bị thương không?”
Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là tầng hai của tửu lâu bên đường vừa đốt pháo trúc mà không chú ý có người đi lại bên dưới hay không. Ngoài nàng ra thì có mấy người khác cũng bị vạ lây, đứng dưới lầu mắng mỏ om sòm, nhưng đều bị tiếng pháo lấn át.
Gia Cát Nguyệt kéo cánh tay đang ôm một bên mặt của Sở Kiều xuống, nhìn thấy phần da hơi đỏ hồng thì không khỏi sầm mặt.
“Không sao, cũng không đau.” Sở Kiều không quen bị nhìn chăm chú như vậy, hơi dùng sức muốn rút bàn tay bị hắn nắm ra nhưng ai đó vẫn nắm chặt không suy suyển, mạnh đến nỗi nàng như có thể cảm nhận được vết chai trên lòng bàn tay nóng ấm của hắn.
“Thật sự không sao mà.” Nàng lúng túng nói: “Không có bị thương.”
“Nữ nhân coi trọng dung mạo của mình biết bao nhiêu, còn nàng thì lại không thèm để ý.” Gia Cát Nguyệt không mặn không nhạt nói một câu, ngữ khí nghe thật muốn đánh nhưng Sở Kiều cũng biết được hắn là có ý tốt.
Có điều, nàng còn chưa kịp so đo thì lại nghe thấy hắn bồi thêm một câu, “Bất quá khuôn mặt này của nàng, có bị đốt hỏng thì cũng chả có gì khác biệt.”
Sở Kiều sửng sốt, người này nói chưa được ba câu thì bệnh độc miệng lại tái phát rồi, thế là bắt đầu trả đũa, “Biết chỉ có ngươi là đẹp rồi.”
Không ngờ Gia Cát Nguyệt lại làm vẻ mặt ‘dĩ nhiên rồi’, sau đó liền xoay người đi đến tửu lâu kia. Sở Kiều còn đang lo lắng không biết cái tên thù dai này có đi đánh nhau với người ta vì chuyện cỏn con này không thì lại thấy hắn quay trở về sau khi đứng ngó tửu lâu một hồi. Nàng tiến lên mấy bước, hỏi: “Ngươi qua đó làm gì vậy?”
“Ghi nhớ tên.”
Sở Kiều chắc lưỡi, “Đúng là đồ dễ ghi thù!”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, “Nghĩ đi đâu vậy? Ta ngửi mùi rượu của tửu lâu này rất thơm nên chỉ định mai đến dùng cơm mà thôi.”
Sở Kiều một bụng buồn bực, trước kia không phải thế này, sao bây giờ lần nào nói chuyện cũng là nàng ở thế hạ phong? Nàng cau có đi theo sau mà không nhìn thấy khóe mắt nam nhân phía trước chậm rãi dâng lên vẻ đắc ý.
Gió đêm thanh tĩnh, thỉnh thoảng có hàng rong hai bên đường tiến lên chào mời, thậm chí đi được vài đoạn lại có bé gái bán hoa chạy lại luôn miệng khen ngợi Sở Kiều xinh đẹp, thuyết phục Gia Cát Nguyệt mua hoa tặng vợ.
Gia Cát Nguyệt bình thản nhận hết mọi hiểu lầm, bình thản mua hết ba lẵng hoa rồi dúi cả cho Sở Kiều cầm, một mình hắn thoải mái đi lại ở phía trước, để Sở Kiều tay xách nách mang lò dò đi theo sau như một tiểu nha hoàn. Người trên phố đi ngang đều không khỏi liếc nhìn hai người một cái, dần dần mấy đứa bé bán hoa đều không tiếp cận bọn họ nữa. Thế là sau một hồi, Sở Kiều đã từ địa vị thê tử rớt xuống thành người hầu rồi. Thi thoảng có tiếng nghị luận của người xung quanh vọng vào tai nàng, “Xem kìa, vị công tử kia thật là tuấn tú, ngay cả nha hoàn tùy thân cũng xinh xắn như vậy.”
Sở Kiều ảo não cau mày, nàng rất giống nha hoàn sao? Đã hơn mười năm rồi, sao vẫn còn như nha hoàn của hắn?
Bên hồ gió hơi mạnh hơn, hai người đi dọc theo bờ hồ, nơi này khá yên tĩnh, không có ai khác. Bước chân hai người càng lúc càng chậm nhưng không ai mở miệng nói tiếng nào, tựa như không đành lòng phá tan không khí thanh tĩnh khó có được này. Từ tối qua đến giờ, bọn họ không ai đề cập đến chuyện của hai năm vừa qua. Vận mạng đột nhiên để bọn họ trùng phùng tại đây, cách xa Đại Hạ, cách xa Bắc Yến, không có quyền mưu tranh đấu, không có ngươi lừa ta gạt, được bao bọc bởi cuộc sống bình yên an nhàn của người dân nơi này, ngay cả không khí như cũng trong lành hơn nơi khác, tinh thần hai người như được thả lỏng, không ai muốn nhắc đến những chuyện máu tanh mưu mô kia cả.
Trên mặt hồ thoang thoảng gió nhẹ khiến bóng trăng khẽ lung lay rồi vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Bất tri bất giác, hai người đã đi đến dưới gốc cổ thụ kia. Gia Cát Nguyệt không tự chủ dừng bước, ngước lên nhìn tán cây xòe rộng, thời gian hai năm dần dần lướt qua trong đầu, cuối cùng đọng lại trong khoảnh khắc này.
Sở Kiều nhìn bóng dáng cao lớn tuấn tú trước mặt, cảm thấy vẻ cao ngạo lạnh lùng đầu mày vốn có của hắn đã biến mất, thay vào đó là sự bình thản thong dong, thế nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn có thể nhận ra chút tang thương ẩn hiện nơi đáy mắt.
Thoát khỏi tuyệt cảnh, bị đất nước quay lưng, bị gia tộc vứt bỏ, bất đắc dĩ thân mang tiếng xấu, chỉ trong hai năm xây dựng được cơ nghiệp đồ sộ, có thể nào chỉ gói gọn trong một câu ‘Ta vẫn chưa chết’ như vậy?
Mấy hôm nay, nàng cũng dần dần được nghe kể lại hết chuyện ngày đó.
Sau khi Sở Kiều theo Lý Sách đến Biện Đường, Đại Hạ từng bảy lần gửi thư yêu cầu Lý Sách giao nàng ra. Yến Tuân cũng