Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2 (xem 78588)

Hoàng phi: Sở đặc công số 11 (Sở Kiều truyện) – Phần 2

ao ở xa xa, như thoáng thấy được một thân ảnh cao ngất trên đỉnh núi.


Thời tiết thay đổi, mặt sông như có gió thổi từ đỉnh núi xuống, mang theo hương tuyết trong trẻo cùng mùi cỏ xanh thơm ngát.


Lý Sách đột nhiên nở một nụ cười giảo hoạt như hồ ly, để lộ hàm răng sáng bóng. Sau đó, trước ánh mắt kinh hãi của toàn thể thuộc hạ, hắn hướng về phía đỉnh núi phất một chiếc hôn gió vô cùng nhiệt tình.


Đám thuộc hạ đều lộ vẻ mặt 囧, Thiết Do sầu não hỏi: “Bệ hạ nhìn thấy thôn nữ lên núi đốn củi hay sao vậy?”


Lý Sách quay lại, vui vẻ nói to: “Í! Làm sao ngươi biết?”


Mọi người bất đắc dĩ thở dài: Bệ hạ, ai lại không biết chứ?


Mặt sông êm đềm, thuyền căng buồm đón gió lướt băng băng. Mặt trời vừa lên, tỏa ánh sáng ấm áp ra bốn phía.


Trên đỉnh núi, nam tử lẳng lặng đứng đó, nhìn thấy rõ ràng động tác khiêu khích của Lý Sách thì khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không quay đầu rời đi.


Thuyền dần đi xa nhưng hắn vẫn đứng yên một chỗ, gió trên đỉnh núi thật yên bình, không bi thương cũng không u sầu. Gió núi thanh tĩnh thổi qua người hắn, khiến vạt áo cùng cái bóng trên mặt đất khẽ lay động, không khí hòa lẫn mùi cây cỏ cùng núi rừng và hương tuyết trong trẻo, vô cùng dễ chịu.


Trong thoáng chốc, nam tử chợt nhớ đến ánh mắt của nàng, ký ức lại dâng trào như cỏ dại mọc lan tràn sau mưa, thần sắc hắn trở nên ôn hòa, thoáng chút ngơ ngẩn mất hồn.


Cho đến giờ, hắn vẫn không cần nàng biết đến sự hiện hữu của mình. Nếu có thể, hắn nguyện ý nằm xuống trải đường, thầm lặng đưa nàng đến chốn yên bình.


Đó là ngày 29 tháng 9 năm 778, ngay mùa hoa cúc nở rộ ở kinh đô Biện Đường, toàn thành như rợp trong màu vàng rực.


Đoàn thuyền xuôi Nam, chậm rãi lướt về phía kinh đô xa hoa.


………………..


Thú thiệt của Nâu: beta chương này mà gào rú mấy lần như fangirl của bạn Sách. Thêm nữa, trong lòng Nâu, bạn Nguyệt đã có thêm nicknam mới là Nguyệt ma ma (người dịch cũng thấy giống gà mẹ Lương Thiếu Khanh ghê)


P/S: Người dịch sắp đi du lịch nên tuần này cho chương mỗi ngày (nếu Nâu beta kịp thì mai chị post tiếp). T6 chị đi chơi đến tận cuối tuần sau mới về nhé.


Feature cảm nhận của Baram Le: Đã nhắm mắt lại và cảm nhận tinh thần của bộ truyện một cách tỉnh táo nhất… đã đọc giang sơn như họa, đã đọc đế hoàng phi, đã đọc a mạch tòng quân, đã đọc thương lang… nhưng chưa từng có truyện nào phản ánh lý tưởng mãnh liệt, tín ngưỡng tột cùng, vinh quanh hiển hách, hùng ca bi tráng như vậy… trong truyện SK đã thay đổi cuộc đời, đức tin của rất nhiều người, nhưng lại chưa từng thay đổi được YT… YT, đến chương này rốt cuộc mới biết hắn cũng bị lừa như SK, đọc mấy chương khi hai người trở về BY, tận mắt trông thấy hiện trạng của BY, cái thiên đường mà YT luôn vẽ ra cho SK thực ra là thiên đường BY vương vẽ ra cho YT… ta vẫn cảm thấy diễn biến tâm lý tích cách của YT đều vô cùng hợp lý… con đường đế vương vốn vẫn đầy hi sinh và mất mát như vậy. Tự hỏi Ngày đó trên đoạn đầu đài, những người bị hành quyết là Gia Cát phủ, và GCN là cậu bé phải chứng kiến cảnh người thân bị đồ sát liệu có thể còn trở thành một gia cát tứ thiếu không màng binh quyền, tâm thế thong dong hay không, nhưng tác giả chả để điều giá như đó xảy ra… dù sao YT hay GCN đều vô cùng xứng tầm với SK ( à, tự nhiên nhớ đến LS, và cảnh tượng kinh điển, cùng ngồi trên ngựa xòe dù che cho nàng ngủ)


Chương 160: Chỉ nguyện khanh bình yên


Thu qua đông tới, chẳng qua ở đất nước ấm áp như Biện Đường, khí hậu mùa thu và mùa đông cũng không khác biệt lắm. Chỉ có hoa cúc đã úa tàn trên đầu cành, mỗi lần có gió thổi qua là cánh hoa lại rụng lả tả, theo gió xoáy cuộn tròn trên mặt đất.


Sở Kiều lại đang nằm mơ, trong mộng nàng thấy mình đang cưỡi ngựa chạy trên hoang nguyên, mặt trời trên đầu tỏa sáng rực rỡ, gió mạnh từ chân trời lướt qua khiến đồng cỏ vàng nhấp nhô như mặt biển gợn sóng. Trong ánh nắng cuối ngày, thiếu niên vui vẻ thúc ngựa chạy băng băng, trên mặt vẫn mang nụ cười sáng chói, chính là dáng vẻ trong trí nhớ ban đầu của nàng. Mặt đất tràn ngập hỏa vân hoa, ánh lên màu đỏ yêu diễm, vó ngựa hất bông tuyết bay ngập trời, bên tai vẫn thấp thoáng tiếng cười phóng khoáng của thiếu niên, hắn đang gọi nàng: A Sở, mau đuổi theo ta nào!


Nàng liền chạy theo hắn, ánh mặt trời nóng rực hắt lên người nàng, gió thổi vù vù bên tai, trước mắt tràn ngập ánh sáng hy vọng, hệt như trong ảo tưởng suốt tám năm ở trong thành Chân Hoàng nàng luôn tâm tâm niệm niệm.


Nhưng ngay khoảnh khắc nàng sắp nắm lấy tay thiếu niên, trời đất bỗng nhiên tối sầm, bão tuyết chợt bao phủ mọi ánh sáng hy vọng. Người thiếu niên phóng khoáng chợt trưởng thành, dùng vẻ mặt lạnh lùng đứng trước mặt nàng, phía sau là vô số binh sĩ Bắc Yến khoác giáp đen tuyền. Nam nhân cùng các chiến sĩ của mình bước qua người nàng mà đi, nàng hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy phía sau chính là chiến trường nhuộm máu, mặt băng nứt toác, nước lạnh tràn ra bốn phía. Nàng nhảy xuống hồ sâu, rốt cuộc lại nhìn thấy đôi mắt cô tịch kia, khóe môi lạnh như băng của hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lướt qua tóc mai nàng. Tay hắn rất lớn, rất mạnh mẽ, từ từ kéo tay nàng ra, đẩy hy vọng sống sót vào tay nàng.


Mặt trời lại trở nên chói mắt, lòng bàn tay nàng như có lửa, đau như có ai khắc chữ lên đó.


Trước mắt chợt tràn ngập máu tươi, sông núi lần lượt sụp đổ, bình nguyên trong trí nhớ xuất hiện vết nứt toạc, nước biển phun ra bốn phía. Nàng một thân một mình đứng nhìn liệt hỏa thiêu trụi cánh đồng cỏ vàng, nhìn bão tuyết cùng nước biển vùi lấp bình nguyên, chôn vùi cả người nàng.


Nàng mệt mỏi quá rồi, không còn sức lực nữa. Cuối cùng nàng nhắm mắt lại, buông tay mặc cho bản thân chìm xuống bùn sâu không đáy.


……………………………………………………………………………………


Lúc Sở Kiều tỉnh lại thì mưa phùn vừa mới tạnh, mặt trăng ló ra khỏi tầng mây, vẩy ánh sáng dìu dịu lên khắp tẩm điện của Mật Hà cư, ý thu nhuốm vàng tán ngô đồng, nước mưa nhỏ từng giọt tí tách xuống trên mặt đất.


Đại điện trống trải không một bóng người, giống như toàn bộ người trên thế gian đều đã chết, chỉ còn một mình nàng mà thôi.


Sở Kiều chậm rãi ngồi dậy, thân thể chơi vơi như đang trên mặt biển, cả người ướt đẫm mồ hôi. Gió thổi tới, vừa lạnh vừa khô, nhưng lại khiến nàng cảm nhận được, mình vẫn còn sống.


Từ phía điện Nhu Phúc truyền đến tiếng đàn sáo tưng bừng, là dạ yến do phi tần của Lý Sách tổ chức. Ở đây mỗi tối đều có ca múa long trọng vô cùng huyên náo.


Sau khi cứu Sở Kiều trở về, toàn bộ triều đình Biện Đường liền ùn ùn dâng tấu vạch tội, văn võ bá quan cả ngày khóc lóc can gián, nhưng Lý Sách vẫn một mực thi trừng mắt với bọn họ suốt gần mười ngày, cuối cùng trong một buổi lâm triều, hắn một cước đạp đổ long ỷ, tức giận quát cái gì không muốn làm hoàng đế nữa, ai thích thì làm đi.


Bá quan bị dọa sợ, lập tức quỳ suốt hai ngày ngoài Trường Tín cung vời vị hoàng đế vừa lên ngôi không tới mấy năm này trở

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Búp Bê Tử Thần

Lắng nghe tâm sự thầm kín của 12 cung hoàng đạo

Truyện Ngồi Khóc Trên Cây Full

“Anh đi lâu quá, có vị đại gia đến cưới tôi rồi làm bố con anh rồi…”

Nhầm số rồi, yêu luôn nhé!