Suy nghĩ đủ đường cũng không hiểu được, khi ý chí chiến đấu của binh sĩ đang dần giảm sút, Triệu Dương bắt đầu sinh ra sợ hãi. Cứ coi như là Đại Hạ nhất định thắng trận này đi, nhưng kết quả bọn họ sẽ được cái gì chứ? Chín ngàn thi thể của Tú lệ quân? Thắng một trận mà phải chật vật đến như vậy, ý muốn giết chết Sở Kiều nhằm tiêu diệt kẻ địch khó đối phó nhất của Bắc Yến của hắn lúc này đã không còn cuồng nhiệt như trước nữa.
Ngay trước khi mặt trời lặn, kèn lệnh báo hiệu rút quân của Đại Hạ rốt cuộc cũng vang lên, đám binh sĩ đồng loạt hoan hô một tiếng rồi hối hả thối lui, nhanh như thủy triều rút.
Và khi ấy, Tú lệ quân đã không ai còn sức truy kích. Cơ hồ là cùng một khắc quân Hạ rời khỏi chiến trường, các chiến sĩ Tú lê quân đồng loạt ngã xuống, tựa như bờ đê cuối cùng cũng sụp đổ sau khi chống đỡ cơn lũ to.
Triệu Dương nhanh chóng phát hiện tình hình, ngay lập tức quả quyết quay đầu ngựa lại, hạ lệnh nổi kèn hiệu xung phong rồi một mình một ngựa chạy ngược lại, vừa thúc ngựa vừa lớn tiếng hô: “Các tướng sĩ, mau theo ta!”
Binh sĩ Đại Hạ cuống cuồng quay đầu lại thì phát hiện phòng tuyến tường đồng vách sắt ngăn cản mình khi nãy đã biến mất. Chỉ cần có chút trí khôn thì ai cũng có thể hiểu rõ, Tú lệ quân đối đầu với kẻ địch đông hơn gấp hai mươi lần đã sớm thế suy sức yếu, vừa thấy đối phương rút lui liền lập tức ngã quỵ.
Đây quả thực là cơ hội ngàn năm một thuở!
Vì vậy, đại quân liền đồng loạt quay đầu ngựa, theo chân Triệu Dương xung phong.
“Toàn quân tập hợp!” Trong tiếng gió Bắc vù vù, một giọng nữ trong trẻo chậm rãi vang lên, âm thanh không nhỏ nhưng vẫn rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Sau đó, trước ánh mắt không thể tin của binh lính Đại Hạ, đội ngũ kia lại từng người một lảo đảo bò dậy. Ai cũng giáp trụ rách vỡ, sắc mặt trắng bệch, đứng cao thấp không đồng đều, chiến đao trong tay đã sứt mẻ, đội ngũ lê tấm thân đã sớm rã rời, chậm rãi tiến về vị trí của mình, vai kề vai, từ một người, hai, ba, mười, trăm rồi đến ngàn người…
Mơ hồ như một bức tranh được phục chế từng nét một, các chiến sĩ người đầy máu lại một nữa đứng lên, lảo đảo xếp thành tường chắn. Bức tường kia thoạt nhìn lung lay như một làn gió thổi cũng có thể đẩy ngã nó, nhưng khi tất cả đứng chung lại, sống lưng bọn họ liền bất chợt trở nên thẳng tắp, tựa như cổ thụ tạo nên cánh rừng, trở nên sừng sững như núi cao.
Hạ Tiêu đứng trước phòng tuyến, mạnh mẽ giơ cao chiến đao ra hiệu, hơn ngàn chiến sĩ đồng loạt hét to: “Chiến đấu vì tự do!”
Tiếng hét đó to rõ như sấm sét đánh xuống bình nguyên, chấn động vạnvật, át mọi tiếng hô xung phong cùng tiếng kèn hiệu của đối phương. Bước chân quân Hạ không tự chủ đều khựng lại, đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tuyệt vọng đáng sợ ‘Có đánh cũng không thắng được.’
Không rõ là ai sinh ra ý nghĩ này trước tiên, nhưng thoáng cái nó đã lan truyền khắp toàn quân thông qua ánh mắt bọn họ nhìn nhau. Đứng trước kẻ địch toàn thân đầy máu, giáp trụ vỡ nát nhưng vẫn vô cùng kiên quyết kia, tướng sĩ Đại Hạ đều bất giác vừa sợ hãi vừa tôn kính.
Triệu Dương trầm mặc đứng yên tại chỗ, nhìn thiếu nữ toàn thân nhuộm máu, nhìn thân ảnh thẳng tắp tựa ngọn thương của nàng mà cảm thấy kính trọng tận đáy lòng. Triệu Dương nhảy xuống khỏi lưng ngựa, cởi mũ giáp xuống, cuối cùng, thân ảnh cao quý của hắn cúi thấp lưng chào một cái thật long trọng, ngay ở trước mặt mười vạn đại quân Hạ, trước mặt chín ngàn Tú lệ quân, trước mặt mấy vạn bá tính Bắc Yến ngàn vạn ánh mắt phía sau Long Ngâm Quan.
Binh sĩ Đại Hạ cũng theo chủ soái mình lặp lại động tác này. Đối mặt với những con người mình từng mắng là phản đồ này, bọn họ kính nể cúi chào rồi hầu như là cùng một lúc, lặp lại khẩu hiểu xung phong của đối phương: “Chiến đấu vì tự do!”
Quân Hạ rầm rập rời đi, để lại sau lưng chiến trường điêu tàn, gió thu lướt qua trên bình nguyên đầy máu, tất cả như một giấc mộng vô thực.
Tú lệ quân không ai động đậy, vẫn đứng nguyên tại chỗ như còn e ngại Đại Hạ lại đổi ý quay đầu một lần nữa.
Sở Kiếu kéo chiến đao nặng trịch, chậm rãi tiến lên phía trước, sắc mặt nàng trắng bệch như tuyết, màu xanh trên áo đã bị thay bởi màu máu, cũng không rõ là máu của nàng hay máu của người khác. Chúng binh sĩ cũng nhìn nàng, ánh mắt ngơ ngác như vẫn chưa tin quân Hạ đã rút lui.
Thiếu nữ đứng đó, gió thổi bay tóc mai tán loạn trên vầng trái mịn, phả lên luôn mặt xinh đẹp đã sớm lấm lem, nàng cất giọng khàn khàn, làm động tác giống như Triệu Dương, cúi mình thật thấp chào các tướng sĩ của mình, nói rõ ràng từng chữ một: “Các chiến sĩ, chúng ta thắng rồi.”
Một tiếng nấc đột nhiên vang lên từ phía sau, sau đó liền ào ạt như đê vỡ, càng lúc càng lớn, đó là dân chúng được bọn họ che chở, hiện tại, đang rơi lệ đầy mặt chạy về phía này.
Dưới sự hướng dẫn của Hạ Tiêu, Tú lệ quân cũng đồng loạt khom lưng hành lễ với Sở Kiều, cất tiếng vang vọng: “Đại nhân cực khổ rồi.”
“Mọi người cũng vậy.” Trong không gian u ám bởi mặt trời bị che khuất, Sở Kiều đứng dậy, nước mặt lặng lẽ chảy xuống mặt.
……………………………………………………………………………………
Quân Hạ đã không còn liều mạng tấn công nhưng cũng không nới vòng vây để bọn họ rời đi. Tú lệ quân bây giờ mới chính thức rơi vào tình huống hai đầu bị vây khốn. Triệu Dương hiện tại đã có thể khẳng định tin tức là chính xác, Sở Kiều quả thật đã trở mặt với Yến Tuân, bọn họ muốn rời khỏi Bắc Yến, mà cửa Long Ngâm Quan vẫn một mực đóng kín. Trừ khi chọn thủy lộ Nam Cương đi đến Biện Đường, bằng không bọn họ cũng chỉ có thể xuyên qua phòng tuyến Nhạn Môn Quan mà thôi, trong khi đó, Yến Tuân lại phong bế hoàn toàn thủy lộ Nam Cương.
Tin tức quả thật chính xác.
Ngày 20 tháng 9, trời bắt đầu giáng tuyết. Bão tuyết không lớn lắm nhưng lại rơi suốt hai ngày không ngừng. Lương thực dự trữ của Tú lệ quân đã cạn kiệt, nếu không nhờ dân chúng mang theo lương thực thì bọn họ đã sớm chịu đói. Lều trại đều được phân cho người già, phụ nữ và trẻ em, mỗi lều nhét đến hơn ba mươi người nhưng mỗi ngày vẫn có người già và trẻ em bị chết cóng trong đêm. Hành quân vội vã nên không mang theo thuốc trị thương, các chiến sĩ bị thương không có thuốc, thậm chí cũng không có được một chút nước ấm rửa vết thương. Sở Kiều chỉ có thể trơ mắt nhìn giá buốt cùng thương thế tước đi sinh mạng của thuộc hạ, những người mà ngay cả đại quân đồ sộ của địch cũng không thể quật ngã.
Mỗi khi thấy có người chết đi, thấy trẻ con khóc lóc vì đói vì lạnh, nàng chỉ hận không lập tức chạy đến trước Long Ngâm Quan, dập đầu xin lỗi Yến Tuân, cầu hắn cứu những con người vô tội này.
Trên môi bất giác nở một nụ cười bất đắc dĩ, Sở Kiều cảm thấy toàn thân rã rời không còn chút khí lực. Yến Tuân quả nhiên là người hiểu rõ nhược điểm của nàng nhất trên đời này, hắn biết, Sở Kiều nàng không sợ Đại Hạ, không sợ chiến tranh, không sợ giết chóc, không sợ chết, điều duy nhất nàng sợ, chính là để người nàng yêu mến bỏ mạng