“Bạn ấy…đáng ghét lắm!” – Thiên Duy quay xuống nhìn Hương Ly. Câu nói của cậu cũng làm cho cô bé chết đứng.
“Tại sao lại đáng ghét?” – Cô Thảo càng thắc mắc.
Thiên Duy ngập ngừng một hồi rồi thủng thẳng:
“Vì bạn ấy không cho con làm hoàng tử thứ nhất!”
Hạt mưa ngày ấy – Chương 01.4
Cô Thảo tròn mắt nhìn con. Thiên Duy thấy mẹ như vậy thì tự dưng mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cậu vừa nói gì vậy chứ? Đáng ghét, cậu lao thẳng lên nhà, đóng sầm cửa lại! Tiếng đóng cửa khiến cô Thảo bừng tỉnh, tay cô bám chặt vào cầu thang, cố gắng để không cười. Trời ơi nếu không có Hương Ly ở đây chắc cô cười vỡ bụng mất, thằng bé này tưởng hiền lành thế mà cũng ham hố thật! Năm nay lên lớp 2 rồi mà…
“Hức, hức…” – Bỗng cô nghe thấy có tiếng nấc nghẹn ở đằng sau.
Cô Thảo giật mình quay ra sau thì thấy Hương Ly đang đứng đó, nước mắt sắp rơi, cổ họng thì nấc từng tiếng chuẩn bị oà khóc. Cô vội chạy đến bên cô bé:
“Ly, sao thế? Đừng khóc!”
“Bạn…bạn ấy…Cháu đâu có đáng ghét…?”
Cô Thảo chợt hiểu ra, ôi con bé này, ngây thơ quá đấy, chứ cô nghe Thiên Duy nói chỉ muốn cười lăn cười bò. Nhưng mà Hương Ly còn nhỏ biết gì đâu chứ?
“Nín đi con, cô sẽ mắng Thiên Duy một trận, con đừng khóc nữa! Rồi nó sẽ xin lỗi con!”
Nhưng dường như Hương Ly vẫn không nín được, nước mắt của cô bé tuôn trào.
Cô Thảo chợt để ý…
…chỉ có con mắt bên trái của Hương Ly đang khóc, còn bên mắt kia, không hề có dòng nước mắt nào rơi.
Trái tim cô bỗng chốc đau nhói.
Đôi mắt của cô bé này còn không được khóc một cách trọn vẹn nữa…
Cô Thảo ôm lấy Hương Ly:
“Nín đi con, con đừng khóc! Cô cho con xem cái này nhé!”
Cô đưa ra bức tranh. Hương Ly nín khóc ngay vì trước mặt cô bé là một phong cảnh thật đẹp. Bức tranh này vẽ gì vậy? Biển ư? Hình như là biển rồi, mà biển màu xanh lá cây mới đẹp chứ? Mà sao biển lại có núi thế nhỉ?
“Đây là vịnh Hạ Long đó con, một vịnh biển tuyệt đẹp của nước ta. Những núi đá này là đảo đấy, có rất nhiều đảo, chính chúng đã góp phần làm cho Hạ Long trở thành một thắng cảnh đẹp nhất nước!”
“Ôi đẹp thật, là cô vẽ ạ?”
“Ừ cô vẽ, nhưng nếu con đến ngắm trực tiếp thì con sẽ còn thấy đẹp hơn nữa. Ở Hạ Long còn có các hang động đẹp cực kỳ, thôi ngày mai cô sẽ chỉ cho con rõ hơn. Giờ con phải vui lên thì cô mới cho con đi nhé!”
“Vâng con vui đây!” – Hương Ly cười khì khì.
Cô Thảo nhìn Hương Ly. Cô bé ngây thơ này đến bao giờ mới nhận ra được bao giông tố đến với mình. Trong lòng cô Thảo vẫn vấn một nỗi sợ, bây giờ Hương Ly ngây thơ không biết gì cả, nhưng nếu lớn lên, đôi mắt này hành hạ cô, nhất là con mắt bên phải, thì liệu cô bé sẽ như thế nào?
“Tối rồi, cô đưa con về nhé!”
“Vâng!”
Cô Thảo mở cửa. Bỗng có tiếng điện thoại reo, cô giật mình:
“Ố điện thoại, con đứng đây chờ cô chút!”
Hương Ly vâng dạ, đứng ngoài cửa chờ. Trời tối rồi, cô bé ngồi tạm dưới gốc cây vậy. Bầu trời trên kia nhiều sao quá, nhưng mà nhà cửa cứ lấn chiếm hết, đếm được có vài ngôi sao. Ông trăng ở đâu nhỉ? Mình muốn được thấy ông trăng, nhưng sao ông trăng cứ đứng ở bên phải, cứ cái gì bên phải là mình không thấy gì cả.
A bên trái có ánh sáng kìa! Ông trăng chạy sang bên trái rồi, cả những vì sao nữa!
Nhưng…không phải.
Đó là ánh điện sáng từ căn phòng trên tầng chiếu qua cửa sổ. Ngồi cạnh cửa sổ là một cậu bé. Ánh trăng rất sang cùng với ánh sao nên Hương Ly vẫn nhìn rõ cậu bé ấy. Cậu bé cũng đang nhìn lên bầu trời, đôi mắt cậu ấy thật đẹp, cả gương mặt toát ra một vẻ đẹp hiền lành, cậu ấy thật giống các hoàng tử Út (trong truyện cổ tích, hoàng tử Út thường là những hoàng tử tốt bụng hiền lành). Hình như cậu ấy đang suy nghĩ cái gì đó, lặng lẽ như vầng trăng kia vậy.
Bất chợt, cậu nhìn xuống và chạm vào ánh mắt của Hương Ly.
Ánh mắt của cô bé, long lanh như các vì sao, mà cũng chứa đựng cái gì thật buồn…
Cô bé giật mình, lúng túng nửa nhìn lên nửa nhìn xuống. Nhưng ánh mắt cậu không rời khỏi cô bé. Cậu chẳng nói gì cả, im lặng như một cái bóng nhưng ánh mắt của cậu lại khiến cô bé vô cùng bối rối.
Hương Ly cố tìm ra lời nói:
“Mai…mai cậu có đi Hạ Long không…?”
“Không!”
“Tại sao? Thế cậu ở nhà à?”
“Ừ!”
“Cậu ở nhà với ai?”
“Một mình!”
“Cậu không sợ ở nhà một mình à?”
“Không!”
“Không sợ đói?”
“Tớ sang nhà bác ăn!”
“Không sợ có ai vào nhà?”
“Nhà khoá cửa kín lắm!”
“Không sợ gián, sợ chuột, sợ thạch sùng à?”
“Cậu có cần tớ bắt cho một con không?”
Hương Ly cứng họng, chẳng biết nói gì nữa bèn nói to:
“Nhưng tớ muốn cậu đi!”
Thiên Duy tròn mắt. Cái gì chứ? Cô bạn kia muốn cậu đi?
“Sao tớ phải nghe cậu chứ? Tớ chẳng quen biết gì cậu kia!”
“Nhưng cậu là con cô Thảo, tớ muốn cậu đi cùng cô Thảo! Cậu không được rời xa mẹ cậu!”
Thiên Duy im lặng sau câu nói ấy. Mẹ cậu ư? Đúng, cậu yêu mẹ cậu nhất, làm sao ở nhà một mình được chứ? Nhưng mà cậu không thích đi với cô bạn kia, cậu thích làm hoàng tử thứ nhất cơ, cậu không muốn thua kém ai cả!
“Tớ không thích đi với cậu.”
“Sao lại không thích đi với tớ?”
“Tớ…” – Thiên Duy bỗng thấy ngượng.
Nhưng Hương Ly nhớ ngay, cô bé cười:
“Thiên Duy, cậu không phải hoàng tử thứ nhất, nhưng cậu vẫn có cái nhất mà!”
“Nhất gì?”
“Cậu hiền lành nhất, lại còn khôi ngô tuấn tú nhất đấy!”
Thiên Duy nghe vậy mà mát hết người, cậu vẫn cố giữ cái mặt “lạnh như tiền”:
“Cậu nịnh đấy à?”
“Không, tớ nói thật mà! Thiên Duy, cậu mà học ở trường tớ, chắc chắn các bạn gái thích cậu hết đấy.”
“Thế cậu không thích à?”
Đúng lúc đó cô Thảo bước ra:
“Đi thôi Hương Ly!”
Cô dắt tay Hương Ly đi, nhưng cô bé khẽ quay lại nhìn Thiên Duy vẫn đang đứng trên kia, nở một nụ cười tươi thật dễ thương.
Có nghĩa là, cô muốn nói: “Có thích!”
Thiên Duy tự dưng bật cười! Cậu lăn ra ghế mà cười, không hiểu vì sao luôn!
Cô bạn này là ai, mà khiến cậu vui vậy chứ?
Mẹ cậu suốt ngày kể về cô, cậu nghe mà nhàm hết cả tai, thậm chí cậu còn chẳng nghĩ cô bé ấy được như lời mẹ cậu nói. Nhưng khi cậu nhìn thấy cô, cậu đã cảm thấy khác hẳn. Cô bạn ấy thật xinh đẹp, đặc biệt đôi mắt trong veo của cô ấy khiến cậu không hề sợ gì cả, và chẳng có liên tưởng gì đến những phù thuỷ, cướp biển chột mắt.
Nghe cô khen cậu, sao mà cậu cảm thấy vui ơi là vui như được cho kẹo vậy đó!
Ngày mai, nhất định cậu phải đi cùng cô!
“Mới có 4h rưỡi sáng mà Hương Ly mặc xong quần áo rồi, đợi mẹ đi chứ nào!”
“Mẹ nhanh lên!”
“Con gái bố lúc nào cũng chỉ sốt ruột.”
“Thì nó thích đi chơi mà anh, uống thuốc chống say chưa đấy con, lên xe say thì chết!”
“Mẹ yên tâm, con không say đâu. Nhanh đi bố mẹ ơi, cô Thảo đang đợi đấy!”
“Rồi, xong rồi đây.”
Hương Ly hăng hái chạy ra ngoài xe. Cô Thảo đã đứng đợi ở đấy. Mặt trời chưa lên nên tối quá đi. Ô ai kia? Một cậu bé đang đứng ngay cạnh cô Thảo, mặc bộ áo phông quần bò trông thật đẹp trai. Thiên Duy! Cậu ấy đi thật!
“Thiên Duy, cậu quyết định đi rồi hả?” – Ly chạy lại.
Thiên Duy không đáp, chỉ mỉm cười. Đôi má bầu bĩnh trông càng đáng yêu với nụ cười đó (muốn véo một cái quá!!!). Cô Thảo cũng phải vui trước tình bạn đến rất nhanh của hai cô cậu này.
Chiếc xe ô tô của nhà họ Vũ chạy đi rất nhanh. Hương Ly ngồi cạnh Thiên Duy, thỉnh thoảng lại bắt chuyện hỏi cậu nhiều thứ:
“Cậu đi biển bao giờ chưa vậy Duy?”
“Tớ chưa đi, ở biển có gì nhỉ?”
“Thì