“Phu nhân của lâu chủ?” Tiêu Duệ đưa tay, ôm eo Liễu Nhan ” Lâu chủ e rằng đến nhầm chỗ rồi, người đâu, tiễn khách!”
Ngoài dự đoán của Tiêu Duệ, Ngự lâm quân hắn sắp xếp mai phục bên ngoài, dường như không ai nghe thấy hiệu lệnh của hắn, xung quanh Đông cung vắng lặng như tờ. Không sai, Đường Tuấn Trì biết trước Tiêu Duệ giăng thiên la địa võng chờ hắn sập bẫy, hắn đã để Vệ Phong giả truyền thánh chỉ, tất cả ngự lâm lúc này đang tập trung ở bên ngoài đại điện rồi.
Nhân lúc Tiêu Duệ đang ngỡ ngàng, sự chú ý dời khỏi Liễu Nhan, nàng liền dùng hết sức lực lao về phía Đường Tuấn Trì. Đường Tuấn Trì nhanh tay kéo lấy nàng vào trong lòng, xoay người, không nên nán lại lâu, kinh động đến thủ vệ, bọn họ sẽ rơi vào nguy hiểm.
“Nhan Nhan, nàng có sao không?”
“Ta không sao, mau đi thôi!”
Mắt thấy Đường Tuấn Trì muốn rời đi, đôi mắt Tiêu Duệ bỗng dưng đỏ ngầu, tay hắn vận chưởng lực, dùng hết sức tung một chưởng vào Đường Tuấn Trì.
Liễu Nhan được Đường Tuấn Trì ôm trong ngực, nàng mở to mắt, nhìn một cỗ hắc khí lao đến trên người Đường Tuấn Trì, cỗ khí kia chỉ còn cách Đường Tuấn Trì trong gang tấc.
Liễu Nhan không biết lấy sức lực từ đâu ra, hai tay đưa lên, dùng sức xoay người, đẩy Đường Tuấn Trì thật mạnh.
Hoá ra trong lòng nàng, tình cảm đã sớm rõ ràng như vậy. Hoá ra nàng đã yêu Đường Tuấn Trì từ lúc nào không hay, yêu hắn như sinh mệnh.
“Không!” Lúc Đường Tuấn Trì nhận ra, thì đã quá muộn, cỗ hắc khí kia hung hăng đập trên lưng Liễu Nhan, thân thể gầy yếu của nàng tung lên không trung, tưởng chừng sắp gãy nát.
“Nhan Nhan!” Đường Tuấn Trì vội đỡ lấy Liễu Nhan, gắt gao ôm vào trong lòng.
“Lâu chủ, phu nhân! Mau đi thôi, ngự lâm đang kéo tới đây!” Vệ Phong kịp lúc trở lại, gấp giọng thúc giục, lúc nhìn đến Liễu Nhan bất tỉnh trong lòng Đường Tuấn Trì, hắn kinh hoàng thất sắc ” Đi thôi, lâu chủ, cần phải chữa trị cho phu nhân!”
Hai người tức tốc thi triển khinh công ra ngoài thành. Quả nhiên, họ vừa ra ngoài một khắc, hoàng cung đã có lệnh phong toả kinh thành truy bắt thích khách.
Lúc này, xe ngựa của Hồng Tuý lâu đã chờ sẵn, tất cả sẵn sàng trở về Khang quốc. Vừa lên xe ngựa, liền có người bắt mạch cho Liễu Nhan.
“Lâu chủ, phu nhân bị thương rất nặng, đứa bé đã mất… còn nữa…” Đại phu của Hồng Tuý lâu dừng lại không nói, thở dài một hơi.
“Cứ nói đi!” Đường Tuấn Trì trong lòng nóng như lửa đốt.
” Chắc lâu chủ cũng biết, phu nhân là tà công làm bị thương?”
“Ta biết.” Chính vì là tà công, cho nên lúc bị Tiêu Duệ đánh lén, hắn mới không kịp thời phát hiện ra. Nếu là trúng một chưởng này toàn lực, Liễu Nhan chắc chắn phải bỏ mạng. Có điều, hắn ta ít nhiều trúng mê hương thuộc hạ của Đường Tuấn Trì rải khắp Đông cung, cho nên Liễu Nhan mới còn sót chút hơi tàn.
“Phu nhân bây giờ lành ít dữ nhiều, lâu chủ nên chuẩn bị tinh thần đón nhận tin xấu…”
CHƯƠNG 8
Bây giờ chỉ còn một cách.
“Người đâu, đổi hướng, đi Tinh Mộ. Vệ Phong, ngươi gửi thư cho Hoa di nương, nói ta có việc gấp nhờ di nương giúp đỡ, còn nữa, báo cho sư phụ sư mẫu, chúng ta thay đổi lộ trình.”
“Vâng, lâu chủ.”
Đoàn nhân mã đổi hướng đi Tinh Mộ quốc, tìm người được Đường Tuấn Trì gọi là ” Hoa di nương”. Đó chính là một bằng hữu tốt của Vân Hinh- thần y y độc song tuyệt nổi danh thiên hạ Mộ Hoa Ảnh.
Trong bảy ngày đi đường, sự sống của Liễu Nhan được duy trì bằng dược vật, cùng nguyên khí của Đường Tuấn Trì truyền vào trong người nàng.
Tĩnh vương phủ, Tinh Mộ.
“Tuấn Trì, ta phải nói cho ngươi biết, ta không nắm chắc có thể cứu sống nàng.” Mộ Hoa Ảnh bắt mạch xong, thở dài. Nàng đã gần tuổi tứ tuần, nhưng trên gương mặt không có một chút tàn tích của thời gian, ngược lại tuổi tác càng tăng thêm vẻ quý phái thuần thục.
“Di nương, người là thần y mà! Nếu người không thể thì còn ai có thể cứu nàng đây!” Đường Tuấn Trì bất lực kêu lên.
“Tuấn Trì, ta là thần y, không phải thần tiên.” Mộ Hoa Ảnh chậm rãi nói. ” Có qua được kiếp nạn này không, còn phải xem phúc khí của nàng.”
“Xin người hãy làm tất cả những gì có thể.” Đường Tuấn Trì đau lòng áp bàn tay lên má Liễu Nhan ” Nếu không có nàng, con cũng không sống nổi!”
“Bây giờ phải dùng dược vật, đợi đến lúc nàng tỉnh lại, ta sẽ dùng ngân châm bức huyết tụ trong người nàng ra.” Mộ Hoa Ảnh nói xong, đặt tay lên vai Đường Tuấn Trì ” Nếu như thành công, nàng sẽ sống khoẻ mạnh, còn nếu như không thành, ngươi đành tiễn nàng đi thôi. Chính ta cũng không thể nói trước được điều gì.”
Trong bốn ngày đêm, Đường Tuấn Trì không ăn không ngủ túc trực bên giường Liễu Nhan. Những loại thuốc Mộ Hoa Ảnh đưa tới, đều do đích thân hắn giúp nàng uống, không để ai nhúng tay vào.
Ngày thứ năm, Liễu Nhan rốt cuộc mở mắt.
“Tuấn Trì!”
“Nhan Nhan, nàng tỉnh rồi!” Đường Tuấn Trì kinh hỷ, vội vàng sai người đi gọi Mộ Hoa Ảnh.
“Tuấn Trì, con của ta, nó… mất rồi phải không?” Liễu Nhan nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, nàng có thể cảm nhận được, đó là nhờ linh tính của người mẹ mách bảo. Trước đây nàng mới hoài thai hai tháng, bụng vẫn bằng phẳng như thường, cũng không bị ốm nghén, đứa trẻ đáng thương, nàng chưa kịp cảm nhận rõ sự tồn tại của nó, thì sinh linh ấy đã không còn tồn tại trên đời rồi.
“Nhan Nhan, nàng đừng buồn, chúng ta rồi sẽ…”
“Tuấn Trì, đừng nói gì cả…” Liễu Nhan rướn người, ôm lấy cổ hắn ” Chàng không cần phải an ủi ta, có lẽ chàng còn đau lòng hơn ta nữa. Xem như chúng ta với đứa trẻ này không có duyên, nhưng chúng ta còn trẻ, rồi ta sẽ sinh cho chàng những hài tử thông minh đáng yêu.” Nàng đau lòng vô cùng, nhưng Liễu Nhan hiểu rõ, so với nàng, Đường Tuấn Trì còn đau lòng gấp ngàn vạn lần. Đứa trẻ mới được hai tháng, hắn đã chuẩn bị phòng ở, đồ dùng, đồ chơi, y phục… tất cả đều là thứ tốt nhất. Chỉ là không muốn làm cho nàng thương tâm, cho nên hắn mới đè nén đau đớn trong lòng. Nàng rơi vào đại nạn, lại có thể gặp được nam nhân gắn bó cả đời, âu cũng là phúc phận.
Liễu Nhan buông Đường Tuấn Trì ra, lời đang muốn nói, lại bị tiếng mở cửa chặn lại ” Được rồi, nàng đã tỉnh, bây giờ có thể thi châm. Tuấn Trì, ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi.” Sự thật mất lòng, nhưng Mộ Hoa Ảnh không muốn giấu giếm, phương pháp này thực sự nguy hiểm.
“Di nương, con tin nàng sẽ không có việc gì.”