Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu (xem 6242)

Hào môn thịnh sủng: Cô dâu nhà giàu

ng để ý anh và phụ nữ khác ở cùng một chỗ, thật sự không để ý.”


Rất nhiều đàn ông trong thời kỳ phụ nữ mang thai đều ở bên ngoài…., ba mình năm đó cũng như thế.


Giang Dĩ Mạch không nói được trong lòng mình ra sao, chỉ muốn nhìn thử xem anh có thể giống như mấy người kia hay không, vợ có thai liền không chịu được cô đơn đi tìm phụ nữ khác.


Huống chi với thân phận địa vị bây giờ của anh, không biết có bao nhiêu thiếu nữ nghĩ cách muốn được ôm ấp yêu thương đây.


Nếu anh không vượt qua được sự mê hoặc thì không đáng Giang Dĩ Mạch cô phó thác cả đời, lại càng không đáng để cô sinh con cho anh.


“Anh nhắc lại lần nữa!” Hai cánh tay Mộ Thiên Thần chống đỡ hai bên vai Giang Dĩ Mạch, cúi người từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Ở trên thế giới này ngoại trừ em ra anh sẽ không đụng chạm bất kỳ một người phụ nữ nào khác!”


Mộ Thiên Thần cúi đầu hung hăng hôn xuống môi cô.


Lúc đầu Giang Dĩ Mạch còn giãy dụa sau đó liền thuận theo nụ hôn của anh.


Mộ Thiên Thần nhẹ nhàng buông cô ra, “Sau này không cho phép nói như thế này nữa, trái tim anh rất đau.”


Giang Dĩ Mạch kinh ngạc khi anh nói thẳng ra như thế, Mộ Thiên Thần cúi người ôm chặt lấy cô, kéo cô vào trong ngực không có bất kỳ hành động tiến thêm một bước nào.


Sau khi Mộ Thiên Thần đi vào phòng vẫn chưa ra ngoài, Ninh Tử đã sớm không nhịn được, rất vất vả cô ta mới tìm được cớ đi lên lầu dán vào cửa thư phòng nghe động tĩnh bên trong.


Kể từ khi Giang Dĩ Mạch trở lại nhà họ Mộ lần nữa thì liền đặt một chiếc giường nhỏ trong thư phòng của mình, buổi tối cô cũng ngủ ở thư phòng của mình để đề phòng Mộ Thiên Thần nửa đêm thừa dịp lúc cô ngủ say quấy rối cô.


Trước khi chưa xác định anh có thể vượt qua sự cám dỗ chung thủy với mình hay không, có phản bội mình không thì cô sẽ không chấp nhận anh, ít nhất tuyệt đối không thể có thai.


Cô không muốn giẫm lên vết xe đổ bi kịch của mẹ mình.


Đối với sự dằn vặt của cô như vậy Mộ Thiên Thần đều “Mắt nhắm mắt mở,’ chỉ cần cô vui vẻ thích thế nào được thế đó.


Quản gia thấy Ninh Tử đang lén lén lút lút nghiêm túc hỏi: “Tiểu Tử, cô làm gì ở đây vậy?”


Ninh Tử giật mình: “Đã chuẩn bị xong cơm tối, tôi lên lầu mời thiếu gia và thiếu phu nhân xuống ăn cơm.”


Quản gia nhìn cô ta một cái: “Tới gọi thiếu gia thiếu phu nhân ăn cơm tối mà cô lén lút như vậy làm gì?”


“Tôi không có.” Ninh Tử nói dối.


Trong phòng đã nghe thấy có người nói chuyện phía bên ngoài, Giang Dĩ Mạch từ trong ngực Mộ Thiên Thần tránh ra ngoài, nâng cao bụng giả rời giường, “Em cũng đói bụng.”


Mộ Thiên Thần lập tức rời giường mở cửa giúp cô, Ninh Tử đứng bên ngoài phòng cúi đầu cung kính gọi một tiếng: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”


“Các người đều đứng chặn đây làm gì?”


“Đã chuẩn bị xong cơm tối, tôi tới mời thiếu gia và thiếu phu nhân xuống ăn cơm.” Ninh Tử nói.


Mộ Thiên Thần không nói thêm gì, dìu Giang Dĩ Mạch xuống lầu ăn cơm.


Sau bữa cơm tối Giang Dĩ Mạch vừa ăn hoa quả vừa ngồi trên sofa xem tivi, tiện tay chỉnh sang kênh phát tin tức chính là vụ án bạn cũ Thiệu Thiến bắt chết Đường Chấn, đổi kênh khác thì là tin về vụ án Đường Hạo Thiên hiếp dâm, đổi tiếp mấy kênh khác cũng đều là những tin tức này.


Giang Dĩ Mạch liền tắt TV rời ghế về trên lầu nghỉ ngơi.


Thư phòng thông với một ban công nhỏ, Giang Dĩ Mạch mở cửa kính đi tới ban công, nằm trên ghế dựa ở ban công ngắm nhìn ánh sao ban đêm lung linh tỏa sáng trên bầu trời.


Ngắm một lát cô liền ngủ thiếp đi.


Thư phòng và phòng ngủ sát bên cạnh chỉ cách nhau một bức tường, ban công hai bên cũng chỉ cách nhau một bức tường, chợt Mộ Thiên Thần từ ban công phòng ngủ bò tới dọa quản gia hoảng sợ một trận muốn đi đưa cái thang qua. Mộ Thiên Thần đặt ngón trỏ lên môi ý bảo ông đừng nói chuyện, sau đó nhảy một cái liền bò lên ban công thư phòng của Giang Dĩ Mạch.


Trên ghế dựa Giang Dĩ Mạch đã ngủ say không biết có một người đàn ông đang nhìn mình.


Dưới ánh trăng cô ngủ rất yên ổn, lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ.


Tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt sạch sẽ của cô, từ cổ trắng ngần bộ ngực cao vút, phủ lên bụng hơi nhô lên của cô bất đắc dĩ nhếch môi nở nụ cười.


Giang Dĩ Mạch ngủ say hoàn toàn không biết chút mánh khóe của cô sớm đã bị người ta nhìn thấu.


Mộ Thiên Thần hôn cô một cái sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô đi vào thư phòng.


Sáng sớm ngày hôm sau khi Giang Dĩ Mạch tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngủ trong ngực Mộ Thiên Thần, cô đưa chân đá anh xuống đất, “Ai cho anh ngủ trong thư phòng em?”


Mộ Thiên Thần gãi đầu, uể oải bò lên, “Bà xã….”


“Không phải em đã nói với anh rồi sao, không cho phép thừa lúc em ngủ say chạy vào thư phòng của em.”


“Được, lần sau khi tỉnh mới vào thư phòng của em.”


“Anh…” Giang Dĩ Mạch tức giận: “Anh vào bằng cách nào?”


“Bí mật!” Mộ Thiên Thần cười.


Giang Dĩ Mạch không thèm để ý tới anh nữa.


***


Chiều hôm đó rảnh rỗi nên Giang Dĩ Mạch hẹn Thượng Quan Trạch đi uống café, cô vững vàng lái xe ở lối đi bộ thì gặp phải một chiếc xe hình như tài xế say rượu lảo đảo đụng vào, những chiếc xe khác đều né tránh được, xe liền đụng vào sườn xe của Giang Dĩ Mạch vừa đúng lúc đi ngang qua.


CHƯƠNG 110: NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG CÓ GIÁ TRỊ (1)


Mộ Thiên Thần vội vã chạy đến bệnh viện, anh chặn bác sỹ ở bên ngoài phòng bệnh lại hỏi: “Vợ tôi, cô ấy sao rồi?”


“Xương cánh tay bị gãy, cái khác không có gì đáng ngại, đã được cấp cứu, tạm thời đã không có chuyện gì, phải nghỉ ngơi thật tốt:” Bác sỹ nói xong thì rời đi.


Mộ Thiên Thần đẩy cửa phòng bệnh đi vào: “Bà…” Lập tức giật mình.


Giang Dĩ Mạch từ trong phòng cứu thương đi ra, trán đụng bị thương một mảng nhỏ, dán băng gạc, may mắn không có bị thương đến chỗ khác.


Nhớ đến một màn đụng xe kia, Giang Dĩ Mạch vẫn cảm thấy trong lòng sợ hãi, nếu cô không phanh lại đúng lúc, thì lúc này chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi.


Cả người Giang Dĩ Mạch đổ mồ hôi lạnh, coi như tài xế lái xe muốn tự sát cũng không nên kéo mình theo, một màn kia có bao nhiêu nguy hiểm, nếu vận khí không tốt, thì phải đi đời nhà ma rồi.


Cô đi đến bên ngoài phòng bệnh của tài xế, dù sao chuyện hôm nay phải có một câu trả lời hợp lý.


Mộ Thiên Thần đứng ở trong phòng bệnh ngẩn ngơ nhìn cánh tay bó thạch cao của cô gái trên giường bệnh, con ngươi đen nhánh lộ ra thần sắc phức tạp, mà cô gái trên giường bệnh cũng sững sờ nhìn Mộ Thiên Thần, trong hốc mắt có nước mắt trong suốt.


Rất lâu, cô gái mới phá trầm mặc trong phòng bệnh, giọng uyển chuyển thân thiện gọi một tiếng: “Thiên Thần…”


“Tiểu Tuyết!”


Giọng Mộ Thiên Thần không có gì đặc biệt, lễ phép lại khách khí.


“Sao là cô?”


Tô Tuyết lao xuống giường bệnh nhào vào trong lòng Mộ Thiên Thần, hai người ôm nhau thật chặt.


Giang Dĩ Mạch đứng ở ngoài phòng b

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
18 năm đợi chờ tình yêu

Hãy cứ hết lòng mà yêu đi!

Tớ im lặng để yêu cậu!

Nhớ mãi không muốn quên

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc