Hành trình tình yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Hành trình tình yêu (xem 3615)

Hành trình tình yêu

cả, có ai không bệnh tật mà vào đây đâu, chị cứ chờ đấy, sẽ có bác sỹ đến khám giờ.
Lúc này thì tôi hết kiên nhẫn, tôi giơ cái tay đeo đồng hồ và chỉ vào mặt đồng hồ hét lên với cô ta :
– Tôi chờ đã đủ 1 tiếng đồng hồ rồi, từ 6g30 đến bây giờ là hơn 7g30 mà không thấy một ai đến thăm khám, tại sao đến giờ các chị vẫn giữ lề lối làm việc cửa quyền như thế hả ?
Thấy tôi to tiếng ông bác của tôi đang thiêm thiếp trên cái băng ca choàng tỉnh dậy, vội vàng vẫy tôi ra điều bảo tôi đừng căng thẳng quá nhưng tôi không chịu được nữa khi mà cái cô y tá trực vẫn thản nhiên ngồi gõ bút lên mặt bàn, tôi hét to hơn vào mặt cô ta:
– Tôi muốn gặp bác sỹ trực chính !
Mặt cô ta sưng vù và tím bầm vì tức, mặt tôi cũng đỏ gay như mặt trời, huyết áp tôi đang lên vù vù, đúng lúc ấy có một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng vang lên sau lưng tôi :
– Tôi là bác sỹ trực cấp cứu ca này, chị có vấn đề gì nào ?
Tôi quay lại, bắt gặp một khuôn mặt rất ấn tượng với cách trang điểm đậm, một nữ bác sỹ trẻ chỉ cỡ chạc tuổi tôi có cái trán dô lộ rõ bởi mái tóc buộc ngược ra sau, cô ấy đang khẽ mỉm cười nhìn tôi, một chiếc răng khểnh làm nụ cười trở nên quyến rũ nhưng cười à, cũng chẳng làm tôi nguôi ngoai đi đâu, tôi lạ gì cái nụ cười của các vị, nó để xoa dịu và làm người bệnh hay người nhà bệnh nhân bỏ qua cho những lỗi lầm của họ chứ gì, đừng hòng gạt tôi bằng cái nụ cười đẹp ấy, nghĩ vậy tôi sấn tới, lại chỉ tay vào cái đồng hồ và nói :
-A, hay lắm, chị đây rồi, Chị thử xem bệnh nhân cấp cứu mà vào đây đã cả tiếng đồng hồ chẳng thấy có ai thăm khám, như thế có được không?
– Chị cứ bình tĩnh, tôi đã ở đây rồi và tôi hứa sẽ giải quyết việc này ngay bây giờ? Người nhà chị đâu?
Tôi chỉ tay về phía chiếc băng ca, giọng vẫn đanh đá :
– Da! ông bác tội nghiệp của tôi kia ạ!
Vẫn một nụ cười dịu dàng trước thái độ của tôi, nữ bác sỹ tiến về phía bác tôi, cô ấy nhẹ nhàng tháo lớp nẹp thủ công do tôi băng ra, xem xét tỉ mỉ vết thương rồi hỏi cặn kẽ bác tôi lý do bị như thế này, chắc giọng cô ấy ngọt ngào quá hay sao mà bác tôi thấy thần sắc tươi tỉnh hẳn. Sau đó cô ấy quay qua tôi và nói :
– Chị theo tôi !
Tôi khẽ dặn bác chờ mình rồi cum cúp đi theo cô ấy, cô ấy vào phòng khám và nói với các nhân viên hộ lý, chăm sóc ở đây :
– Khám sơ bộ bệnh nhân bị gẫy xương bàn chân phải, nhánh ngón út, xương có thể bị vụn, làm các xét nghiệm cần thiết !
Mệnh lệnh đơn giản nhưng người nào người nấy răm rắp làm theo, tôi khá ngạc nhiên vì uy quyền của cô ấy. Quay qua tôi, cô ấy nói nhỏ :
– Chị cầm phiếu khám đi nộp tiền và đưa bác vào phòng chụp, khi có kết quả thì mang qua phòng tôi.
Cô ấy nói xong chi tay ra một căn phòng phía cuối hành lang, tôi gật đầu rồi quay về với ông bác, vẫn còn nghe thấy sau lưng tiếng cô ấy nói với cô y tá trực vừa rồi :
– Tại sao lại không gọi chị?
– Dạ ! Em sợ chị mệt, chị làm việc suốt từ chiều rồi còn gì?
Tôi hối hả và vội vàng đi mà quên luôn cả lời cảm ơn cô ấy, lúc ngồi đợi kết quả chụp phim mới thấy mình thật mất lịch sự, định qua phòng cô ấy nhưng nghĩ lại dù sao lát cũng còn phải vào, khi đó cảm ơn vẫn chưa muộn. Lúc này mới nhớ đến việc phải gọi điện cho ba mẹ, tôi hấp tấp mở cái điện thoại ra, khoảng nửa giờ sau thì ba mẹ tôi có mặt, khuôn mặt hớt hơ hớt hải đi tìm tôi và bác, thấy tôi đang trong phòng cấp cứu cùng bác, ba hỏi như quát :
– Sao rồi con ?
Tôi nhìn ba và cười :
– Bác chăm tập thể dục quá nên thành ra…
– Mày còn đùa được sao ?
Ba tôi gắt, bác thấy thế ngắt lời :
– Đừng mắng nó, cho nó đùa cho vui. Không có nó giờ này anh còn còng queo ở nhà.
– Anh không sao chứ?
– Không, vừa chụp phim xong, đợi kết quả thì bác sỹ mới có phác đồ điều trị.
– Lam ! Sao con không gọi ba sớm để ba nhờ người quen.
– Thôi ! Nhờ vả phiền phức, em nhìn xem còn cả tá người nặng hơn anh kìa !
Ba tôi chép miệng vì tính nhượng nhịn của anh. Cả nhà tôi quây tròn bên cái giường bệnh của bác, lát sau tôi thấy đã đến giờ lấy kết quả nên quay trở lại, chẩn đoán ban đầu của bác sỹ cực kỳ chính xác, tôi cầm kết quả định xăng xái chạy vào phòng cô ấy thì tiếng ba tôi gọi :
– Lam ! Mang kết quả về đây !
Tôi ngẩng lên nhìn thì ra cô ấy đã đứng đấy từ khi nào và đang chuyện trò rôm rả với cả nhà tôi, bác tôi thì chả thấy còn đau gì nữa, nói chuyện cứ ầm ầm. Trông thấy tôi, cô ấy cười :
– Lam ! Đưa kết quả xem nào !
Tôi trố mắt, bộ não thường ngày vốn thông minh hôm nay dở tệ, tôi không thể nào tư duy được, cớ làm sao cô ấy biết tên tôi. Chẳng thèm nói với tôi nữa vì giờ này nhà tôi đã có người lớn, cô ấy trao đổi với ba tôi :
– Bác ấy bị gẫy xương ngón chân chú à, cũng không quá nghiêm trọng đâu, phẫu thuật là xong thôi,
– Vậy bao giờ phẫu thuật được hả cháu ?
– Chiều mai ạ !
Câu nói của cô ấy làm mấy nhân viên đứng đấy ngẩng mặt lên nhìn ngạc nhiên.
– Thế bây giờ chú phải làm gì?
– Chú làm thủ tục nhập viện cho bác ấy, làm các xét nghiệm khác như máu, phân, chụp tim phổi và siêu âm ổ bụng sau đó mạng nộp vào phòng theo dõi bệnh nhân khu chấn thương chỉnh hình.
– Chú có thể biết tên bác sỹ mổ ngày mai không?
– Là cháu ạ ! Cháu là Mai Thuỳ !
Tôi ngạc nhiên há hốc mồm lần nữa vì thông tin cô ấy vừa đưa ra, một bác sỹ quá trẻ để tự tin đến thế, càng ngạc nhiên hơn khi ngay sau đó tôi được một nhân viên cho biết :
– Được bác sỹ Thuỳ mổ thì gia đình chị cứ yên tâm, chị ấy tuy còn trẻ nhưng tay nghề thì khỏi bàn mà sao chị ấy lại nhận mổ ngày mai nhỉ, chiều mai lịch mổ của chị ấy đã dày lắm rồi.
Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa, anh ta hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây. Thế là cuối cung cái lời cảm ơn tôi định nói vẫn chưa được thốt ra, tôi chúa ngại việc nợ nần thế mà giờ tôi lại phải đi nợ người khác nhất là nợ ơn.
Tối hôm ấy, sau khi làm xong các thủ tục, ba tôi giục hai mẹ con về, ba tôi sẽ ở lại trông bác đêm nay, suốt từ tối tôi cũng mệt lử rồi, chẳng muốn tranh giành việc với ba nữa nên ngoan ngoãn làm đứa con có hiếu, biết nghe lời.
Đầu óc tôi lú lẫn mất rồi, tôi đâu có đi xe, lúc trước nhảy lên taxi đi cùng bác giờ lại định phăm phăm đi lấy xe máy của mình, mẹ tôi cũng nhớ ra nói :
– Con có đi xe đâu mà cứ đi như ma đuổi thế hả, thôi mày ở lại chờ để mẹ lên lấy chìa khoá xe chứ trông mày phờ phạc thế kia thì…
Bà bỏ lửng câu nói và đi luôn, còn lại tôi đứng ngoài cổng viện chờ mẹ, hoa cả mắt vì các xe cấp cứu cứ hú còi liên tục chạy vào, thế mới biết cái sự cẩu thả của con người dừng ở mức độ nào. Đang che tay ngáp vặt thì tôi nhác thấy bóng dáng Thuỳ đi ra, hết ca trực cô ấy đang dắt chiếc xe máy đi ra cổng để về, tim tôi bỗng đập loạn xạ, tôi muốn nhân cơ hội này để cảm ơn cô ấy, chân run lắm nhưng tôi vẫn cố gắng tiến về phía cô ấy. Nhìn thấy tôi, Thuỳ hơi sững lại, sự bối rối trên khuôn mặt cũng như tôi, chiếc xe to hơi loạng choạng, tôi vội

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Quả nhân có bệnh

Bị nhà chồng đuổi để cưới vợ mới, cô vợ xin ở lại làm ô sin không công và cái kết bất ngờ sau 5 năm…

Đọc Truyện Du Học Liên Xô Voz Full

Vô sinh, vợ chồng nhặt rác nhận nuôi đứa trẻ bên đường và 20 năm sau bố mẹ đẻ đại gia tìm đến làm chuyện bất ngờ

Được thuê đóng giả làm bạn gái của anh xe ôm, nào ngờ vừa đến nhà anh thì tôi tự nguyện làm vợ anh luôn