Hạnh phúc thật sự mong manh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Hạnh phúc thật sự mong manh (xem 2405)

Hạnh phúc thật sự mong manh

1; Hai anh nhìn bên kia xem – Du Thanh chỉ về phía giữa bar


– Thì bọn họ nhảy loạn xạ lên hết ấy mà – Hải Phong


– Là chị thì phải? Chị đang nhảy ở dưới


– Ừ giống cô ấy thật có cả tên đáng ghét nữa – ý hắn nói Ken đó


– Để em xuống dưới….


– Em đừng cứ gặp cô ấy là nhào ra như thế làm người ta sợ đó, để anh – Hải Phong ngăn cô lại


Hắn ngồi im khó chịu khi nó và Ken cứ dán lấy nhau


– Nhảy nhót gì kiểu đó chứ? – hắn rít nhẹ trong miệng


– Anh nói gì thế


– Không có gì đâu – hắn đưa li rượu lên uống 1 hơi


Du Thanh căng mắt nhìn xuống xem Hải Phong có mời được nó lên hay không, lại đưa mắt sang hắn thấy hắn cứ nốc rượu không ngừng


– Anh uống ít thôi


– Kệ anh, không sao đâu


– Chị, nghe Phong bảo chị bệnh, chị thế nào? – Du Thanh hớn hở khi nó vừa lên


Ken vẫn cứ vịn eo nó, muốn chọc ghẹo ai ấy mà!


– Ngồi đi chứ, đứng làm kiểng hả?- Hải Phong không biết vô tình hay cố ý lại dồn nó ngồi kế bên hắn, Ken lại bị câu kẹp ở đầu ngoài


– Tôi không sao cảm ơn Vương…


– Chị đừng vậy, gọi em là Thanh được rồi mà, em không ép chị nữa đâu em sẽ từ từ để chỉ chấp nhận em


– …..- không nói gì nó chỉ cười nhẹ,nụ cười nhếch miệng (cò:ghét)


– Nâng li nào,dù sao cũng quen biết cả mà,- Hải Phong cố gắng pha trò cho không khí bớt căng thẳng, bên cạnh cậu cũng đang có sát khí hừng hực ấy chứ, mồ hôi rớt lộp độp chứ sướng gì.


– Vui không hả? – hắn nói nhỏ vào tai nó hơi thở hắn phả vào gáy làm nó bức rức, cố gắn lơ hắn mà hắn không để nó yên, tay hắn cứ ngọ ngoạy chọt chọt trên lưng nó,làm nó ngồi không yên


– Anh làm gì vậy? – nó quay sang hắn gắt nhẹ


– Em đoán coi hì


– Anh ….


– Tôi đi WC – nó bực bội đứng dậy


– Mình nghe điện thoại, mọi người chơi đi nha – hắn nối gót nó


– 2 người này sao ấy nhỉ? – Du Thanh hơi bồn chồn, cô chỉ mong mình không thấy ánh mắt hắn nhìn nó, nhưng không được “ không sao nếu là chị thì mình sẽ rút lui,không sao”


Nó thì đang ra sức rửa mặt cho bớt đỏ, không biết nó bệnh gì mà mỗi lần hắn tới gần nó là mặt cứ rần rần đỏ


– Điên thật! tỉnh táo đi Khánh Đồng – vỗ vỗ mặt nó bước ra


– … anh, sao ở đây? – nó giật cả mình khi hắn lù lù trước cửa WC nữ


– Chờ em…


– Tránh ra, Ken đang chờ, mà tôi mệt muốn về nghỉ – nó gắt


– Hắn là gì mà em sợ hả? muốn chờ để hắn chờ – Hắn ép nó vào tường hung hăn cuối xuống hôn nó


– Ưm…… n…h..an..h n..n..h.. à..m c.. ói (ý nó là : anh làm cái gì?) – bất ngờ bị hắn “hành hun” sức nó không thể nào đẩy được hắn ra


– Em hung hắn quá đó nhóc – hắn buông nó ra lấy tay chùi vệt máu trên miệng đó


– Thô bỉ – đẩy mạnh hắn ra nó bước nhanh ra ngoài


– Đồ cứng đầu! – hắn nhếch mép


Vừa tới bàn nó đã lôi Ken đang bận đấu khẩu với Hải Phong về


– Cậu quay lại rồi hả? Moon đòi về, chúng ta có cùng về …mà miệng cậu… – Hải Phong nhìn vết thương trên miệng hắn


– À! bị con mèo hung dữ cắn đó mà – hắn tia mắt về phía nó – về thôi mình cũng chán rồi


Nó khoát tay Ken đi nhanh ra xe trước không thèm nói với ai câu nào,trên xe thấy mặt nó hầm hầm Ken cũng không nói gì thêm, chỉ thấy Ken lôi điện thoại ra nhắn “ nhờ anh là ngụi “bom nguyên” tử nha! ” không biết gửi cho ai nhi?


Lại thêm một đêm mất ngủ của họ, nó đỡ hơn vì có liều thuốc an thần hữu dụng nhưng nhiều lúc giật mình vì nhớ tới cảnh bị hắn “hành hun”. Hắn thì điên nhất cả đêm cứ sờ môi mà không ngủ, lâu lâu lại cười 1 mình, có lúc lại gầm ghè (cò: thật sự điên ! haizz)


*sáng hôm sau*


Trong Luna coffee từ rất sớm đã có 1 người đàn ông trung niên đến ông ta chọn 1 chổ vắng vẻ nhất, yên tĩnh nhất lại thả mành tre xuống ngăn cách. Người ngồi không yên cứ nhấp nhõm hết uống trà lại xem đồng hồ. Tầm 6h hơn1 cặp nam nữ, nam phong trần lãng tử làm nhếch 1 nụ cười làm nghiêng ngã các nữ nhân viên, nữ thanh thoát ưu nhã tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn làm các nam nhân viên say đắm ngây ngất. Họ tiến đến cạnh bàn của người đàn ông, người nam vén mành vào trước


– Chào ông Vương! – thì ra là Ken


– Cậu muốn gì? – ông ta vào thẳng vấn đề


– Đừng gấpchứ cũng để tôi uống li trà đã, à không phải tôi muốn gì mà là cô ấy muốn gì? – nhìn bộ dạng thủng thẳng của Ken ông ta chỉ muốn đấm cho 1 phát


– Cô ấy..?


– Phải người muốn nói chuyện với ông là tôi – nó vẫn là dùng thanh âm lạnh lẽo với cha mình, đi vào ngồi cạnh Ken


– Khánh …Đồng, là con sao? Sao con phải làm vậy?


– Sao à? Uhm muốn thử xem bà ta có vì mấy tấm hình đó mà ngã bệnh như mẹ tôi không?


– Con..


– Mà chắc không đâu,làm sao tàn nhẫn bằng việc chính chồng mình nói với mình anh ta ngoại tình, nhưng không sao..


– Dừng lại đi con đi quá xa rồi đó – ông ta giận tím mặt


– Được ông muốn dừng thì dừng, nghe ông vậy!- nó ngừng lại hớp ngụm trà không thèm nhìn cha mình 1 cái


– Con nói thật – ông ta lộ vẻ vui mừng


– Nhưng với điều kiện – Ken tiếp lời cho nó


– Điều kiện gì? – ông ta lấy lại tư thế ngang bằng với 2 đứa oắt con trước mặt để thương lượng


– Quyền sở hữu khu đất ngoại ô…


– Không được! – ông ta quát lớn


– Vì sao không được?vì ông định biến nơi an nghỉ của mẹ tôi thành nới kinh doanh để nuôi mẹ con họ? – nó gằn giọng – mẹ tôi có lỗi gì với ông mà tới nỗi bà ấy mất ông cũng không để bà yên?


Mắt nó đỏ lên vì giận hay vì nguyên nhân khác chỉ mình nó biết ( cò: cò không dám đoán đâu)


– Ông Vương à! Ông là người biết rõ khu đất đó không chỉ mình ông đứng tên,nếu không có sự đồng ý của người đồng sở hữu ông cũng không làm gì được đâu!


– việc này…


– Bây giờ ông chỉ cần kí tên chuyển hẳn quyền sử dụng cho Khánh Đồng thì những tấm hình này sẽ biến mất, gia đình ông vẫn vui vẻ, à còn sắp hồ sơ này nữa.


– Sao cậu có chúng


– Muốn thì có thôi,- Ken nhúng vai tỏ vẻ bình thường- ông xem ,chúng tôi tạo cho ông quá nhiều lợi, đổi lại chỉ là nơi an nghỉ yên bình cho cố phu nhân của ông


– ……….- không gian lại rơi vào im lặng


– Nếu ông ta không muốn thìn thôi, Ken em nghĩ anh có thể….


– Khoan đã, ta đồng ý nhưng lấy gì bảo đảm, con không lật lộng?


– Hì ông yên tâm Lâm.Khánh. Đồng tôi nói được làm được, không giống họ Vương – nó cố ý nhấn mạnh chữ Lâm để phân rõ ranh tuyến với cha mình


“xoẹt” ông ta nhanh chóng kí vào hợp đồng chuyển nhượng, nó đứng dậy đi về không quên “khen ngợi ” cha mình


Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trái Tim Của Ta Nguyện Ý Cho Nàng

Truyện ngắn: Gia đình tôi – Phần 2

Mình buông rồi cậu nhé

Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen Voz Full

Đáng tiếc không phải anh