thấy Khoa ngồi ở cuối giường, mắt đang nhìn mình chăm chú.
“Đừng cử động!” – Khoa can ngăn vội khi tôi định ngồi dậy. Nhìn kỹ một chút mới biết tôi đang được chuyền nước biển.
“Bệnh sao không nói cho tớ biết? Cậu có xem tớ là bạn trai không vậy?” – Đúng là không biết thương xót người bệnh. Tôi thế này mà còn nổi giận với tôi.
“Dù sao cậu cũng biết rồi mà.” – Tôi cười yếu ớt, chẳng còn sức mà dài dòng.
“Tớ và Văn với Quân đi xem phim, vô tình đi ngang qua bạn cùng phòng của cậu, nghe được cuộc điện thoại mới biết.” – Nét mặt Khoa rất rõ ràng giận dỗi cùng trách móc.
Tôi im lặng, không giải thích, không xin lỗi, càng không dỗ dành. Tôi không có thói quen đụng việc gì cũng gọi người giúp đỡ hoặc than thở với ai đó. Điều này đâu có ích lợi gì. Việc không có mục đích rõ ràng tôi dứt khoát không làm.
“Tớ hỏi này.” – Khoa đột nhiên đến gần tôi hơn.
Mệt quá hỏi luôn đi, đừng có bắt tôi phải trả lời nữa. Tôi rất mệt và buồn ngủ.
“Cậu đã từng yêu ai chưa?” – Thấy tôi im lặng, Khoa rốt cuộc cũng phải vào thẳng vấn đề.
Loại câu hỏi gì thế này? Đúng là các chàng trai luôn muốn biết về quá khứ của cô gái họ thích.
“Có lẽ rồi.” – Tôi bình thản trả lời, chẳng cảm thấy việc gì phải giấu diếm. Nếu tôi có làm gì sai lầm trong quá khứ thì người duy nhất tôi có lỗi là chính bản thân mình. Tôi không cảm thấy bản thân phải áy náy hay cần phải giấu diếm. Có băn khoăn thì cũng chỉ băn khoăn tình cảm ngày trước có được gọi là yêu hay không mà thôi.
“Cậu từng bị phản bội chưa?” – Khoa tiếp tục hỏi.
“Rồi.” – Nếu có thể dối lòng, tôi tình nguyện nói dối. Nhưng nếu trong lòng biết rõ đâu là sự thật thì có cần thiết không việc nói dối người khác?
“Cậu có ám ảnh điều đó không?” – Khoa không buông tha.
“Có.” – Tôi từ chối những bài nhạc buồn, phim tình cảm, tiểu thuyết và cả truyện tranh. Tất cả những gì khiến bản thân gợi nhớ đều bị loại bỏ. Đây chính là ám ảnh tận xương tủy.
“Vì vậy mà cậu không thích tớ?” – Khoa ngồi lại gần tôi hơn.
“Tớ không biết.” – Thất bại một lần không có nghĩa cả đời tôi sẽ từ chối yêu thêm. Có điều tôi nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Hơn nữa bị rắn cắn một lần về sau thấy dây thừng cũng sẽ sợ. Lòng tin không thể nào còn nguyên vẹn như ngày xưa.
“Nhìn tớ giống người sẽ làm cậu tổn thương lắm sao?” – Ánh mắt Khoa rất buồn, nhìn tôi đầy vẻ cầu khẩn. Giống như đã rất tuyệt vọng và mệt mỏi.
“Không.” – Đúng là cậu ấy không giống chút nào.
“Vậy nên hãy tin tớ!” – Giọng Khoa trầm thấp, ánh mắt nhìn tôi rất kiên định.
Một tay vén nhẹ mấy sợi tóc đang dính trên gương mặt ướt mồ hôi của tôi, Khoa từ tốn cúi xuống, đem cánh môi mềm mại ép lên môi tôi, từng chút nhấm nháp ẩm ướt. Nụ hôi chỉ dừng lại ở môi, chiếc lưỡi ngoan ngoãn không quấy phá. Tôi vì mệt và vì một lý do nào đó không đẩy cậu ấy ra, chỉ im lặng tiếp nhận, cũng không hưởng ứng
Chương 5
Tuần mới được mở đầu bằng giờ chào cờ, thông báo xếp hạng nề nếp của các lớp, một vài định hướng của thầy hiệu trưởng sau đó là tiết mục tôi chờ đợi: trao học bổng.
Cả mười học sinh được đọc tên lần lượt đi lên, có thể nhận thấy khi tên ba hoàng tử được đọc lên là lúc gây ồn ào nhất. Họ thay mặt thầy cô trao học bổng danh giá cho các học sinh đã chăm chỉ và cố gắng trong học tập. Có lẽ việc gặp hằng ngày làm đám nữ sinh không còn gào thét kích động khi nhìn thấy họ, nhưng vẻ mê mẩn cùng sùng bái trong ánh mắt thì không gì có thể che đậy.
Đứng trên cột cờ, tôi nhận ra mọi ánh nhìn chỉ chăm chăm vào ba tên con trai đẹp đến tổn thương lòng tự trong của con gái kia. Cái đẹp quả nhiên làm người ta không thể chối từ. Để ý mà xem trên các trang facebook cũng vậy. Người tài giỏi có lượt like hoặc theo dõi chưa chắc bằng người có dung mạo xinh đẹp nhưng chẳng có tài cán gì.
Học bổng ba tháng là ba triệu đồng, tôi cầm đi thẳng lên văn phòng đóng học phí ba tháng đầu. Phần Ngọc thì không phải đóng học phí vì là học sinh giao lưu, thế nên cô bạn dùng số tiền đó để mua sách cùng mua sắm. Còn rất tốt bụng mua cho tôi một cái ấm điện để nấu nước ăn mỳ. Như vậy có thể không cần xuống nhà ăn.
Nói về món quà này thì tôi rất thích nhưng không còn quá cần đến nữa. Nguyên nhân là vì Khoa. Buổi sáng cậu ấy thuê người dưới nhà bếp mang điểm tâm lên phòng cho tôi từ sớm. Ăn xong sau đó đi học. Kết thúc giờ học vào buổi trưa, tôi buộc phải xuống nhà ăn để lấy phần ăn trưa, tuyệt đối không được bỏ bữa nào, đương nhiên hóa đơn sẽ tính cho cậu ấy. Đến chiều, tôi cũng phải có mặt và ăn uống đàng hoàng đủ bữa sau đó đợi cậu ấy đến chở đi làm. Đi làm về đương nhiên cũng là cậu ấy đón tôi. Riêng về món mỳ ly, một tháng chỉ được ăn tối đa năm ly, nếu tôi ăn nhiều hơn thì theo đúng lời đe dọa của Khoa là sẽ cấm bán mỳ trong nhà ăn. Đương nhiên chuyện này chỉ có tôi, Khoa cùng với người trong nhà ăn biết.
Thật ra trái tim con người rất dễ trở nên mềm lòng. Chỉ cần những quan tâm nhỏ nhặt nhưng chân thành thì sẽ lay động được lòng người. Ngày qua ngày có Khoa bên cạnh chăm sóc như thế, tôi làm sao có thể nói rằng mình không động lòng. Thỉnh thoảng trong giấc ngủ, tôi có mơ về cậu ấy, có đôi lúc đang học bài bất chợt nhớ đến, cũng đã bắt đầu chủ động nhắn tin trước hoặc thỉnh thoảng gọi điện kể cho cậu ấy nghe những chuyện nhỏ nhặt. Tôi thừa nhận, Khoa đã là một phần cuộc sống của tôi mất rồi.
“Cuối tuần này đi đám cưới với tớ nhé.” – Khoa nói khi chúng tôi đứng dưới chân cầu thang ký túc xá nữ sau khi từ chỗ làm của tôi về.
“Đám cưới ai vậy?” – Trong lòng tôi, ít nhiều đã thay đổi suy nghĩ, bắt đầu muốn sánh bước cùng Khoa bất cứ đâu.
“Ba của Quân.” – Khoa thở dài.
Gần đây Ngạo Quân hay đánh nhau, thường xuyên phải lên phòng y tế, nét mặt như quỷ hút máu sẵn sàng giết người. Là không vui vì điều này sao? Thằng nhãi này cũng thật ích kỷ. Ba hắn cũng phải có quyền hạnh phúc chứ. Tại sao ba kết hôn lại tỏ thái độ như thế.
“Như vậy có tiện không?” – Tôi không nghĩ mình nên có mặt trong đám cưới này. Nếu đi chắc chắn sẽ ngồi cùng bàn với Quân. Cái nét mặt khủng bố ấy khiến tôi hít thở không thông.
“Đi với tớ.” – Khoa không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ cầm lấy tay tôi đặt lên vị trí tim cậu ấy.
“Ừ.” – Bàn tay tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập vững trãi bên trong lồng ngực kia. Từng nhịp từng nhịp rất bình yên.
Khoa nhìn tôi, ánh mắt là cả một trời ấm áp yêu thương, bàn tay nhẹ xoa gò má tôi rồi từ từ đưa bờ môi ngọt ngào lại gần.
Đối với nụ hôn của Khoa, tôi đã bắt đầu tiếp nhận, bắt đầu đáp lại.
Nhận được sự hưởng ứng của tôi, Khoa vòng tay ra sau eo, kéo sát tôi vào người cậu ấy, nụ hôn càng lúc càng sâu, chiếc lưỡi ấm nóng cuốn quýt dây dưa, triền miên không dứt.
Dưỡng khí của tôi càng lúc càng ít khiến cơ thể vô lực. Cả người bị Khoa đẩy ép sát vào tức tường trong góc bên dưới gầm cầu thang. Bên trong này hoàn toàn tăm tối.
Bờ môi Khoa bất ngờ rời đi, tôi lập tức cố hít thật nhiều không khí vào phổi mình.
Một cơn tê rần ngột ngạt truyền đến, ở bên tai tôi là hơi thở ấm nóng cùng chiếc lưỡi ướt át của cậu ấy vờn quanh trêu
“Đừng cử động!” – Khoa can ngăn vội khi tôi định ngồi dậy. Nhìn kỹ một chút mới biết tôi đang được chuyền nước biển.
“Bệnh sao không nói cho tớ biết? Cậu có xem tớ là bạn trai không vậy?” – Đúng là không biết thương xót người bệnh. Tôi thế này mà còn nổi giận với tôi.
“Dù sao cậu cũng biết rồi mà.” – Tôi cười yếu ớt, chẳng còn sức mà dài dòng.
“Tớ và Văn với Quân đi xem phim, vô tình đi ngang qua bạn cùng phòng của cậu, nghe được cuộc điện thoại mới biết.” – Nét mặt Khoa rất rõ ràng giận dỗi cùng trách móc.
Tôi im lặng, không giải thích, không xin lỗi, càng không dỗ dành. Tôi không có thói quen đụng việc gì cũng gọi người giúp đỡ hoặc than thở với ai đó. Điều này đâu có ích lợi gì. Việc không có mục đích rõ ràng tôi dứt khoát không làm.
“Tớ hỏi này.” – Khoa đột nhiên đến gần tôi hơn.
Mệt quá hỏi luôn đi, đừng có bắt tôi phải trả lời nữa. Tôi rất mệt và buồn ngủ.
“Cậu đã từng yêu ai chưa?” – Thấy tôi im lặng, Khoa rốt cuộc cũng phải vào thẳng vấn đề.
Loại câu hỏi gì thế này? Đúng là các chàng trai luôn muốn biết về quá khứ của cô gái họ thích.
“Có lẽ rồi.” – Tôi bình thản trả lời, chẳng cảm thấy việc gì phải giấu diếm. Nếu tôi có làm gì sai lầm trong quá khứ thì người duy nhất tôi có lỗi là chính bản thân mình. Tôi không cảm thấy bản thân phải áy náy hay cần phải giấu diếm. Có băn khoăn thì cũng chỉ băn khoăn tình cảm ngày trước có được gọi là yêu hay không mà thôi.
“Cậu từng bị phản bội chưa?” – Khoa tiếp tục hỏi.
“Rồi.” – Nếu có thể dối lòng, tôi tình nguyện nói dối. Nhưng nếu trong lòng biết rõ đâu là sự thật thì có cần thiết không việc nói dối người khác?
“Cậu có ám ảnh điều đó không?” – Khoa không buông tha.
“Có.” – Tôi từ chối những bài nhạc buồn, phim tình cảm, tiểu thuyết và cả truyện tranh. Tất cả những gì khiến bản thân gợi nhớ đều bị loại bỏ. Đây chính là ám ảnh tận xương tủy.
“Vì vậy mà cậu không thích tớ?” – Khoa ngồi lại gần tôi hơn.
“Tớ không biết.” – Thất bại một lần không có nghĩa cả đời tôi sẽ từ chối yêu thêm. Có điều tôi nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Hơn nữa bị rắn cắn một lần về sau thấy dây thừng cũng sẽ sợ. Lòng tin không thể nào còn nguyên vẹn như ngày xưa.
“Nhìn tớ giống người sẽ làm cậu tổn thương lắm sao?” – Ánh mắt Khoa rất buồn, nhìn tôi đầy vẻ cầu khẩn. Giống như đã rất tuyệt vọng và mệt mỏi.
“Không.” – Đúng là cậu ấy không giống chút nào.
“Vậy nên hãy tin tớ!” – Giọng Khoa trầm thấp, ánh mắt nhìn tôi rất kiên định.
Một tay vén nhẹ mấy sợi tóc đang dính trên gương mặt ướt mồ hôi của tôi, Khoa từ tốn cúi xuống, đem cánh môi mềm mại ép lên môi tôi, từng chút nhấm nháp ẩm ướt. Nụ hôi chỉ dừng lại ở môi, chiếc lưỡi ngoan ngoãn không quấy phá. Tôi vì mệt và vì một lý do nào đó không đẩy cậu ấy ra, chỉ im lặng tiếp nhận, cũng không hưởng ứng
Chương 5
Tuần mới được mở đầu bằng giờ chào cờ, thông báo xếp hạng nề nếp của các lớp, một vài định hướng của thầy hiệu trưởng sau đó là tiết mục tôi chờ đợi: trao học bổng.
Cả mười học sinh được đọc tên lần lượt đi lên, có thể nhận thấy khi tên ba hoàng tử được đọc lên là lúc gây ồn ào nhất. Họ thay mặt thầy cô trao học bổng danh giá cho các học sinh đã chăm chỉ và cố gắng trong học tập. Có lẽ việc gặp hằng ngày làm đám nữ sinh không còn gào thét kích động khi nhìn thấy họ, nhưng vẻ mê mẩn cùng sùng bái trong ánh mắt thì không gì có thể che đậy.
Đứng trên cột cờ, tôi nhận ra mọi ánh nhìn chỉ chăm chăm vào ba tên con trai đẹp đến tổn thương lòng tự trong của con gái kia. Cái đẹp quả nhiên làm người ta không thể chối từ. Để ý mà xem trên các trang facebook cũng vậy. Người tài giỏi có lượt like hoặc theo dõi chưa chắc bằng người có dung mạo xinh đẹp nhưng chẳng có tài cán gì.
Học bổng ba tháng là ba triệu đồng, tôi cầm đi thẳng lên văn phòng đóng học phí ba tháng đầu. Phần Ngọc thì không phải đóng học phí vì là học sinh giao lưu, thế nên cô bạn dùng số tiền đó để mua sách cùng mua sắm. Còn rất tốt bụng mua cho tôi một cái ấm điện để nấu nước ăn mỳ. Như vậy có thể không cần xuống nhà ăn.
Nói về món quà này thì tôi rất thích nhưng không còn quá cần đến nữa. Nguyên nhân là vì Khoa. Buổi sáng cậu ấy thuê người dưới nhà bếp mang điểm tâm lên phòng cho tôi từ sớm. Ăn xong sau đó đi học. Kết thúc giờ học vào buổi trưa, tôi buộc phải xuống nhà ăn để lấy phần ăn trưa, tuyệt đối không được bỏ bữa nào, đương nhiên hóa đơn sẽ tính cho cậu ấy. Đến chiều, tôi cũng phải có mặt và ăn uống đàng hoàng đủ bữa sau đó đợi cậu ấy đến chở đi làm. Đi làm về đương nhiên cũng là cậu ấy đón tôi. Riêng về món mỳ ly, một tháng chỉ được ăn tối đa năm ly, nếu tôi ăn nhiều hơn thì theo đúng lời đe dọa của Khoa là sẽ cấm bán mỳ trong nhà ăn. Đương nhiên chuyện này chỉ có tôi, Khoa cùng với người trong nhà ăn biết.
Thật ra trái tim con người rất dễ trở nên mềm lòng. Chỉ cần những quan tâm nhỏ nhặt nhưng chân thành thì sẽ lay động được lòng người. Ngày qua ngày có Khoa bên cạnh chăm sóc như thế, tôi làm sao có thể nói rằng mình không động lòng. Thỉnh thoảng trong giấc ngủ, tôi có mơ về cậu ấy, có đôi lúc đang học bài bất chợt nhớ đến, cũng đã bắt đầu chủ động nhắn tin trước hoặc thỉnh thoảng gọi điện kể cho cậu ấy nghe những chuyện nhỏ nhặt. Tôi thừa nhận, Khoa đã là một phần cuộc sống của tôi mất rồi.
“Cuối tuần này đi đám cưới với tớ nhé.” – Khoa nói khi chúng tôi đứng dưới chân cầu thang ký túc xá nữ sau khi từ chỗ làm của tôi về.
“Đám cưới ai vậy?” – Trong lòng tôi, ít nhiều đã thay đổi suy nghĩ, bắt đầu muốn sánh bước cùng Khoa bất cứ đâu.
“Ba của Quân.” – Khoa thở dài.
Gần đây Ngạo Quân hay đánh nhau, thường xuyên phải lên phòng y tế, nét mặt như quỷ hút máu sẵn sàng giết người. Là không vui vì điều này sao? Thằng nhãi này cũng thật ích kỷ. Ba hắn cũng phải có quyền hạnh phúc chứ. Tại sao ba kết hôn lại tỏ thái độ như thế.
“Như vậy có tiện không?” – Tôi không nghĩ mình nên có mặt trong đám cưới này. Nếu đi chắc chắn sẽ ngồi cùng bàn với Quân. Cái nét mặt khủng bố ấy khiến tôi hít thở không thông.
“Đi với tớ.” – Khoa không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ cầm lấy tay tôi đặt lên vị trí tim cậu ấy.
“Ừ.” – Bàn tay tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập vững trãi bên trong lồng ngực kia. Từng nhịp từng nhịp rất bình yên.
Khoa nhìn tôi, ánh mắt là cả một trời ấm áp yêu thương, bàn tay nhẹ xoa gò má tôi rồi từ từ đưa bờ môi ngọt ngào lại gần.
Đối với nụ hôn của Khoa, tôi đã bắt đầu tiếp nhận, bắt đầu đáp lại.
Nhận được sự hưởng ứng của tôi, Khoa vòng tay ra sau eo, kéo sát tôi vào người cậu ấy, nụ hôn càng lúc càng sâu, chiếc lưỡi ấm nóng cuốn quýt dây dưa, triền miên không dứt.
Dưỡng khí của tôi càng lúc càng ít khiến cơ thể vô lực. Cả người bị Khoa đẩy ép sát vào tức tường trong góc bên dưới gầm cầu thang. Bên trong này hoàn toàn tăm tối.
Bờ môi Khoa bất ngờ rời đi, tôi lập tức cố hít thật nhiều không khí vào phổi mình.
Một cơn tê rần ngột ngạt truyền đến, ở bên tai tôi là hơi thở ấm nóng cùng chiếc lưỡi ướt át của cậu ấy vờn quanh trêu