ồi nên tôi nói với cô bé để hôm khác. Giọng cô bé có vẻ vui lắm, đang hẹn hò yêu đương mà.
Chiều tối Hoàng Bách đến đón, tôi sợ hắn hiểu lầm nên cũng không dám nói chuyện gặp Dương Anh cho hắn biết. Hôm nay công việc của hắn có vẻ rất thuận lợi, nhìn mặt hắn tươi cười là biết rồi. Thế nhưng tôi hỏi hắn có mệt không, hắn liền giả bộ mệt sắp chết, chu mỏ ra đòi hôn môi, thỏa mãn rồi thì cười hì hì sung sướng, sức sống tràn trề.
Tối nay chúng tôi không về nhà ăn cơm, Bạch công tử nói muốn tôi gặp một người bạn của hắn, mẹ tôi nghe thấy thế thì cười như được mùa, không nói nửa câu chờ tôi thay đồ xong liền đẩy ra khỏi nhà. Tôi với hắn học chung lớp từ cấp II đến hết cấp III, thế nên đa phần bạn hắn cũng là bạn tôi, nhưng sau khi vào đại học thì không như thế nữa, vì thế mà lần này tôi thấy hồi hộp lắm. Bạn hắn là người như thế nào? Liệu họ có thích tôi không?…
“Đừng lo lắng, cứ như bình thường thôi.” Hoàng Bách siết nhẹ tay tôi, mỉm cười trấn an. Tôi hít sâu một hơi, cũng nhoẻn miệng cười, khoác tay hắn bước vào.
Đại sảnh được trang trí lộng lẫy, sa hoa, khách mời đều là những người lịch thiệp, sang trọng, có địa vị trong xã hội. Đây không phải lần đầu tôi tham dự những bữa tiệc kiểu này, nhưng bị người khác liên tục nhìn ngó, tôi vẫn không tránh khỏi luống cuống cùng bực bội. Mọi ngày Bạch công tử ăn mặc vốn đã bảnh, nhưng tối nay thì đặc biệt đẹp trai, cũng vì thế mà từ lúc bước vào đến giờ rất nhiều cô gái đã bị hắn hớp hồn. Mấy cô gái ấy đều rất xinh đẹp, còn tôi thì chẳng khác nào người tình bé nhỏ vẫn còn là học sinh của Bạch thối cả. Haizz, trong lòng tôi không nén nổi thở dài, đẹp trai quá đúng là không tốt, rất không tốt mà, tôi làm cách nào cũng không xứng đôi với hắn được.
Sau khi chào hỏi vài người, Hoàng Bách kéo tôi đến trước mặt một người đàn ông luống tuổi, cười chân thành cụng ly với ông ấy.
- Chú Đông, chúc dự án mới của chú thành công tốt đẹp.
Nghe Hoàng Bách gọi như thế, tôi cũng hướng người được gọi là “Chú Đông” ngượng ngùng chào một tiếng. Chú Đông thấy tay Hoàng Bách nắm chặt tay tôi, cười vui vẻ vỗ vai hắn.
- Cuối cùng thì thằng nhóc này cũng cho chú gặp cháu dâu. Nào, cháu dâu nể mặt chú uống với chú một ly nhé?
Một tiếng “Cháu dâu” này, làm hai má tôi nóng bừng, xấu hổ định rút tay khỏi tay Hoàng Bách, nào ngờ hắn nhất quyết không buông. Tôi bất lực với hắn, nhớ đến lời đề nghị của chú Đông vừa rồi thì đưa mắt hỏi ý kiến hắn, thấy hắn gật đầu mới “Dạ…” một tiếng, nhẹ nhàng cụng ly với chú Đông. Họ nói thêm vài câu, chú Đông lại phải rời đi tiếp đón khách khứa, khi chú ấy trở lại tôi cũng đã no ngang bụng rồi, ai kêu cái tên họ Nguyễn kia chăm sóc tôi quá mức chu đáo cơ chứ.
Công ty của chú Đông làm về cung ứng vật liệu xây dựng, vừa mới kí kết một hợp đồng lớn với một công ty xây dựng ở thành phố của chúng tôi vì thế chú ấy mới tiện việc ra ngoài này thăm mẹ con Hoàng Bách luôn. Tiệc chưa kết thúc nhưng chú Đông vốn là người không hứng thú với những bữa tiệc kiểu này nên cáo lui về trước, Hoàng Bách và tôi cũng đi theo pháp tùng chú ấy. Trở về nhà hàng của Hoàng Bách, trong lúc chờ đợi hắn làm thức ăn, tôi trở thành người tiếp chuyện chú Đông. Chú ấy kể rất nhiều chuyện, tôi ngồi một bên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng.
Chú Đông quen biết mẹ con Hoàng Bách là do tình cơ, lại giống như quyên phận. Những ngày đầu mẹ con Hoàng Bách đến nơi ở mới không hề dễ dàng như lời hắn nói. Chú Đông là hàng xóm của họ, cũng là chủ nhà của họ nên tất cả chú đều chứng kiến hết.
Khi đi mẹ con Hoàng Bách không mang theo nhiều thứ, bao gồm cả tiền bạc, với số tiền không lớn, hắn và mẹ được người ta giúp đỡ chỉ đến chỗ chú Đông, rồi mở một quán cơm bình dân. Tay nghề nấu nướng của hắn vốn rất khá, quán cơm mở ra không lâu đã hút hết khách của những quán gần đó, vì thế mà gây thù với người ta, cứ hai, ba bữa quán lại bị phá một lần. Tính cách Hoàng Bách vốn chẳng thèm nể mặt người khác, bị mẹ cản mấy lần thì không nhịn nổi nữa, xông vào đánh nhau với người ta, cả người lần nào cũng thâm tím bầm dập. Nghe đến đây, tay tôi bất giác nắm chặt, chỉ hận không thể cho những người đã đánh Bạch công tử nhà tôi một trận.
Rất ít người biết chú Đông trước kia từng là một đàn anh máu mặt trong chốn “Giang hồ” nhưng đã lui về sống cuộc sống thiện lương, chú ấy rất quý mẹ con Bạch công tử nên vì chuyện của họ mới ra mặt, từ đó không ai dám đến làm phiền quán cơm của họ, chú ấy còn tốt đến mức cho Bạch công tử mượn tiền để mở rộng kinh doanh nữa.
Chú Đông sống độc thân nhiều năm, mẹ của Hoàng Bách cảm kích sự giúp đỡ của chú ấy mà thường giúp chú ấy làm việc nhà, nấu cơm cũng nhiều hơn một phần mời chú ấy sang ăn cùng. Khi còn trẻ mẹ Lan cũng là một mỹ nữ, tích cách lại hiền hậu dịu dàng, và như thế, chú Đông chính thức sa lưới tình lần nữa. Chỉ có điều, mẹ Lan thế nào cũng không chịu tiếp nhận tình cảm của người ta, còn chú Đông thì vẫn theo đuổi mẹ từ đó đến giờ.
À… thảo nào mẹ Lan chưa nói gì với mọi người đã vội vàng đi du lịch rồi, thì ra là tránh mặt chú Đông. Nhìn người đàn ông lớn tuổi đang thao thao bất tuyệt kể chuyện trước mặt, ấn tượng của chú ấy trong lòng tôi không chỉ là một doanh nhân tài giỏi mà còn là một người chú thân thiện dễ mến.
Chú ấy khen Hoàng Bách là người có chí hướng, cũng rất giỏi giang, vừa kinh doanh vừa học hỏi thêm, ba năm sau đã có thể biến quán cơm nhỏ thành nhà hàng lớn rồi. Nghe đến đây, tôi không kìm được cười thầm tự hào trong lòng, Bạch công tử nhà tôi mà lại.
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Nhìn chú Đông đang ra dấu giữ bí mật với Hoàng Bách, tôi hướng chú ấy cười xấu xa rồi lại chớp mắt cười ngoan hiền với Hoàng Bách.
- Có nói gì đâu, hi..hi… hai chú cháu tâm sự chút chuyện thôi mà.
Nhân viên phía sau Bạch công tử bê theo rất nhiều đồ ăn, thơm cực kì, tất cả đều là món ăn vùng sông nước. Chú Đông lớn lên ở miền Tây, sau này đến Sài Gòn làm ăn và rất ít khi trở về quê hương nên chú ấy đặc biệt thích những món này. Bạch công tử biết thế nên có dịp đều đích thân xuống bếp nấu cho chú ấy ăn, điều này cũng là một trong nhưng lí do chú ấy yêu quý hắn.
Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, chú một chén, cháu một chén, chẳng mấy chốc chai rượu trắng cả lít đã vơi phân nửa. Liếc nhìn người bên cạnh, bộ dạng hắn đã ngà ngà say, có lẽ gặp chú Đông rất thoải mái nên hắn mới thả lỏng mình như vậy. Dường như hắn biết tôi đang nhìn, liền quay đầu nhìn tôi cười ngây ngô rồi choàng tay ôm vai tôi kéo gần khoảng cách, cọ đầu vào đầu tôi thân mật.
Hắn, hắn, hắn…cái đồ mặt dày này, trước mặt người lớn mà không thèm giữ thể diện cho tôi gì cả. May mà chú Đông cũng như hắn nên không để ý đến hành động này, nếu không sau này tôi không dám gặp chú ấy lần nữa đâu.
- Cháu dâu, phải nhờ cháu chăm sóc thằng nhóc này rồi.
Chú Đông vừa nói vừa lắc lư bước đi, tôi sợ chú ấy ngã vội vàng chạy lại, đưa chú ấy ra xe, dặn dò tài xế của chú ấy đi cẩn thận mới quay trở lại bàn. Nói chuyện với chú ấy rất thú vị, trên hết từ chú ấy tôi mới biết về quãng thời gian Bạch công tử ở nơi đất khách quê người như thế nào. Nếu chú ấy không nói, Bạch công tử hay m
Chiều tối Hoàng Bách đến đón, tôi sợ hắn hiểu lầm nên cũng không dám nói chuyện gặp Dương Anh cho hắn biết. Hôm nay công việc của hắn có vẻ rất thuận lợi, nhìn mặt hắn tươi cười là biết rồi. Thế nhưng tôi hỏi hắn có mệt không, hắn liền giả bộ mệt sắp chết, chu mỏ ra đòi hôn môi, thỏa mãn rồi thì cười hì hì sung sướng, sức sống tràn trề.
Tối nay chúng tôi không về nhà ăn cơm, Bạch công tử nói muốn tôi gặp một người bạn của hắn, mẹ tôi nghe thấy thế thì cười như được mùa, không nói nửa câu chờ tôi thay đồ xong liền đẩy ra khỏi nhà. Tôi với hắn học chung lớp từ cấp II đến hết cấp III, thế nên đa phần bạn hắn cũng là bạn tôi, nhưng sau khi vào đại học thì không như thế nữa, vì thế mà lần này tôi thấy hồi hộp lắm. Bạn hắn là người như thế nào? Liệu họ có thích tôi không?…
“Đừng lo lắng, cứ như bình thường thôi.” Hoàng Bách siết nhẹ tay tôi, mỉm cười trấn an. Tôi hít sâu một hơi, cũng nhoẻn miệng cười, khoác tay hắn bước vào.
Đại sảnh được trang trí lộng lẫy, sa hoa, khách mời đều là những người lịch thiệp, sang trọng, có địa vị trong xã hội. Đây không phải lần đầu tôi tham dự những bữa tiệc kiểu này, nhưng bị người khác liên tục nhìn ngó, tôi vẫn không tránh khỏi luống cuống cùng bực bội. Mọi ngày Bạch công tử ăn mặc vốn đã bảnh, nhưng tối nay thì đặc biệt đẹp trai, cũng vì thế mà từ lúc bước vào đến giờ rất nhiều cô gái đã bị hắn hớp hồn. Mấy cô gái ấy đều rất xinh đẹp, còn tôi thì chẳng khác nào người tình bé nhỏ vẫn còn là học sinh của Bạch thối cả. Haizz, trong lòng tôi không nén nổi thở dài, đẹp trai quá đúng là không tốt, rất không tốt mà, tôi làm cách nào cũng không xứng đôi với hắn được.
Sau khi chào hỏi vài người, Hoàng Bách kéo tôi đến trước mặt một người đàn ông luống tuổi, cười chân thành cụng ly với ông ấy.
- Chú Đông, chúc dự án mới của chú thành công tốt đẹp.
Nghe Hoàng Bách gọi như thế, tôi cũng hướng người được gọi là “Chú Đông” ngượng ngùng chào một tiếng. Chú Đông thấy tay Hoàng Bách nắm chặt tay tôi, cười vui vẻ vỗ vai hắn.
- Cuối cùng thì thằng nhóc này cũng cho chú gặp cháu dâu. Nào, cháu dâu nể mặt chú uống với chú một ly nhé?
Một tiếng “Cháu dâu” này, làm hai má tôi nóng bừng, xấu hổ định rút tay khỏi tay Hoàng Bách, nào ngờ hắn nhất quyết không buông. Tôi bất lực với hắn, nhớ đến lời đề nghị của chú Đông vừa rồi thì đưa mắt hỏi ý kiến hắn, thấy hắn gật đầu mới “Dạ…” một tiếng, nhẹ nhàng cụng ly với chú Đông. Họ nói thêm vài câu, chú Đông lại phải rời đi tiếp đón khách khứa, khi chú ấy trở lại tôi cũng đã no ngang bụng rồi, ai kêu cái tên họ Nguyễn kia chăm sóc tôi quá mức chu đáo cơ chứ.
Công ty của chú Đông làm về cung ứng vật liệu xây dựng, vừa mới kí kết một hợp đồng lớn với một công ty xây dựng ở thành phố của chúng tôi vì thế chú ấy mới tiện việc ra ngoài này thăm mẹ con Hoàng Bách luôn. Tiệc chưa kết thúc nhưng chú Đông vốn là người không hứng thú với những bữa tiệc kiểu này nên cáo lui về trước, Hoàng Bách và tôi cũng đi theo pháp tùng chú ấy. Trở về nhà hàng của Hoàng Bách, trong lúc chờ đợi hắn làm thức ăn, tôi trở thành người tiếp chuyện chú Đông. Chú ấy kể rất nhiều chuyện, tôi ngồi một bên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng.
Chú Đông quen biết mẹ con Hoàng Bách là do tình cơ, lại giống như quyên phận. Những ngày đầu mẹ con Hoàng Bách đến nơi ở mới không hề dễ dàng như lời hắn nói. Chú Đông là hàng xóm của họ, cũng là chủ nhà của họ nên tất cả chú đều chứng kiến hết.
Khi đi mẹ con Hoàng Bách không mang theo nhiều thứ, bao gồm cả tiền bạc, với số tiền không lớn, hắn và mẹ được người ta giúp đỡ chỉ đến chỗ chú Đông, rồi mở một quán cơm bình dân. Tay nghề nấu nướng của hắn vốn rất khá, quán cơm mở ra không lâu đã hút hết khách của những quán gần đó, vì thế mà gây thù với người ta, cứ hai, ba bữa quán lại bị phá một lần. Tính cách Hoàng Bách vốn chẳng thèm nể mặt người khác, bị mẹ cản mấy lần thì không nhịn nổi nữa, xông vào đánh nhau với người ta, cả người lần nào cũng thâm tím bầm dập. Nghe đến đây, tay tôi bất giác nắm chặt, chỉ hận không thể cho những người đã đánh Bạch công tử nhà tôi một trận.
Rất ít người biết chú Đông trước kia từng là một đàn anh máu mặt trong chốn “Giang hồ” nhưng đã lui về sống cuộc sống thiện lương, chú ấy rất quý mẹ con Bạch công tử nên vì chuyện của họ mới ra mặt, từ đó không ai dám đến làm phiền quán cơm của họ, chú ấy còn tốt đến mức cho Bạch công tử mượn tiền để mở rộng kinh doanh nữa.
Chú Đông sống độc thân nhiều năm, mẹ của Hoàng Bách cảm kích sự giúp đỡ của chú ấy mà thường giúp chú ấy làm việc nhà, nấu cơm cũng nhiều hơn một phần mời chú ấy sang ăn cùng. Khi còn trẻ mẹ Lan cũng là một mỹ nữ, tích cách lại hiền hậu dịu dàng, và như thế, chú Đông chính thức sa lưới tình lần nữa. Chỉ có điều, mẹ Lan thế nào cũng không chịu tiếp nhận tình cảm của người ta, còn chú Đông thì vẫn theo đuổi mẹ từ đó đến giờ.
À… thảo nào mẹ Lan chưa nói gì với mọi người đã vội vàng đi du lịch rồi, thì ra là tránh mặt chú Đông. Nhìn người đàn ông lớn tuổi đang thao thao bất tuyệt kể chuyện trước mặt, ấn tượng của chú ấy trong lòng tôi không chỉ là một doanh nhân tài giỏi mà còn là một người chú thân thiện dễ mến.
Chú ấy khen Hoàng Bách là người có chí hướng, cũng rất giỏi giang, vừa kinh doanh vừa học hỏi thêm, ba năm sau đã có thể biến quán cơm nhỏ thành nhà hàng lớn rồi. Nghe đến đây, tôi không kìm được cười thầm tự hào trong lòng, Bạch công tử nhà tôi mà lại.
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Nhìn chú Đông đang ra dấu giữ bí mật với Hoàng Bách, tôi hướng chú ấy cười xấu xa rồi lại chớp mắt cười ngoan hiền với Hoàng Bách.
- Có nói gì đâu, hi..hi… hai chú cháu tâm sự chút chuyện thôi mà.
Nhân viên phía sau Bạch công tử bê theo rất nhiều đồ ăn, thơm cực kì, tất cả đều là món ăn vùng sông nước. Chú Đông lớn lên ở miền Tây, sau này đến Sài Gòn làm ăn và rất ít khi trở về quê hương nên chú ấy đặc biệt thích những món này. Bạch công tử biết thế nên có dịp đều đích thân xuống bếp nấu cho chú ấy ăn, điều này cũng là một trong nhưng lí do chú ấy yêu quý hắn.
Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, chú một chén, cháu một chén, chẳng mấy chốc chai rượu trắng cả lít đã vơi phân nửa. Liếc nhìn người bên cạnh, bộ dạng hắn đã ngà ngà say, có lẽ gặp chú Đông rất thoải mái nên hắn mới thả lỏng mình như vậy. Dường như hắn biết tôi đang nhìn, liền quay đầu nhìn tôi cười ngây ngô rồi choàng tay ôm vai tôi kéo gần khoảng cách, cọ đầu vào đầu tôi thân mật.
Hắn, hắn, hắn…cái đồ mặt dày này, trước mặt người lớn mà không thèm giữ thể diện cho tôi gì cả. May mà chú Đông cũng như hắn nên không để ý đến hành động này, nếu không sau này tôi không dám gặp chú ấy lần nữa đâu.
- Cháu dâu, phải nhờ cháu chăm sóc thằng nhóc này rồi.
Chú Đông vừa nói vừa lắc lư bước đi, tôi sợ chú ấy ngã vội vàng chạy lại, đưa chú ấy ra xe, dặn dò tài xế của chú ấy đi cẩn thận mới quay trở lại bàn. Nói chuyện với chú ấy rất thú vị, trên hết từ chú ấy tôi mới biết về quãng thời gian Bạch công tử ở nơi đất khách quê người như thế nào. Nếu chú ấy không nói, Bạch công tử hay m