-Tôi đã nói rồi, tôi cũng ở hội đua xe mà, tại sao lại không cho tôi vào?- Cô gái nhăn nhó giải thích.
-Xin lỗi, chúng tôi không được chỉ thị nào về việc sẽ có thêm xe vào trong bãi này trước khi cuộc đua diễn ra. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cuộc đua, mong cô hãy cho chúng tôi xin xác nhận từ người của câu lạc bộ.
Cô gái bắt đầu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
– Tôi là Tú Linh, em gái của anh Thiên Anh, tôi mới từ nước ngoài về đêm qua, đi suốt đêm giờ mới tới đây. Có cần tôi cho xem giấy tờ của tôi không?
Hạ Chi nghe tới cái tên Tú Linh mà cũng giật mình. Không được nhìn thẳng mặt nên cô cũng không biết người này có giống Thiên Anh thật hay không, nhưng cô nghe Thiên Nguyên kể qua rằng cô em gái này của Thiên Anh rất ghê gớm và cũng mê đua xe không khác gì anh trai mình.
Cô bèn tiến tới phía đó, dù sao thì những người bảo vệ này cũng không phải không biết cô. Hạ Chi là người gần như đã đóng đô ở khách sạn này trong một thời gian dài, trong mắt những người bảo vệ này thì cô chắc cũng phải là con cháu của một gia đình giàu có nào đó thì mới có khả năng chi trả cho cô ở khách sạn hàng đầu trên đảo như vậy.
-Anh Long và anh Thiên Anh đang ở ngay đại sảnh. Các anh cử một người vào báo cáo được mà.- Hạ Chi tiến tới lên tiếng nhắc.
Nghe cô nhắc vậy, một trong số họ bèn chạy vào trong ngay. Tú Linh đang ngồi trên xe cũng quay lại nhìn, thấy một cô gái ăn mặc giản dị, rõ ràng không phải tiểu thư danh gia tới đây làm khách mời thì càng tỏ ra ngạc nhiên, hỏi:
-Em là ai thế? Em quen anh trai chị không?
-Dạ, em làm ở phòng khám của anh Thiên Anh chị ạ.
-Nghe Nguyên bảo ông Thiên Anh có phòng khám ở đây, chị không tin lắm. Hóa ra là vẫn không bỏ nghề thật.- Tú Linh mở cửa xe bước xuống.- Chị là Tú Linh, anh Thiên Anh có bao giờ kể về chị không?
-Bác sĩ và anh Nguyên nhắc chị thường xuyên mà.- Hạ Chi cười với cô gái xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa này. Đứng cạnh cô, Hạ Chi cũng cảm thấy không gian xung quanh như sáng hơn một chút.
Ra nước ngoài học tập đã lâu và cũng tự lập ở bên đó nên Tú Linh không bị nhiễm những thói xấu của đám con gái nhà giàu hay nhìn vào áo quần để đánh giá người khác. Chỉ trò chuyện một chút là hai người đã như quen nhau từ rất lâu rồi.
Ngay lúc đó, Thiên Anh và Hương cũng đi ra. Thấy hai người, đầu tiên là Tú Linh reo to lên:
-Chị…
Sau đó cô tiến tới ôm lấy Hương.
-Ôi, lâu lắm mới được gặp chị. Dạo này chị đẹp quá!
Sau đó cô mới quay sang nhìn Thiên Anh tiếp:
-Sao anh thấy em mà lại nhăn nhó như vậy?
-Cô nhìn thấy anh cô mà như nhìn người xa lạ vậy làm sao mà tôi không nhăn nhó cho được.- Thiên Anh dí ngón tay vào trán cô em gái.
-Từ từ rồi em xử tội của anh đi.- Tú Linh nói rồi quay sang Hạ Chi- Em nghe nói cô bé này làm ở phòng khám của anh hả? Bọn em vừa quen nhau đó.
-Ha ha, đây là Chi. Không phải nhân viên của anh đâu, nhưng mà cô cũng nên làm quen đi là vừa. Cô bé này là bạn gái của Nguyên đấy.- Thiên Anh cười giải thích.
-A, bạn gái của Nguyên? Chà, vậy là em dâu rồi.- Tú Linh ngạc nhiên một chút vì nhìn mãi cũng không tìm ra nửa điểm hấp dẫn của Hạ Chi với Thiên Nguyên, rồi sau đó mỉm cười với cô, nụ cười càng thêm phần thân thiện.
Hạ Chi chỉ mỉm cười, cũng không có đáp lại nửa lời.
-Thôi cho xe vào đi rồi tới chào anh em. Mọi người tưởng cô không về được, nếu thấy cô về chắc sẽ vui mừng lắm.
Tất nhiên sự có mặt của Thiên Anh ở đây là hơn hẳn bất kỳ lời xác nhận nào rồi nên Tú Linh cứ thế đưa xe thẳng vào trong, sau đó còn dặn dò người khác chăm sóc cho nó một chút trước khi vào đua.
-Đêm qua em ngủ được chứ? Chắc là em vẫn sợ lắm?- Thiên Anh quay sang hỏi thăm Hạ Chi, dù sao thì hôm qua anh cũng quá bận rộn nên chưa hỏi thăm được tình hình của cô.
-Em không sao mà anh.- Hạ Chi cười đáp lại rồi lại nhìn sang Hương.
Hương cũng nhìn cô đầy ẩn ý, dường như Hương đang muốn giấu đi nỗi buồn sau những nụ cười có phần gượng gạo. Chỉ còn ở bên anh một ngày nữa thôi, rồi giờ này của ngày mai, có lẽ cô đã đang ở trên bầu trời của một vùng đất xa xôi khác rồi.
10h30 phút sáng, sau lễ ra mắt dài dằng dặc với các bài diễn văn phát biểu của các đại diện chính, cùng với lễ nhận hoa chúc mừng từ các cơ quan tổ chức khác nhau thì lễ cắt băng khánh thành ngoài đường đua mới được tiến hành. Người ta tính được rằng số hoa chúc mừng mà lễ ra mắt này nhận được bằng tổng sản lượng hoa mà Đà Lạt có thể cung cấp trong nửa năm. Và sau lễ ra mắt, riêng Paradise đã phải thuê một nguồn lực tương đối lớn để vận chuyển cũng như xử lý số hoa này để tránh gây ô nhiễm môi trường xung quanh.
Phần được mong đợi nhất của ngày hôm nay chính là cuộc đua đầu tiên của 13 chiếc xe siêu hạng của Victory mà dẫn đầu chính là chiếc Windy danh giá. Sẽ không có một lễ diễu hành để khoe xe mà là một cuộc đua tốc độ thực thụ, và vị trí dẫn đầu sẽ dành cho tay đua xuất sắc nhất, chứ không dành cho những chiếc xe đẹp nhất. Hai chiếc xe cũng vô cùng nổi tiếng nhưng sẽ không xuất hiện ngày hôm nay chính là Silver Wing và 007, đều thuộc sở hữu của chính chủ tịch câu lạc bộ xe Vũ Hải Long.
Chương 29
Đêm trắng
Hạ Chi chỉ dự tiệc của lễ ra mắt tới chiều, sau đó cô tranh thủ lên trung tâm thăm Princess và chăm sóc mấy gốc lan mới được lai tạo. Khi cô trở lại khách sạn thì bữa tiệc vẫn còn tiếp diễn nhưng cô cũng không còn sức nào mà tham gia nữa. Cô cũng không quen hòa nhập với những người xa lạ ở đây. Họ tới với nhau khi thì vì quan hệ làm ăn, khi thì vì con đường thăng tiến, khi thì vì quan hệ xã hội, những con người dù tay bắt mặt mừng nhưng lại nhìn nhau bằng đôi mắt vô hồn.
Sau khi tắm xong, cô lại mở máy gọi cho Quân một lần nữa. Nếu tới hôm nay cũng không gọi được thì có lẽ Quân đã đi khỏi Cát Bà này rồi. Và những lời anh đã nói với cô, cô cũng sẽ không nghĩ thêm nữa. Không ngờ lần này lại có chuông đổ, và chỉ sau mấy hồi thì Quân đã bắt máy.
Một tiếng a lô lạnh lùng vang lên, nhưng Hạ Chi cũng không quá chú tâm, cô hỏi ngay:
-Anh Quân, mấy hôm nay sao anh tắt máy? Anh đang ở đâu vậy, còn ở Cát Bà không?
Nhưng đáp lại cô chỉ có sự im lặng khó hiểu. Một hồi lâu sau, Quân vẫn lặng im. Cô ngạc nhiên hỏi:
-Anh Quân, anh có nghe em nói đấy chứ?
Lần này thì đầu dây bên kia có tiếng đáp lại, nhưng giọng nói này lại khiến cho Hạ Chi giật mình sợ hãi tới mức suýt rơi cả điện thoại:
-Cô đang tìm nó sao?
Hải Long?
Cái chất giọng Hà Nội ngang tàng và đầy cao ngạo này cô chỉ nghe một lần là nhớ mãi. Chính là giọng của Hải Long. Nhưng đáng lẽ giờ này anh vẫn phải đang ở bữa tiệc chứ? Tại sao anh lại cầm máy của Quân? Cô không có số của Long nên không thể đổ tội cho việc mình bấm lộn s