Giấc Mơ Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Giấc Mơ Tình Yêu (xem 5650)

Giấc Mơ Tình Yêu


Không thể chịu đựng sự đày đọa thân xác này hơn được nữa, tôi tìm một gốc cây to rồi ngồi xuống, tôi muốn bắt một chiếc tắc xi.
Con đường vắng bóng người qua lại. Có lẽ không ai muốn đi ra đường dưới cái nóng hơn 30 độ C này. Trên vỉa hè, cách mấy trăm mét lại có một cái cây năm đến sáu tuổi nên bóng râm cũng che được một phần nào đó của con đường. Thỉnh thoảng lại có một làn gió mát thổi qua. Tôi thấy tâm hồn mình thư thái.
Đứng một mình ở đây, tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Tôi giống như một lữ khách cô đơn, giống như một người sắp đi về miền cực lạc nhưng lại không có ai đưa tiễn.
Tôi sống luôn vội vã, luôn gấp gáp, luôn tính toán làm sao có thể kiếm được thật nhiều tiền và nhanh thăng chức, thậm chí tôi còn không dám chi tiêu gì cho bản thân. Nay tôi có thời gian để nghĩ cho riêng mình, có thời gian để ngắm cảnh vật, ngắm từng hàng cây và con đường mà mình đã đi qua.
Tôi thấy mình đã bỏ qua quá nhiều thứ. Tôi sống mà không có lạc thú, cũng không có niềm vui. Tôi cứ tưởng có tiền là có tất cả nhưng khi biết mình bị ung thư sắp chết, tôi mới biết sức khỏe và mạng sống của mình mới quý giá và đáng trân trọng biết bao.
Tôi hối hận, nhưng đã muộn mất rồi. Nước mắt trên má tôi lăn dài, môi tôi mặn chát. Tôi hy vọng trong thời gian còn lại của cuộc đời, tôi sẽ làm được một điều gì đó thật có ích và có ý nghĩa, tôi sẽ không nghĩ đến tiền nữa.
Một chiếc xe tắc xi màu trắng quẹo phải, nó đang tiến dần đến chỗ tôi đang đứng. Tôi vội đứng dậy vẫy tay.
Để về trại trẻ mồ côi nơi tôi từng sinh ra và lớn lên, tôi phải đến bến xe bắt một chiếc xe khách, và phải đi mất mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Từ nhà tôi đến bến xe, phải đi rất lâu, tôi mất hai tiếng ngồi trên xe tắc xi. Quá mệt mỏi và buồn ngủ, nên tôi đã ngủ gật trên xe. Đến khi tài xế gọi tôi, tôi mới giật mình tỉnh dậy.
Trả tiền cho anh ta, tôi lôi hành lý qua đường. Bến xe Gia Nghĩa nằm ở phía đối diện, muốn thuê xe, tôi bắt buộc phải liều mình băng qua một con đường lúc nào cũng đông đúc và ùn ùn xe cộ.
Thành phố Sài Gòn sáng nắng chiều mưa, nên bãi xe rất ẩm ướt. Nhìn mấy nghìn chiếc xe, từ xe khách loại hơn hai chục chỗ ngồi, đến loại xe nhỏ, từ năm đến sáu chỗ ngồi bị dầm mưa, dãi nắng ở trên sân gạch, tôi có một cảm giác nao lòng. Hơn một năm rồi, tôi mới đến đây. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, người duy nhất ở đây thay đổi là tôi.
Đi vào trong nhà chờ, tôi gặp vô số người. Họ cũng giống như tôi, có người đến đây vì đi đón người thân, có người đến đây vì muốn mua vé đi đâu đó.
Tôi đi lướt qua họ, nhìn bảng vé in trên bảng chỉ dẫn, tôi đã biết mình phải đi đâu.
Tôi muốn mua vé xe khách chất lượng cao đến Phan Thiết, sau đó sẽ bắt xe đi tiếp đến Mũi Né. Tôi dự định vừa đi vừa kết hợp với nghỉ ngơi và ngắm cảnh nên tôi không vội.
Năm giờ chiều xe khách chất lượng cao Mai Linh bắt đầu lăn bánh, đi cùng với tôi có hơn mười người, họ đều có đôi có cặp, còn tôi chỉ có một mình.
Chọn một chiếc ghế gần cuối xe, tôi dựng va ly ở bên cạnh, còn túi sách tôi để lên gác xép của xe khách, nới ghế xe hơi ngả về phía sau, tôi nằm trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đi càng lúc càng xa, thành phố ồn ào và náo nhiệt bị bỏ lại phía sau. Hơn bảy giờ tối, xe dừng lại ở một quán ăn ven đường.
Quán ăn khá sạch sẽ và yên tĩnh. Tôi gọi một tô bún phở, ăn quan loa cho đầy bụng, tôi leo lên xe khách. Ba mươi phút sau mọi người lục đục kéo nhau lên xe.
Lúc đầu, tôi còn sức để mà ngắm cảnh hai bên đường, nhưng sau đó mắt tôi nặng dần, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến Phan Thiết, tôi xuống xe, thuê cho mình một căn phòng trong một khách sạn nhỏ, tôi dành thời gian cả ngày trên bãi biển và đi lang thang trên cát.
Đứng trước biển, tôi thấy đi du lịch một mình không đáng sợ như tôi tưởng. Hình như cảm giác mình sắp chết đã ăn mòn đi suy nghĩ tích cực trong tôi. Giờ đây tôi có thể sống cho riêng mình, nhưng tôi vẫn không thể nở một nụ cười.
Trong ngày, tôi đã được thưởng thức đặc sản và đi thăm thú mấy cảnh đẹp nổi tiếng của Phan Thiết.
Tôi dành ba ngày ở thành phố Phan Thiết, sau đó tôi tiếp tục bắt xe đến Mũi né.
Trở về nơi mình từng sống hơn mười sáu năm, tôi không thể ngăn được dòng lệ trực trào trên khóe mắt. Tôi nhớ như in từng con đường, nhớ cảm giác sợ hãi và phấn khích khi lần đầu tiên đi cầu dừa, nhớ cảm giác ngột ngạt khi lần đầu tiên học bơi, và nhớ những trận cãi vã nảy lửa với bọn bạn ở trong trại trẻ mồ côi.
Tôi đã về đây, về với đất mẹ, về với nơi đã nuôi nấng tôi khôn lớn trưởng thành. Hàng cây, con đường, sông núi, ao hồ, con người nơi đây đều im đậm vào trong trí nhớ. Tôi sẽ nhớ họ khi tôi đi. Họ là những con người mà tôi kính yêu nhất, cũng muốn cảm ơn nhất.
Đứng trước cánh cổng sắt hoen rỉ màu xanh nhạt, nước mắt tôi nhạt nhòe, môi tôi run rẩy. Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời cao. Mây trắng vẫn bay, bầu trời vẫn trong xanh, cuộc sống vẫn tiếp tục, tôi mất đi nhưng không có nghĩa là mọi thứ sẽ dừng lại. Tôi phải chấp nhận cuộc sống có giới hạn và ngắn ngủi của mình.
Mở cánh cổng sắt, tôi hồi hộp và nôn nao bước vào trong. Tôi muốn đi thật nhanh, muốn vùi đầu vào lòng sơ Hiền, sơ Thủy, tôi muốn khóc thật đã, muốn họ vỗ về an ủi tôi, muốn dang rộng vòng tay để ôm bọn trẻ. Muốn nhìn thấy khuôn mặt bừng sáng, và nụ cười rạng rỡ của chúng khi được nhận quà, và muốn thấy cảm giác được chúng chào đón khi thấy tôi về.
Từng bước từng bước tôi tiến dần đến thiên đường nhỏ bé của mình.
_A…!…A…! Chị Khánh Băng về !
Một con bé mười tuổi, tóc tếp thành hai bím, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương hét ầm lên. Bọn trẻ con đang chơi đùa nghe tiếng hét của con bé, chúng đều dừng cả lại.
Giây tiếp theo, chúng chạy ùa lại bao vây lấy tôi vào giữa. Có đứa nắm áo tôi, có đứa nắm lấy chiếc quần jean màu xanh bạc mà tôi đang mặc ở trên người. Khuôn mặt chúng biểu lộ sự vui sướng, và kích động.
Tình cảm của bọn trẻ rất chân thật, yêu ghét chúng luôn thể hiện ra khuôn mặt và hành động của mình, chúng rất ngây thơ, trong sáng và hồn nhiên, chúng không có phức tạp như người lớn.
Tôi cúi xuống ôm lấy từng đứa, sau đó mở túi quà mà tôi đã dày công chuẩn bị, tôi phát cho từng đứa.
Nghe giọng nói tíu tít, và reo ầm lên của bọn trẻ, tôi vừa cười vừa khóc. Có lẽ khi tôi chết đi, vẫn có những khuôn mặt hồn nhiền và thơ ngây này nhớ đến tôi.
Tiếng ồn ào, náo nhiệt của bọn trẻ khiến mấy sơ trong tu viện chú ý. Khi thấy tôi về, các sơ vừa mừng vừa xúc động. Tôi chạy lại ôm lấy họ, hôn má họ và tặng quà cho họ. Đã lâu rồi, tôi không có cảm giác ấm áp và chứa chan tình cảm như thế này.
Buổi tối, tôi giúp các sơ nấu cơm cho bọn trẻ ăn. Nhìn nhà ăn tập thể mà lâu rồi mình đã quên, kí ức ngày xưa hiện về trong trí nhớ.
Khi còn bé, tôi rất ương bướng và hiếu động. Tôi sẵn sàng tranh cãi và đấu lý với bất cứ ai nếu dám nói rằng tôi sai. Dần dần tôi trở thành một người có miệng lưỡi sắc sảo nhất ở đây. Trên môi tôi nở một nụ cười nhàn nhạt, khi nhớ lại hành động lố bịch và trẻ con của mình. Tôi là một kẻ hiếu thắng, một kẻ kệch cỡm đến tháng thương. Giờ tôi mới biết, so với những đứa trẻ vô lo vô nghĩ ở đây, tôi đã đánh mất quá nhiều thứ.
Trước khi ăn, bọn trẻ

Từ khóa: Giấc Mơ Tình Yêu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thú nhân chi long Trạch

Đọc Truyện Cưa Chị Hàng Xóm Voz Full

Tình Yêu Tội Lỗi

Bí mật cô người yêu ngoan hiền bị phanh phui trong ngày ra mắt

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh