Giấc Mơ Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Giấc Mơ Tình Yêu (xem 5508)

Giấc Mơ Tình Yêu

Đông Dương gồm 12 tầng, có tất cả hơn 5,000 nhân viên và hơn mười phòng thuộc các ban khác nhau. Làm việc ở đây ba năm, tôi vẫn chưa có cơ hội đi hết tất các tầng, và các phòng ban để quan sát và tìm hiểu.
Tôi làm việc ở lầu sáu, phòng quản sự nơi tôi đang công tác gồm hơn 200 người. Tuy chúng tôi không được gọi là các bình hoa di động giống như phòng thư kí nhưng phòng nhân sự chúng tôi rất nhàm chán và khô cứng, nơi đây suốt ngày chỉ làm việc với các con số và các bản kế hoạch.
Chúng tôi là nơi tiếp nhận và xa thải nhân viên. Mỗi một đợt công ty cho tuyển nhân viên mới, hay thay đổi nhân sự, phòng tôi sẽ bận rộn hẳn lên. Còn nếu không, công việc của tôi rất nhàn nhã.
Lầu sáu gồm hơn 10 phòng, mỗi phòng rộng hơn 10 mét vuông. Hơn 20 mươi con người chen chúc nhau trong một căn phòng nhỏ hẹp, từng ô vuông được làm bằng sắt thép chia cách chúng tôi với nhau.



Tôi không thích văn phòng làm việc chung, cũng không thích ăn cơm ở canteen chung với mọi người. Ở đây rất ồn, và rất mất trật tự. Nếu không phải vì tiết kiệm, tôi đã ra ngoài ăn rồi.
Chế độ ưu đãi của công ty tôi rất cao. Có lẽ chính vì điều này, nên mặc dù còn nhiều điều bất cập, tôi vẫn kiên trì bám ở đây đến cùng.
Dù nói thế nào, công ty Đông Dương cũng là một công ty của một tập đoàn lớn. Đứng nhìn từ xa, tòa nhà mang tên Đông Dương sừng sững đứng dưới ánh mặt trời. Tấm kính dùng để bao xung quanh màu xanh biếc đã tạo nên một ấn tượng mạnh đối với người đi đường.
Mỗi lần đến công ty làm việc, tôi đều đứng trước cổng công ty, rồi ngước mắt nhìn lên cao, tôi rất tự hào về năng lực làm việc của mình. Có một ngày nào đó nhất định tôi sẽ làm chủ một phòng ban và kiếm thật nhiều tiền.
Hơn sáu giờ tối, tôi tan sở. Bắt một chiếc xe buýt số 8, tôi leo lên. Giờ này là giờ cao điểm nên có khá đông người đi xe buýt giống như tôi. Chen chúc mãi tôi mới tìm được một vị trí ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Trưa nay, tôi ăn hơi muộn nên giờ có chút cảm thấy đói. Tôi có tật rất kì lạ là mặc dù đã ăn no rồi nhưng một lúc sau tôi vẫn thích ăn vặt. Thức ăn yêu thích nhất của tôi là bánh rán. Chỉ cần nghĩ đến những chiếc bánh rán vàng ươm, giòn xốp thơm ngon là ruột tôi lại cồn cào muốn ăn.
Hơn hai mươi phút sau, tôi xuống trạm xe buýt cách căn nhà tôi thuê khoảng 500 mét. Đi qua một cửa hàng bánh, tôi mở cửa kính bước vào trong.
Cửa hàng bánh Thiên Long, chỉ có năm nhân viên, gồm bốn tủ kính dùng để đựng bánh. Trong cửa hàng có đủ các loại bánh, từ bánh kem cho đến bánh mỳ.
Tôi chỉ thích duy nhất nhất bánh rán, chỉ vào món bánh rán mà mình hay mua, tôi nhờ cô nhân viên gói lại cho mình.
Sau khi trả tiền, tôi mở cửa bước ra ngoài.
Thời tiết giờ đang là mùa khô, nên mặc dù đã hơn 6 giờ tối, tôi vẫn cảm thấy nóng nực. Hai mùa mà tôi thích nhất là mùa thu và mùa xuân. Chỉ có hai mùa này, tôi mới cảm thấy mát mẻ và ấm áp. Cảnh sắc mùa thu rất đẹp, mùa xuân tôi có thể ngắm muôn hoa đua nở và có thể đi thăm chùa chiền vào dịp cuối năm.
Căn nhà mà tôi thuê rộng hơn sáu mét vuông. Đồ đạc trong phòng rất đơn sơ. Tôi triệt để thực hiện phương châm “Tiết kiệm là sách quốc” nên không sắm sửa gì nhiều. Trong phòng ngoài một chiếc Ti vi hiệu Toshiba màu trắng bạc 21 in, một chiếc giường rộng hơn một mét dành cho hai người nằm, rèm cửa, bàn ghế, một lọ hoa hướng dương, tủ đựng sách, tủ đựng quần áo loại nhỏ và một chiếc máy tính Laptop thì không còn một thứ gì khác nữa.
Tôi có một căn bết mini, loại bếp gas mà tôi dùng để nấu ăn chỉ là bếp đơn; có ba cái nồi, năm cái bát, mấy đôi đũa, thìa, rao được úp ở trên kệ tủ đựng chén bát, một chiếc tủ lạnh dành cho một người dùng.
Tôi dùng loại giấy gián tường màu hồng nhạt, sàn nhà được lót bằng tấm thảm màu xanh nhạt. Tôi không treo bất cứ một bức tranh hay ảnh nào ở trên tường. Tôi có một cuốn album chụp ảnh tôi với đồng nghiệp ở công ty trong những dịp đi công tác, hay đi du lịch cùng với nhau. Bọn trẻ ở cô nhi viện cũng thường xuyên gửi ảnh của chúng cho tôi. Tôi thấy mình mặc dù không có anh chị em, nhưng cũng không đến nỗi cô độc.
Sau khi tắm rửa xong, tôi nấu bữa tối. Do đã mua mấy cái bánh rán, nên tôi chỉ nấu một gói mỳ ăn tạm. Biết rằng ăn uống thiếu khoa học thế này, tôi sẽ bị đau dạ dày và khó ngủ. Nhưng thói quen bao nhiêu năm nay, tôi khó mà bỏ được.
Mười một giờ đêm, tôi đi ngủ. Trằn trọc cả một đêm dài, phải đến hơn một giờ đêm tôi mới ngủ được. Tôi mặc dù nói rằng mình không lo lắng về kết quả xét nghiệm, nhưng lòng tôi không có lúc nào yên.
Trong khi ngủ, tôi mơ thấy một cơn ác mộng. Tôi mơ thấy mình chết đi, bao nhiêu của cải mà tôi vất vả khó nhọc dành dụm đều tan biến. Cái cảm giác ghẹt thở và kinh hoàng khi nhìn thấy chính mình bị nhốt trong một chiếc quan tài màu đen thật khủng khiếp. Tôi cố gắng giãy giụa, cố gắng cào cấu nhưng cũng không thể thoát ra ngoài.
Tôi khiếp sợ giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm thân thể, chân tay đau nhức. Tôi chưa bao giờ mơ một giấc mộng như thế. Tôi chẳng lẽ sắp chết thật ?
Hai ngày sau đó, tôi vẫn đi làm bình thường. Mối quan hệ giữa tôi và các đồng nghiệp ở phòng nhân sự không thân cũng không sơ. Miệng lưỡi của tôi rất sắc sảo. Tôi là kẻ bươn trải ngoài đời từ rất sớm, nên tôi trưởng thành hơn so với tuổi đời 25.
Mỗi lần nghe cô bạn Tuyết Ngân ngâm nga ca khúc “Tại sao bà không chịu yêu ai ?”, hay “Tại sao bà không chịu nghĩ đến chuyện lấy chồng ?”. Tôi thấy lỗ tai của mình bị điếc hẳn.
Tôi biết Tuyết Ngân lo cho tôi, nhưng tôi thực lòng không muốn dính dáng gì đến hôn nhân, hay tình ái.
Nguyên tắc sống của tôi từ trước đến nay chỉ có một là “Kiếm thật nhiều tiền” và “Tiết kiệm được bao nhiêu thì càng tốt”. Tôi làm sao có thể chỉ vì một người đàn ông xa lạ, phá hỏng đi hết tất cả mọi thứ.
Sang đến ngày thứ hai, cô bạn Tuyết Nhân đi đến bàn làm việc của tôi. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy màu xanh dương, bên ngoài khoác một chiếc áo vét màu đen, mái tóc được uốn soăn buông xõa xuống vai, và chải dài trước ngực trông rất bắt mắt và hấp dẫn.
Tuyết Ngân có dáng khá chuẩn. Mỗi lần cô nàng xuất hiện, nhân viên nam trong công ty đều phải liếc mắt nhìn. Phòng nhân sự chỉ có mấy nữ nhân viên, còn đâu toàn là nam, nên chúng tôi được mấy anh rất chiều chuộng và quan tâm. Tính tôi giống đàn ông hơn đàn bà nên ít khi quan tâm đến chuyện này.
Cầm ly cà phê hiệu Nestcafe trên tay, Tuyết Ngân thì thầm to nhỏ với tôi.
_Này, bà đã biết chuyện gì chưa ?
Không ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Ngân, tôi cũng biết những chuyện mà cô nàng này muốn nói nhất định có liên quan đến tin tức mới nhất của công ty. Làm việc với nhau ba năm, tôi biết tính cách hay đi nghe ngóng của Tuyết Ngân.
_Chuyện gì ?
Tôi hờ hững hỏi.
_Công ty chúng ta sắp có tân tổng giám đốc mới.
_Thì sao ?
Tuyết Ngân cáu tiết nhìn tôi. Hình như thái độ lạnh nhạt và vô tình của tôi đã chọc giận cô nàng.
_Bà có phải là người không hả ? Bà có biết tân Tổng giám đốc của chúng ta là ai không ?
_Là ai ?
_Chát !
Bả vai tôi bị Tuyết Ngân phát đau điên. Tôi trừng mắt nhìn cô nàng.
“Hừ ! Chỉ vì một tên đàn ông xa lạ, mà cô nàng này dám đánh tôi ? Cô ta muốn chết chắc ? Anh ta là ai thì mặc anh ta chứ ?”
Nhìn ánh mắt

Từ khóa: Giấc Mơ Tình Yêu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ba ngày ở bể bơi

Truyện Em Hãy Dạy Tôi Cách Yêu đi Xin Em đó

Gửi cô gái ngốc nghếch của tôi

Truyện Cô Gái Đến Từ Hôm Qua Full

Bản tình ca buồn