Giấc Mơ Tình Yêu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Giấc Mơ Tình Yêu (xem 5676)

Giấc Mơ Tình Yêu

c cười. Cục tức trong tôi đã giảm được một nửa. Họ không phải người xấu, có lẽ họ mang tôi lên xe của hắn cũng là do họ bị bắt buộc. Hắn là một kẻ đáng sợ, mệnh lệnh của hắn không ai là người có lá gan dám cãi lại. Ngay một kẻ táo tợn như tôi, cũng không thể phản kháng lại, nói gì họ.
Tôi không trả lời bất cứ câu nào, tôi chìm đắm vào trong suy tư của bản thân. Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Nếu tôi bỏ việc ngay ngày hôm nay, không hiểu hắn có để cho tôi yên không ?
Tôi nghĩ một người bận rộn, và có một núi công việc cần phải giải quyết như hắn, đâu có thời gian rảnh dỗi để quan tâm đến một con bé xa lạ như tôi. Nghĩ đến đây, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Đúng, tôi chỉ biết tự hù dọa chính mình. Sống và làm việc trong địa bàn của hắn, tôi mới sợ, còn khi tôi đã xõa cánh bay, tôi còn phải sợ gì nữa.
Lòng đã quyết, tôi cao hứng bảo mọi người trong phòng.
_Mọi người có ai muốn đi cùng tôi xuống canteen ăn cơm và uống cà phê không ?
Nếu phải là khi khác, thế nào họ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ và khuôn mặt ngốc lăng vì không dám tin. Nhưng biểu hiện vào tối hôm qua của tôi, và họ còn muốn hỏi tôi về hắn, nên họ vội vàng đáp ứng yêu cầu của tôi. Tôi đoán nếu tôi bảo họ trả tiền bữa ăn trưa cho tôi, họ cũng sẽ trả.
Ha ha ha ! Không ngờ cũng có lúc nhờ hắn, tôi được hưởng lợi.
Tuyết Ngân bám tôi không rời, cô nàng là một người thích đi nghe ngóng chuyện của thiên hạ. Tin tôi có bạn trai siêu đẹp trai và siêu anh tuấn, hơn nữa lại giàu có, nên cô nàng làm sao có thể bỏ qua.
Tôi sợ nếu tôi nói sự thật cho cô nàng biết, cô nàng sẽ hét ầm lên, sau đó bàn tay giống như búp măng của cô nàng sẽ liên tiếp bấm trên bàn phím điện thoại, và chỉ hai phút sau tin tức nóng hổi của tôi sẽ được lan truyền khắp công ty. Nhờ có cô bạn thân giống như phát thanh viên này, tôi sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng mà không cần phải mất phí quảng cáo.
Nếu tôi là một người ham giàu và ưa sĩ diện, tôi sẽ làm ngay một cái lễ thật lớn để cảm tạ Tuyết Ngân. Nhưng đáng tiếc tôi là người ghét nhất scandal, và ghét nhất việc người khác chỉ trỏ nói xấu sau lưng mình.
Tính tôi ưa thẳng thắn, tôi luôn là người có gì nói nấy, luôn thích giải quyết hết tất cả mọi khúc mắc và hiểu lầm với người khác ngay khi có thể. Còn nếu không, tôi sẽ bỏ trốn giống như cách tôi đang làm với hắn.
Nhà ăn tập thể của công ty hay còn gọi là canteen cho ngắn ngọn nằm ở lầu bốn. Tôi thường xuyên xuống đây ăn cơm trưa và uống cà phê nên nơi này với tôi không hề xa lạ.
Canteen rất rộng. Nơi đây giống như một căn phòng có thể chứa được cả một trung đoàn. Công ty có hơn 5,000 nghìn người, nên bếp ăn tập thể phải lớn mới phục vụ đủ nhu cầu cho từng ngần ấy con người.
Mỗi lần đến đây, tôi đều chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, gần chỗ có nhiều cây cảnh. Tôi thích ngắm nhìn mây trời, thích được hít thở không khí trong lành và tươi mát của cây xanh và hoa cỏ. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo nên yêu khung cảnh giản dị và mộc mạc, yêu thích mùi nhàn nhạt của những gốc rạ, yêu thích nghe tiếng kêu của côn trùng mỗi khi sắp có mưa bão.
Mới lên thành phố được hai ngày, tôi đã nhớ bọn trẻ và mọi người ở trại trẻ mồ côi. Không hiểu giờ này bọn trẻ và các sơ đã ăn uống gì chưa hay là họ vẫn còn đang nấu nướng và dọn dẹp ?
Phục vụ cho hơn 50 đứa trẻ không phải là một công việc dễ dàng, nhất là khi khẩu phần ăn của từng đứa lại khác nhau. Mỗi khi chúng ốm đau, và kêu khóc, các sơ rất vất vả.
Tôi ngồi lặng trên ghế, mắt hướng về xa xăm. Tôi đang hồi tưởng lại kí ức tươi đẹp của mình.
_Gọi thức ăn và đồ uống đi chứ mọi người ?
Trung Kiên nhắc nhở.
Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng. Quá khứ và hiện tại luôn được gắn kết bởi một sợi dây vô hình. Dù tôi chưa từng làm sai chuyện gì, nhưng những nỗi khổ mà tôi đã trải qua, không phải ai cũng có thể hiểu và chia sẻ được.
Gọi xong thức ăn, và đồ uống, tôi bắt đầu cắm cúi vào ăn. Tối hôm qua tôi không ăn được gì, sáng nay phải lao động mệt nhọc, nên tôi phải bù vào phần năng lượng đã mất.
Mọi người chăm chú nhìn tôi, họ không ăn cũng không uống, hình như họ thích quan sát tôi ăn, thích dò xem lúc nào thì thích hợp để hỏi tôi về hắn. Bệnh tò mò của con người thật nặng, họ có thể sống mà không cần biết về chuyện riêng tư của người khác được không ?
Biết nhiều đôi khi không phải là chuyện tốt. Nếu biết nhiều về khoa học kĩ thuật còn khiến cho đất nước phát triển, nhưng biết quá nhiều chuyện đời tư của người khác chỉ gặp họa mà thôi. Sống ở trên đời này, ai cũng có chuyện riêng tư muốn giữ riêng cho mình, không ai muốn phô diễn ra cho thiên hạ dòm ngó và đem ra làm trò hề.
Tôi bị họ nhìn đến phát nhột, vừa bực mình vừa buồn cười, tôi bảo họ.
_Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng nhìn tôi giống như tôi phạm, tôi không phải là tù nhân của mọi người.
Tuyết Ngân cười hì hì.
_Bà biết thừa tôi muốn hỏi bà chuyện gì rồi. Sao bà còn không nói nhanh lên ?
Húp nốt chút nước canh trong bát, tôi đặt đũa và thìa xuống bàn. Dùng khăn giấy lau miệng, tôi chống khủy tay xuống bàn, lừ mắt nhìn Tuyết Ngân, tôi nghiến răng.
_Tôi đã cố gắng bỏ qua tội tối hôm qua bà uống rượu say quậy phá, tội bà dám đẩy tôi ngã đập mặt xuống đất, tội dám làm bẽ mặt tôi trước mặt mọi người, tội bà vì say rượu nên hôn Hoàng Phúc trước mặt mọi người. Bà không biết tội của bà thì thôi, sao bà còn dám hỏi tôi này nọ ?
Một năm chỉ có bốn mùa, còn sắc màu trên mặt Tuyết Ngân thay đổi liên tục như thời tiết. Có lẽ chuyện tối hôm qua, cô nàng không nhớ gì cả, nên sau khi nghe tôi tường thuật lại, mặt cô nàng cứ liên tục chuyển hết từ màu này đến màu kia. Còn mắt cô nàng, tôi không biết phải nói sao cho đúng.
Ánh mắt cô nàng giống hệt một người cổ xưa nhìn thấy một chiếc xe ô tô hay máy bay, mà cứ ngỡ tưởng mình đang lạc vào thế giới của phép thuật. Tôi thấy cô nàng này không chịu đi theo nghiệp diễn xuất, cũng thật quá phí phạm tài năng. Không ngờ chỉ trong vòng có một buổi sáng, tôi lại phát hiện ra nhiều nhân tài được ẩn dấu sau mỗi một người phụ nữ mà tôi đã có dịp được gặp mặt như thế.
Cô nàng biết tôi nhất định sẽ xử lý cô nàng mỗi khi cô nàng say rượu, nên biết điều ngồi im re trên ghế. Đây là cách “Dùng độc để trị độc”. Tôi đã loại được một cái máy nói, và một con người siêu dẻo về khả năng bám dai.
Tôi vuốt mồ hôi trán, thật hú vía.
Mấy người đàn ông trong nhóm hơi thất vọng khi thấy người năng động nhất nhóm trong việc đi thu thập tin tức đã bị tôi đánh gãy.
Vừa uống cà phê tôi vừa quan sát vẻ mặt của họ. Tôi cố nín cười. Họ có cần biểu lộ ra khuôn mặt như thể tôi đã quỵt nợ của họ như thế kia không ? Chẳng lẽ thông tin về hắn lại quan trọng với họ như thế ?
Tôi không thể hiểu nổi. Tôi cứ tưởng mọi người đến đây làm việc để kiếm tiền và có thể nhanh thăng chức, nếu có thời gian rảnh dỗi thì nói chuyện phiếm, và tán dóc với nhau, như vậy là đủ rồi. Đâu cần phải bới móc đời tư của nhau ra làm gì ?
Tay xoay xoay ly cà phê, tôi mỉm cười ngọt ngào với hai người đàn ông trẻ trong nhóm.
_Anh Quang ! Anh Cường ! Nghe nói tối hôm qua hai anh là người dìu em đi ra khỏi quán ?
Mỗi lần họ thấy tôi cười “ngọt ngào” như mía lùi với họ, là họ

Từ khóa: Giấc Mơ Tình Yêu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Em Đã Là Thiên Thần

Dịu Dàng Im Lặng

Truyện Buổi Chiều Windows Full

Ngày 8/3, cả nhà chồng tụ tập chúc mừng mẹ chồng để mặc cô con dâu út vào viện đẻ một mình và cái kết đau lòng khi cô cố với lấy cái bô để dưới gầm giường

Đêm nào con cũng quấy chồng chửi vợ là: ”Mẹ không biết chăm con!” nhưng rồi bật khóc khi vợ kéo áo để lộ thứ này