à mọi người lo lắng mãi không thôi thì John là người duy nhất vẫn bình thản. Dường như anh không lo lắng gì cho nó cả.
– Chuẩn bị xong tất cả chưa anh?
– Rồi! Tí nữa chỉ cần em kí vào giấy cam kết chịu mọi trách nhiệm nữa là cuộc đua bắt đầu.
– Ừm. Mà anh chuẩn bị xe cho em chưa?
– Rồi. Chiếc xe mà em yêu quý nhất. Anh đã để mặt nạ ở trong xe ấy!
– Cảm ơn anh nhiều!
– Em đeo mặt nạ sao Lallie_Sally hỏi
– Vâng
– Sao lại phải đeo mặt nạ?_Sakia khó hiểu hỏi
– Nó sợ bị thua sẽ mất mặt ấy mà_John lanh miệng trả lời. Nó liền liếc John một cái xém cháy áo. Cái gì mà sợ thua rồi mất mặt chứ? Anh chỉ toàn giỏi bịa chuyện thôi!
– Thôi nào, chúng ta vào trong nào. Anh đã chuẩn bị chỗ tốt nhất cho mấy đứa rồi đấy!_John hồ hởi lên tiếng. Cả bọn kéo nhau vào trong sân đua, còn nó thì đi ra bãi xe để lấy con siêu xe yêu thích của mình.
Ngoài sân chính của trường đua nơi có một khán đài rộng với hàng chục ti vi cực lớn và một sân khấu dài khoảng 7m rộng 3m để tổ chức những sự kiện quan trọng như lễ trao giải, lễ khai mạc giải đấu,…Và ngay lúc này trên cái sân khấu ấy là một cậu thanh niên với vóc dáng cân đối phải gọi là rất menly. Và cậu thanh niên đó không phải ai khác mà chính là John-ông chủ trường đua đã mất tích suốt một năm qua. Anh cầm micro rồi dõng dạc nói
– Xin chào tất cả các bạn thân mến! Lâu rồi tôi mới được gặp lại các bạn, đã được một năm rồi. Một năm cũng không phải quá lâu nhỉ? Tôi chắc không bị các bạn lãng quên đâu ha? Một năm qua tôi mất tích là có lí do. Tôi đã đi khắp nơi để tìm một món quà mà các bạn yêu thích. Và tôi đã tìm được món quà đó rồi. Các bạn có muốn xem món quà của tôi không?
– CÓ_Cả trường đua đồng loạt hét lên. John hài lòng mỉm cười.
– Vậy thì các bạn hãy hướng mắt ra cổng và hãy chào đón sự hiện diện của thần gió nào_Sau lời của John, nhỏ Sasa lái chiếc Mercedes tiến vào. Ban đầu cả trường đua hò hét kinh khủng nhưng giờ đã dịu bớt đi rồi. Sau lần tuyên bố của nhỏ Sasa lần trước, mọi người ở đây đã nhìn nhỏ bằng một con mắt khác rồi. Người có tài mà không biết khiêm tốn thì chẳng đáng để ngưỡng mộ huống hồ chi nhỏ Sasa chỉ có khả năng che mắt những kẻ yếu kém. Nhỏ thì có tài cán gì chứ! Nhỏ Sasa chạy xe đến vị trí số 1 trên vạch xuất phát rồi bước ra khỏi xe, tiến về sân khấu và đứng bên cạnh John.
– Đừng có vênh mặt lên như thế!_John khẽ nói với nhỏ. Mặt nhỏ giờ chắc đụng đến trời rồi.
– Anh John, đó là món quà của anh đấy sao? Thần gió có gì lạ đâu, dạo này bọn em gặp hoài à_Một cậu nhóc đứng lên mạnh dạn hỏi John. Mặt nhỏ Sasa liền trở nên u ám lạ kì. Nhỏ đang tức vì không được coi trọng ấy mà. Trước câu hỏi của cậu nhóc John liền cười đáp trả
– Không. Món quà của anh vẫn chưa xuất hiện. Nào tất cả mọi người hãy hướng mắt ra cổng và chào đón món quà của anh nào_Một lần nữa tất cả lại hướng mắt ra cổng. Bọn hắn cũng hướng mắt ra đó, hắn rất tò mò muốn xem món quà của John là gì và điều hắn muốn xem nhất chính là nó. Hắn đang trông nó nhưng trông hoài mà sao nó vẫn chưa ra. Ngoài cổng không có gì cả. John cũng chẳng lên tiếng nữa. Tất cả mọi người hết nhìn cổng rồi lại nhìn John rồi lại bàn tán.
Cả trường đua bỗng nhiên trở nên im ắng. Nguyên nhân gây nên sự im ắng này chính là tiếng động cơ ô tô ở đâu đó vang lên. Mỗi lúc tiếng xe một to hơn, mà cái tiếng xe này đối với tất cả mọi người ở đây quen lắm nha!
Tất cả im lặng và tập trung về phía cổng. Đột nhiên tiếng John vang lên mang theo sự phấn khởi
– Mọi người hãy cùng tôi chào đón…huyền thoại của chúng ta nào_Tiếng John một ngày một to hơn nhưng vẫn không thể át lại tiếng động cơ vang vọng đó. Một chiếc siêu xe màu đỏ lao như bay vào trường đua và dừng lại ngay tại vị trí vinh dự nhất trên vạch xuất phát. Đó là một ô trống màu trắng có in một chữ VUA to tổ chảng trên đó.
Chương 31
Và ngay khi chiếc xe dừng lại thì John một lần nữa hét lên
– NỮ HOÀNG TỐC ĐỘ CỦA CHÚNG TA ĐÃ TRỞ LẠI RỒI_sự phấn khởi trong lời nói của John có thể thấy rõ. Cả trường đua bắt đầu hò hét lên. Còn có cả những lời đồng thanh NỮ HOÀNG TỐC ĐỘ-NỮ HOÀNG TỐC ĐỘ. Cảnh tượng thật là huy hoàng biết bao. Bọn hắn cũng không khỏi ngỡ ngàng, thì ra đây là món quà của John. Quả là một món quà thật đặc biệt và có ý nghĩa. Nhưng sao giờ nó vẫn chưa xuất hiện nhỉ? Hắn lại trông ngóng ra cổng. Hắn cứ hướng mắt ra cổng cho đến khi tiếng hò hét trong trường đua trở nên to hơn. Hắn lại tập trung sự chú ý xuống sân. Nữ hoàng tốc độ đang rời khỏi xe. Đó là nguyên nhân làm cho volume của sự hò hét tăng đột ngột. Nhưng rồi hắn phải trợn trắng mắt lên mà nhìn về phía cô gái huyền thoại đó. Cái vóc dáng đó, bộ đồ cô gái đó đang mặc, cả mái tóc đó…không phải là của nó sao? Nói vậy chẳng lẽ…cô gái đó chính là nó. Thật là khó để tưởng tượng ra. Cả đám người bọn hắn miệng ai cũng hả ra. Răng thiếu điều rớt xuống thôi! Sau một lúc bàng hoàng cả đám liền rời khỏi khán đài rồi chạy xuống chỗ ban tổ chức-nơi Sakia đang ngồi chễm chệ. Tình trạng của Sakia cũng không khác gì bọn hắn
– Đó…đó có phải là…_Nhỏ lắp bắp hỏi bọn hắn
– Hình như là phải đấy chị à!_Layla say sẩm mặt mày nói rồi thở dài_Con nhỏ này có nhiều bí mật quá! Haizz!
Quay lại với nó nha! Nó đã rời khỏi xe và đang nhìn quanh khắp nơi. Đã lâu rồi nó mới quay lại đây trong thân phận này. Thật khó để diễn tả cảm xúc của nó bây giờ. Nó tự tin sải những bước chân về phía John
– Em vẫn phong độ như xưa nhỉ?_John ôm nhẹ lấy nó rồi bỏ ra. Đó vẫn là cách chào hỏi trước giờ của John giành cho nữ hoàng tốc độ. Ấy thế mà hắn lại nổi cơn ghen vô cớ khi nhìn thấy cảnh đó. Nhưng hắn chẳng có lí do gì để ghen cả, hắn có là gì của nó đâu. Hắn chỉ yêu đơn phương thôi mà. Nghĩ đến đây hắn lại buồn. Hắn không dám tỏ tình với nó vì hắn chưa thể chắc chắn được địa vị của mình trong lòng nó. Hắn sợ bị nó từ chối
– Chuyện này là sao? Con nhỏ Lallie đâu? Sao…cô ta lại ở đây?_Nhỏ Sasa làm loạn lên
– Im đi!_nó gắt. Nghe giọng quen quen_ nhỏ Sasa liền trừng mắt nhìn nó
– Mày…chẳng lẽ…mày…không thể nào!_Nhỏ sasa bất ngờ đến nỗi không nói được câu nào cho hoàn chỉnh
– Đúng như cô nghĩ đấy! Lallie chính là huyền thoại ở đây!_John nói nhỏ chỉ đủ ba người nghe thấy. Anh không muốn các khán giả có mặt ở đây biết thân phận thật của nữ hoàng tốc độ. Đó cũng là điều nó muốn
– Không thể nào!_Nhỏ Sasa lại tiếp tục phủ nhận. Trước giờ nhỏ cứ nghĩ nó là một người bình thường. Cao lắm chỉ biết đua xe moto mà thôi. Nhỏ không thể ngờ nó lại là một người có thân phận cao đến như vậy
– Mấy tuần trước cô đã thách đấu với huyền thoại của chúng tôi. Vậy thì hôm nay hãy thi đấu đi. Hôm nay hãy giải quyết tất cả và đừng làm phiền em gái của tôi nữa.
– Được. Mục đích của tôi cũng chỉ có thế! Nữ hoàng tốc độ thì có sao chứ! Dù thế nào mày cũng bại trước tao thôi!_Nhỏ Sasa vênh mặt lên. Nó không nói gì chỉ khẽ nhếch môi. Từ nó tỏa ra một hàn khí đến bức người. Bây giờ nó mới thật sự lạnh lùng nè. Trên khán đài, tiếng hò hét của mọi người vẫn không giảm đi tí nào. Cậu nhóc lúc
– Chuẩn bị xong tất cả chưa anh?
– Rồi! Tí nữa chỉ cần em kí vào giấy cam kết chịu mọi trách nhiệm nữa là cuộc đua bắt đầu.
– Ừm. Mà anh chuẩn bị xe cho em chưa?
– Rồi. Chiếc xe mà em yêu quý nhất. Anh đã để mặt nạ ở trong xe ấy!
– Cảm ơn anh nhiều!
– Em đeo mặt nạ sao Lallie_Sally hỏi
– Vâng
– Sao lại phải đeo mặt nạ?_Sakia khó hiểu hỏi
– Nó sợ bị thua sẽ mất mặt ấy mà_John lanh miệng trả lời. Nó liền liếc John một cái xém cháy áo. Cái gì mà sợ thua rồi mất mặt chứ? Anh chỉ toàn giỏi bịa chuyện thôi!
– Thôi nào, chúng ta vào trong nào. Anh đã chuẩn bị chỗ tốt nhất cho mấy đứa rồi đấy!_John hồ hởi lên tiếng. Cả bọn kéo nhau vào trong sân đua, còn nó thì đi ra bãi xe để lấy con siêu xe yêu thích của mình.
Ngoài sân chính của trường đua nơi có một khán đài rộng với hàng chục ti vi cực lớn và một sân khấu dài khoảng 7m rộng 3m để tổ chức những sự kiện quan trọng như lễ trao giải, lễ khai mạc giải đấu,…Và ngay lúc này trên cái sân khấu ấy là một cậu thanh niên với vóc dáng cân đối phải gọi là rất menly. Và cậu thanh niên đó không phải ai khác mà chính là John-ông chủ trường đua đã mất tích suốt một năm qua. Anh cầm micro rồi dõng dạc nói
– Xin chào tất cả các bạn thân mến! Lâu rồi tôi mới được gặp lại các bạn, đã được một năm rồi. Một năm cũng không phải quá lâu nhỉ? Tôi chắc không bị các bạn lãng quên đâu ha? Một năm qua tôi mất tích là có lí do. Tôi đã đi khắp nơi để tìm một món quà mà các bạn yêu thích. Và tôi đã tìm được món quà đó rồi. Các bạn có muốn xem món quà của tôi không?
– CÓ_Cả trường đua đồng loạt hét lên. John hài lòng mỉm cười.
– Vậy thì các bạn hãy hướng mắt ra cổng và hãy chào đón sự hiện diện của thần gió nào_Sau lời của John, nhỏ Sasa lái chiếc Mercedes tiến vào. Ban đầu cả trường đua hò hét kinh khủng nhưng giờ đã dịu bớt đi rồi. Sau lần tuyên bố của nhỏ Sasa lần trước, mọi người ở đây đã nhìn nhỏ bằng một con mắt khác rồi. Người có tài mà không biết khiêm tốn thì chẳng đáng để ngưỡng mộ huống hồ chi nhỏ Sasa chỉ có khả năng che mắt những kẻ yếu kém. Nhỏ thì có tài cán gì chứ! Nhỏ Sasa chạy xe đến vị trí số 1 trên vạch xuất phát rồi bước ra khỏi xe, tiến về sân khấu và đứng bên cạnh John.
– Đừng có vênh mặt lên như thế!_John khẽ nói với nhỏ. Mặt nhỏ giờ chắc đụng đến trời rồi.
– Anh John, đó là món quà của anh đấy sao? Thần gió có gì lạ đâu, dạo này bọn em gặp hoài à_Một cậu nhóc đứng lên mạnh dạn hỏi John. Mặt nhỏ Sasa liền trở nên u ám lạ kì. Nhỏ đang tức vì không được coi trọng ấy mà. Trước câu hỏi của cậu nhóc John liền cười đáp trả
– Không. Món quà của anh vẫn chưa xuất hiện. Nào tất cả mọi người hãy hướng mắt ra cổng và chào đón món quà của anh nào_Một lần nữa tất cả lại hướng mắt ra cổng. Bọn hắn cũng hướng mắt ra đó, hắn rất tò mò muốn xem món quà của John là gì và điều hắn muốn xem nhất chính là nó. Hắn đang trông nó nhưng trông hoài mà sao nó vẫn chưa ra. Ngoài cổng không có gì cả. John cũng chẳng lên tiếng nữa. Tất cả mọi người hết nhìn cổng rồi lại nhìn John rồi lại bàn tán.
Cả trường đua bỗng nhiên trở nên im ắng. Nguyên nhân gây nên sự im ắng này chính là tiếng động cơ ô tô ở đâu đó vang lên. Mỗi lúc tiếng xe một to hơn, mà cái tiếng xe này đối với tất cả mọi người ở đây quen lắm nha!
Tất cả im lặng và tập trung về phía cổng. Đột nhiên tiếng John vang lên mang theo sự phấn khởi
– Mọi người hãy cùng tôi chào đón…huyền thoại của chúng ta nào_Tiếng John một ngày một to hơn nhưng vẫn không thể át lại tiếng động cơ vang vọng đó. Một chiếc siêu xe màu đỏ lao như bay vào trường đua và dừng lại ngay tại vị trí vinh dự nhất trên vạch xuất phát. Đó là một ô trống màu trắng có in một chữ VUA to tổ chảng trên đó.
Chương 31
Và ngay khi chiếc xe dừng lại thì John một lần nữa hét lên
– NỮ HOÀNG TỐC ĐỘ CỦA CHÚNG TA ĐÃ TRỞ LẠI RỒI_sự phấn khởi trong lời nói của John có thể thấy rõ. Cả trường đua bắt đầu hò hét lên. Còn có cả những lời đồng thanh NỮ HOÀNG TỐC ĐỘ-NỮ HOÀNG TỐC ĐỘ. Cảnh tượng thật là huy hoàng biết bao. Bọn hắn cũng không khỏi ngỡ ngàng, thì ra đây là món quà của John. Quả là một món quà thật đặc biệt và có ý nghĩa. Nhưng sao giờ nó vẫn chưa xuất hiện nhỉ? Hắn lại trông ngóng ra cổng. Hắn cứ hướng mắt ra cổng cho đến khi tiếng hò hét trong trường đua trở nên to hơn. Hắn lại tập trung sự chú ý xuống sân. Nữ hoàng tốc độ đang rời khỏi xe. Đó là nguyên nhân làm cho volume của sự hò hét tăng đột ngột. Nhưng rồi hắn phải trợn trắng mắt lên mà nhìn về phía cô gái huyền thoại đó. Cái vóc dáng đó, bộ đồ cô gái đó đang mặc, cả mái tóc đó…không phải là của nó sao? Nói vậy chẳng lẽ…cô gái đó chính là nó. Thật là khó để tưởng tượng ra. Cả đám người bọn hắn miệng ai cũng hả ra. Răng thiếu điều rớt xuống thôi! Sau một lúc bàng hoàng cả đám liền rời khỏi khán đài rồi chạy xuống chỗ ban tổ chức-nơi Sakia đang ngồi chễm chệ. Tình trạng của Sakia cũng không khác gì bọn hắn
– Đó…đó có phải là…_Nhỏ lắp bắp hỏi bọn hắn
– Hình như là phải đấy chị à!_Layla say sẩm mặt mày nói rồi thở dài_Con nhỏ này có nhiều bí mật quá! Haizz!
Quay lại với nó nha! Nó đã rời khỏi xe và đang nhìn quanh khắp nơi. Đã lâu rồi nó mới quay lại đây trong thân phận này. Thật khó để diễn tả cảm xúc của nó bây giờ. Nó tự tin sải những bước chân về phía John
– Em vẫn phong độ như xưa nhỉ?_John ôm nhẹ lấy nó rồi bỏ ra. Đó vẫn là cách chào hỏi trước giờ của John giành cho nữ hoàng tốc độ. Ấy thế mà hắn lại nổi cơn ghen vô cớ khi nhìn thấy cảnh đó. Nhưng hắn chẳng có lí do gì để ghen cả, hắn có là gì của nó đâu. Hắn chỉ yêu đơn phương thôi mà. Nghĩ đến đây hắn lại buồn. Hắn không dám tỏ tình với nó vì hắn chưa thể chắc chắn được địa vị của mình trong lòng nó. Hắn sợ bị nó từ chối
– Chuyện này là sao? Con nhỏ Lallie đâu? Sao…cô ta lại ở đây?_Nhỏ Sasa làm loạn lên
– Im đi!_nó gắt. Nghe giọng quen quen_ nhỏ Sasa liền trừng mắt nhìn nó
– Mày…chẳng lẽ…mày…không thể nào!_Nhỏ sasa bất ngờ đến nỗi không nói được câu nào cho hoàn chỉnh
– Đúng như cô nghĩ đấy! Lallie chính là huyền thoại ở đây!_John nói nhỏ chỉ đủ ba người nghe thấy. Anh không muốn các khán giả có mặt ở đây biết thân phận thật của nữ hoàng tốc độ. Đó cũng là điều nó muốn
– Không thể nào!_Nhỏ Sasa lại tiếp tục phủ nhận. Trước giờ nhỏ cứ nghĩ nó là một người bình thường. Cao lắm chỉ biết đua xe moto mà thôi. Nhỏ không thể ngờ nó lại là một người có thân phận cao đến như vậy
– Mấy tuần trước cô đã thách đấu với huyền thoại của chúng tôi. Vậy thì hôm nay hãy thi đấu đi. Hôm nay hãy giải quyết tất cả và đừng làm phiền em gái của tôi nữa.
– Được. Mục đích của tôi cũng chỉ có thế! Nữ hoàng tốc độ thì có sao chứ! Dù thế nào mày cũng bại trước tao thôi!_Nhỏ Sasa vênh mặt lên. Nó không nói gì chỉ khẽ nhếch môi. Từ nó tỏa ra một hàn khí đến bức người. Bây giờ nó mới thật sự lạnh lùng nè. Trên khán đài, tiếng hò hét của mọi người vẫn không giảm đi tí nào. Cậu nhóc lúc