h đừng đi nữa!” Cô chỉ có thể mấp máy đôi môi nói anh không được đi nữa, không thể rời bỏ cô thế nữa.
Hình như anh thở dài, tiếng thở sao thoang thoảng như tiếng gió. Đôi tay buốt giá nắm lấy cổ tay cô gỡ ra, gỡ ra từ từ khỏi mình.
Không! Na kinh hãi, cô muốn níu chặt hơn nhưng không thể. Hình dáng anh nhòa dần, nhòa dần… hay là những hạt mưa trĩu nặng khiến mắt cô nhòa.
Cùng lúc ấy bên tai vang lên một tiếng hỏi. Na chớp chớp cho nước mưa rũ khỏi mi mắt nhưng bóng anh cũng nhập nhòa, nhập nhòa theo mỗi lần chớp rồi mất hẳn.
Kiều Diễm đứng sau, dáng vẻ rệu rã được khoác lên mình lần vải sa tanh đen nhánh. Nét mặt tái xám và đôi mắt lờ đờ, hoảng loạn còn hằn vẻ kinh khiếp. Cô ta lặp lại câu hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Na nhấc những bước luýnh quýnh về phía trước, mắt mở lớn quay nhìn xung quanh. Không hề có một bóng người phía trước. Không, không thể thế được. Lẽ nào chỉ là ảo ảnh. “Anh ấy. Vĩnh Uy. Có thấy không? Anh ấy mới ở đây. Anh ấy về rồi.”p>
Kiều Diễm nhìn Lệ Na như thể trông cô bị điên. Tay cầm ô, cô ta lại gần hơn. Diễm tự hỏi vì sao mình vẫn có thể đến đây, sau sự việc khiếp đản vẫn còn mới tinh nguyên. Quả vậy, cô ta không hiểu nổi mình nữa. Nhưng không thể không đến khi mà bao nhiêu ánh mắt đã tỏ ra nghi ngờ khi cô ta nói không thể đến đám tang. Và thế là cô ta ở đây, chỉ dám lảng vảng quanh rìa ngoài.
Nước mưa chảy xuôi theo thân hình xẹp lép run rẩy của Na. Anh đi mất rồi, tan như bong bóng trong mưa, để lại nỗi chơ vơ, khổ đau không gì sánh nổi trong em.p>
Mặc cho những sự việc tồi tệ bủa vây Kiều Diễm vẫn không thể xua bớt sự căm ghét khi nhìn Lệ Na. Nỗi căm ghét thù hằn như thể đã ăn sâu vào máu tự đời nào kiếp nào. Cô ta nghĩ cũng chính vì Lệ Na mà cô ta ra nông nỗi này. Luôn mong muốn tình địch cũng phải chịu thật nhiều tổn thương, đau khổ như mình đã phải chịu đựng.
“Thật tội nghiệp! Cô nhớ anh ấy đến phát điên.”
Na thật không muốn tranh cãi với người đàn bà này nữa. “Chị muốn gì nữa đây. Làm ơn để tôi yên!”
“Ô kìa, tôi nói thật. Sao không thể cảm thông được với một người phải chịu nhiều ngang trái như cô.”
Lệ Na ngoảnh khuôn mặt đã thành dòng, không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt nữa, nhìn cô ta. Không hiểu cô ta muốn nói gì.
Kiều Diễm càng nói giọng càng u ám, cay độc: “Biết làm sao được, phải chấp nhận sự trừng phạt nghiệt ngã của số phận thôi!”
Na không thể nói gì cả, cô thấy đầu đau nhức vô cùng.
Cô ta quyết đánh một đòn chí mạng cuối cùng: “Anh trai, em gái. Chồng chồng. Vợ vợ. Thật đáng thương.”
Ngước đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Kiều Diễm, Na vừa sợ vừa bối rối và vừa không hiểu nổi những gì cô ta nói: “Nói gì?”
Cô ta làm như kinh ngạc: “A. Lẽ nào họ không cho cô biết. Tôi nhiều chuyện mất rồi.”
Na hét lên, giọng sũng nước: “Chuyện gì???”
Kiều Diễm cũng quát trả: “Chuyện cô và anh trai cô chứ chuyện gì. Đừng có giả nai. Vĩnh Uy và cô phải nhận kết cục này là đáng đời vì những gì mà các người đã gây ra cho tôi.” Cô ta thấy mình cũng sắp phát điên.
Tất cả mọi cảm xúc mà Vĩnh Uy từng chịu đựng khi biết sự thật hai người là anh em nay cũng dồn về trong cô y như thế và còn dữ dội hơn gấp nhiều lần bởi trái tim nhỏ bé này đã quá mong manh để có thể hứng chịu thêm những thương tổn.
Na cố sức gào lên vượt trên cơn choáng váng: “Nói dối!” Làm sao cô có thể tin được. Cô ta thật độc ác khi lừa cô như vậy, tại sao không lừa chuyện gì khác. Đồ yêu tinh.
“Nói dối à? Vậy mày nghĩ vì sao mà Uy phải bỏ đi và bà Kim thì chết tức tưởi như thế hả?” Dứt lời cô ta quay ngay mình bước đi.
Còn lại mình Na, chết lặng dưới cơn mưa, ken dày hơn. Những lời nói từ đôi môi nhợt nhạt không màu nhưng sắc như một lưỡi dao kia cứ vang dội, vang dội và đâm liên tiếp vào cô. Đâm đến tóe máu, đâm đến nát tan, vỡ vụn…
Hình như cô đã mất cảm giác, mọi thứ dần nhòe mờ đi. Trí óc mê man trong cõi hỗn độn ghe gớm. Bóng tối bắt đầu nuốt chửng tất cả. Na cứ chìm sâu, chìm sâu vào cõi hư vô không lối thoát.
Thân hình gầy nhỏ buông rơi không trọng lượng, ngã phịch xuống đám cỏ ướt nhẹp khiến nước bắn tung lên những hạt tròn tròn, lóng lánh… Na co ro nằm đó, bị nước mưa xối liên miên dầm dề lên thân hình bất tỉnh.
***
Đoàn người lặng lẽ băng mình trong màn mưa tầm tã. Người trước kẻ sau cứ lầm lũi cúi đầu nép mình trong lần vải áo mưa bạc phếch mà dấn bước qua những đoạn đường gập ghềnh, trơn dốc.
Không gian im ắng trầm buồn chỉ có tiếng thở của người và tiếng mưa rơi, gió rít của trời đất. Bảo sao không buồn khi đây là một đám người đương đem xác người chết đi chôn. Một người già dặn đi trước mở lối, bốn người theo sau mỗi người một đầu khiêng chiếc cáng có đặt xác nam giới, được phủ lên mình mấy mảnh chiếu đã tơi tả đôi chỗ (không quan tài bởi họ sẽ chôn thẳng người chết xuống một huyệt đá đã đào sẵn). Hai người to khỏe đi sau cùng vác xẻng và cuốc.
Thằng nhóc tuổi còn niên thiếu đi hàng sau trong đám người khiêng cáng. Qua một khúc quanh bỗng vấp phải một hòn đá chênh vênh bên vệ đường. Nó loạng quạng rồi ngã uỵch ra sau, tay buông rời cán cầm. Một góc cáng nghiêng đi khiến người đằng trước cũng bất ngờ mà lơi tay, hai người phía bên khựng lại, tình thế bỗng nhiên rối loạn. Người đằng trước cũng tuột tay luôn. Một bên cáng rơi bịch xuống đất, xác chết trôi theo hướng rơi. Khi ấy đúng đoạn dốc cao. Vậy là xác chết được cuốn trên mình tấm vải niệm sơ sài cứ lăn, lăn và lăn xuống triền dốc.
Người đàn ông đi đầu ồm ồm quát lên: “Đm. Mấy thằng ngu. Chúng mày làm gì thế?”
Xác chết dừng lăn, nằm úp xuống mặt đất dưới chân dốc.
Mùi đất và cỏ dại ngai ngái xộc vào qua đường mũi xông thẳng lên não. Vĩnh Uy sặc sụa hớp không khí, vị đắng của sỏi cát đất đá chạm cả vào đầu lưỡi. Thân xác rã rời ê ẩm, trí não thì u mê như vừa tỉnh cơn say. Anh tự hỏi rằng mình đang ở đâu thế này, cựa người chuyển động để bầu phổi vừa mới lưu thông có thể dễ thở hơn. Máu ấm đã bắt đầu tuôn chầm chậm đến các tứ chi.
Mấy người kia vội chạy xuống thì chợt nhìn thấy xác chết cử động liền đứng khựng lại kinh khiếp. Thẳng nhỏ con nhất mà nguyên nhân sự việc từ chính nó rú lên sợ hãi: “Áaaaaaa. Bớ người ta. Ma. Cứu với. Ma!!!” Chân tay run lập cập vội đến núp sau lưng người thợ cả.
Vĩnh Uy rên rỉ gắng gượng ngửa mình ra, nhổ phù nhánh cỏ dính trên mép. Nước mưa lộp bộp rơi trên mặt khiến tâm trí tỉnh táo ra đôi chút nhưng thân thể vẫn yếu ớt mệt mỏi. Những hình ảnh thấp thoáng, ẩn hiện lướt qua đan cài với suy tư còn đang mờ nhạt chưa định hình cứ nhấp nhoáng, nhấp nhoáng. Vẻ như anh vừa đi qua một cơn mê, cơn mê dài dai dẳng và não nề.
Đám thợ mỏ cứ run rẩy túm tụm một chỗ không dám cất bước, chỉ cho đến khi người thợ cả vốn dày kinh nghiệm sống trấn tĩnh lại, chạy đến bên Vĩnh Uy xem sự thể rốt cuộc ra sao.
Anh mấp máy đôi mắt chảy tràn nước mưa nhìn lên khuôn mặt râu quai nón đang cúi nhìn mình. Người thợ cả lần khám toàn thân thì thấy quả nhiên là người sống, tim đập, mạch cũng đập tuy còn hơi yếu. Uy khào khào hỏi: “Tôi đang ở đâu đây?”
“Mi vẫn còn sống đó hả? Ôi giời không thể tin nổi.”
Những người thợ kia cũng xúm lại. Uy nhìn khắp xung quanh với cặp mắt còn mù mờ, não bộ đang thu thập lạ
Hình như anh thở dài, tiếng thở sao thoang thoảng như tiếng gió. Đôi tay buốt giá nắm lấy cổ tay cô gỡ ra, gỡ ra từ từ khỏi mình.
Không! Na kinh hãi, cô muốn níu chặt hơn nhưng không thể. Hình dáng anh nhòa dần, nhòa dần… hay là những hạt mưa trĩu nặng khiến mắt cô nhòa.
Cùng lúc ấy bên tai vang lên một tiếng hỏi. Na chớp chớp cho nước mưa rũ khỏi mi mắt nhưng bóng anh cũng nhập nhòa, nhập nhòa theo mỗi lần chớp rồi mất hẳn.
Kiều Diễm đứng sau, dáng vẻ rệu rã được khoác lên mình lần vải sa tanh đen nhánh. Nét mặt tái xám và đôi mắt lờ đờ, hoảng loạn còn hằn vẻ kinh khiếp. Cô ta lặp lại câu hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Na nhấc những bước luýnh quýnh về phía trước, mắt mở lớn quay nhìn xung quanh. Không hề có một bóng người phía trước. Không, không thể thế được. Lẽ nào chỉ là ảo ảnh. “Anh ấy. Vĩnh Uy. Có thấy không? Anh ấy mới ở đây. Anh ấy về rồi.”p>
Kiều Diễm nhìn Lệ Na như thể trông cô bị điên. Tay cầm ô, cô ta lại gần hơn. Diễm tự hỏi vì sao mình vẫn có thể đến đây, sau sự việc khiếp đản vẫn còn mới tinh nguyên. Quả vậy, cô ta không hiểu nổi mình nữa. Nhưng không thể không đến khi mà bao nhiêu ánh mắt đã tỏ ra nghi ngờ khi cô ta nói không thể đến đám tang. Và thế là cô ta ở đây, chỉ dám lảng vảng quanh rìa ngoài.
Nước mưa chảy xuôi theo thân hình xẹp lép run rẩy của Na. Anh đi mất rồi, tan như bong bóng trong mưa, để lại nỗi chơ vơ, khổ đau không gì sánh nổi trong em.p>
Mặc cho những sự việc tồi tệ bủa vây Kiều Diễm vẫn không thể xua bớt sự căm ghét khi nhìn Lệ Na. Nỗi căm ghét thù hằn như thể đã ăn sâu vào máu tự đời nào kiếp nào. Cô ta nghĩ cũng chính vì Lệ Na mà cô ta ra nông nỗi này. Luôn mong muốn tình địch cũng phải chịu thật nhiều tổn thương, đau khổ như mình đã phải chịu đựng.
“Thật tội nghiệp! Cô nhớ anh ấy đến phát điên.”
Na thật không muốn tranh cãi với người đàn bà này nữa. “Chị muốn gì nữa đây. Làm ơn để tôi yên!”
“Ô kìa, tôi nói thật. Sao không thể cảm thông được với một người phải chịu nhiều ngang trái như cô.”
Lệ Na ngoảnh khuôn mặt đã thành dòng, không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt nữa, nhìn cô ta. Không hiểu cô ta muốn nói gì.
Kiều Diễm càng nói giọng càng u ám, cay độc: “Biết làm sao được, phải chấp nhận sự trừng phạt nghiệt ngã của số phận thôi!”
Na không thể nói gì cả, cô thấy đầu đau nhức vô cùng.
Cô ta quyết đánh một đòn chí mạng cuối cùng: “Anh trai, em gái. Chồng chồng. Vợ vợ. Thật đáng thương.”
Ngước đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Kiều Diễm, Na vừa sợ vừa bối rối và vừa không hiểu nổi những gì cô ta nói: “Nói gì?”
Cô ta làm như kinh ngạc: “A. Lẽ nào họ không cho cô biết. Tôi nhiều chuyện mất rồi.”
Na hét lên, giọng sũng nước: “Chuyện gì???”
Kiều Diễm cũng quát trả: “Chuyện cô và anh trai cô chứ chuyện gì. Đừng có giả nai. Vĩnh Uy và cô phải nhận kết cục này là đáng đời vì những gì mà các người đã gây ra cho tôi.” Cô ta thấy mình cũng sắp phát điên.
Tất cả mọi cảm xúc mà Vĩnh Uy từng chịu đựng khi biết sự thật hai người là anh em nay cũng dồn về trong cô y như thế và còn dữ dội hơn gấp nhiều lần bởi trái tim nhỏ bé này đã quá mong manh để có thể hứng chịu thêm những thương tổn.
Na cố sức gào lên vượt trên cơn choáng váng: “Nói dối!” Làm sao cô có thể tin được. Cô ta thật độc ác khi lừa cô như vậy, tại sao không lừa chuyện gì khác. Đồ yêu tinh.
“Nói dối à? Vậy mày nghĩ vì sao mà Uy phải bỏ đi và bà Kim thì chết tức tưởi như thế hả?” Dứt lời cô ta quay ngay mình bước đi.
Còn lại mình Na, chết lặng dưới cơn mưa, ken dày hơn. Những lời nói từ đôi môi nhợt nhạt không màu nhưng sắc như một lưỡi dao kia cứ vang dội, vang dội và đâm liên tiếp vào cô. Đâm đến tóe máu, đâm đến nát tan, vỡ vụn…
Hình như cô đã mất cảm giác, mọi thứ dần nhòe mờ đi. Trí óc mê man trong cõi hỗn độn ghe gớm. Bóng tối bắt đầu nuốt chửng tất cả. Na cứ chìm sâu, chìm sâu vào cõi hư vô không lối thoát.
Thân hình gầy nhỏ buông rơi không trọng lượng, ngã phịch xuống đám cỏ ướt nhẹp khiến nước bắn tung lên những hạt tròn tròn, lóng lánh… Na co ro nằm đó, bị nước mưa xối liên miên dầm dề lên thân hình bất tỉnh.
***
Đoàn người lặng lẽ băng mình trong màn mưa tầm tã. Người trước kẻ sau cứ lầm lũi cúi đầu nép mình trong lần vải áo mưa bạc phếch mà dấn bước qua những đoạn đường gập ghềnh, trơn dốc.
Không gian im ắng trầm buồn chỉ có tiếng thở của người và tiếng mưa rơi, gió rít của trời đất. Bảo sao không buồn khi đây là một đám người đương đem xác người chết đi chôn. Một người già dặn đi trước mở lối, bốn người theo sau mỗi người một đầu khiêng chiếc cáng có đặt xác nam giới, được phủ lên mình mấy mảnh chiếu đã tơi tả đôi chỗ (không quan tài bởi họ sẽ chôn thẳng người chết xuống một huyệt đá đã đào sẵn). Hai người to khỏe đi sau cùng vác xẻng và cuốc.
Thằng nhóc tuổi còn niên thiếu đi hàng sau trong đám người khiêng cáng. Qua một khúc quanh bỗng vấp phải một hòn đá chênh vênh bên vệ đường. Nó loạng quạng rồi ngã uỵch ra sau, tay buông rời cán cầm. Một góc cáng nghiêng đi khiến người đằng trước cũng bất ngờ mà lơi tay, hai người phía bên khựng lại, tình thế bỗng nhiên rối loạn. Người đằng trước cũng tuột tay luôn. Một bên cáng rơi bịch xuống đất, xác chết trôi theo hướng rơi. Khi ấy đúng đoạn dốc cao. Vậy là xác chết được cuốn trên mình tấm vải niệm sơ sài cứ lăn, lăn và lăn xuống triền dốc.
Người đàn ông đi đầu ồm ồm quát lên: “Đm. Mấy thằng ngu. Chúng mày làm gì thế?”
Xác chết dừng lăn, nằm úp xuống mặt đất dưới chân dốc.
Mùi đất và cỏ dại ngai ngái xộc vào qua đường mũi xông thẳng lên não. Vĩnh Uy sặc sụa hớp không khí, vị đắng của sỏi cát đất đá chạm cả vào đầu lưỡi. Thân xác rã rời ê ẩm, trí não thì u mê như vừa tỉnh cơn say. Anh tự hỏi rằng mình đang ở đâu thế này, cựa người chuyển động để bầu phổi vừa mới lưu thông có thể dễ thở hơn. Máu ấm đã bắt đầu tuôn chầm chậm đến các tứ chi.
Mấy người kia vội chạy xuống thì chợt nhìn thấy xác chết cử động liền đứng khựng lại kinh khiếp. Thẳng nhỏ con nhất mà nguyên nhân sự việc từ chính nó rú lên sợ hãi: “Áaaaaaa. Bớ người ta. Ma. Cứu với. Ma!!!” Chân tay run lập cập vội đến núp sau lưng người thợ cả.
Vĩnh Uy rên rỉ gắng gượng ngửa mình ra, nhổ phù nhánh cỏ dính trên mép. Nước mưa lộp bộp rơi trên mặt khiến tâm trí tỉnh táo ra đôi chút nhưng thân thể vẫn yếu ớt mệt mỏi. Những hình ảnh thấp thoáng, ẩn hiện lướt qua đan cài với suy tư còn đang mờ nhạt chưa định hình cứ nhấp nhoáng, nhấp nhoáng. Vẻ như anh vừa đi qua một cơn mê, cơn mê dài dai dẳng và não nề.
Đám thợ mỏ cứ run rẩy túm tụm một chỗ không dám cất bước, chỉ cho đến khi người thợ cả vốn dày kinh nghiệm sống trấn tĩnh lại, chạy đến bên Vĩnh Uy xem sự thể rốt cuộc ra sao.
Anh mấp máy đôi mắt chảy tràn nước mưa nhìn lên khuôn mặt râu quai nón đang cúi nhìn mình. Người thợ cả lần khám toàn thân thì thấy quả nhiên là người sống, tim đập, mạch cũng đập tuy còn hơi yếu. Uy khào khào hỏi: “Tôi đang ở đâu đây?”
“Mi vẫn còn sống đó hả? Ôi giời không thể tin nổi.”
Những người thợ kia cũng xúm lại. Uy nhìn khắp xung quanh với cặp mắt còn mù mờ, não bộ đang thu thập lạ