Em Vẫn Chờ Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Em Vẫn Chờ Anh (xem 2126)

Em Vẫn Chờ Anh

a đã hết sợ, trong cô giờ là một cảm xúc khác.
“Nhiều lắm!”
“Đừng có nói quá, chỉ mấy con thôi!”
“Sao anh đi theo tôi?”p>
Anh nhìn xuống cô vừa bật ra câu hỏi, rồi không nhịn được anh bật cười lớn, tiếng cười mỉa mai pha lẫn trêu chọc.
Biết mình lầm tưởng cô xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, liền quẫy người. “Buông tôi ra được rồi, thả tôi xuống mau!”
“Từ từ!” Uy thấy bực, anh đã giúp cô ta thoát hiểm vậy mà còn làm cao. Họ đã ra đến đường lớn nên anh thả mạnh cô xuống mặt đất.
“Áaa… Làm gì mà mạnh thế. Đau quá!” Lệ Na kêu toáng lên vì đau, cô đưa tay ôm lấy mông.
Uy nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, nghĩ chắc đau lắm liền ngồi thụp xuống. “Đau lắm sao…” đưa tay sờ xuống chỗ đau của Na.
“Anh làm gì thế?” Vừa bất ngờ vừa xấu hổ cô đưa tay tát anh.
Cái tát không hề mạnh nhưng cũng đủ làm Vĩnh Uy điên tiết.p>
Anh quát lên: “Cô dám đánh tôi hả?”
“Ai bảo anh dám… dám… anh là đồ… đồ…” cô bối rối nên không tìm được từ thích hợp.
“Đồ gì?” Anh thở hắt ra, không hiểu nổi cô ta giữ gìn cái gì.
“Cô thanh cao gớm nhỉ?” Và bất ngờ anh ta nắm chặt lấy cằm cô, áp sát và hôn thật mạnh, đôi môi mút chặt xong đưa lưỡi tách nhẹ môi cô ra… khuấy đảo bên trong… Rồi cũng nhanh như lúc bắt đầu anh ta buông cô ra.
Vĩnh Uy đứng lên. “Hòa nhé!” Trước khi đi khỏi anh ngoái lại buông một câu: “Nói cho mà biết. Cô thực sự chẳng hấp dẫn gì cả.”
Còn lại một mình Lệ Na vẫn điếng người trong sững sờ, đôi môi tê rần ướt đẫm nước. Giờ cô mới biết anh ta là loại người gì, thật không hiểu vì sao trước đây mình có thể mê muội một tên xấu xa như vậy. Ôi điên mất!!!
***
Vĩnh Uy mở cửa ngôi nhà không quá lớn nhưng khá sang của anh và dẫn bé Bin vào. Đột nhiên anh nảy ra ý muốn đưa thằng bé về đây, thăm nơi ở của mình. Ngôi nhà trang nhã với màu trắng xám chủ đạo, đồ nội thất trang nhã, nam tính hiện diện mọi góc trong căn phòng khách rộng. Ngay cạnh bên là phòng ngủ được ngăn bằng tấm kính lớn.
Bếp gọn gàng ít đồ vì anh thường ăn bên ngoài, có máy pha café tự động và ngăn tủ lạnh đầy thức uống. Cạnh cửa sổ bên tay mặt phòng khách là tủ đựng rượu các loại như Whisky, Chivas, Brandy… khá mạnh.
Bé Bin chưa khi nào được thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, nó chạy lon ton thăm thú mọi chỗ. Nhảy lên chiếc sa lông phòng khách nó nhắm mắt dang tay, trầm trồ: “Đẹp quá!”
“Đẹp sao? Cháu có thích ở đây không?”
“Có chứ, thích lắm ạ. Nhưng phải có mẹ nữa cơ.”
“À há!” Uy thấy hài hước với ý nghĩ non nớt của thằng bé. Anh bấm điều khiển kích hoạt màn hình rộng được lắp đặt ép phẳng liền tường để mở hoạt hình cho nhóc con xem. Còn mình ngồi bên xem xét văn bản hồ sơ mấy lô đất quy hoạch trên lap cá nhân.
Bé Bin dán mắt xem những hoạt cảnh sinh động như diễn ra trên tường, miệng há ra sững sờ, thích thú. Được một lúc… “Chú ơi!”
“Sao nhóc?” Anh vẫn chăm chú vào màn hình máy, đoán có lẽ thằng bé lại có thắc mắc gì đó. Từ khi quen biết đến giờ nó luôn hỏi anh những câu hỏi liên tu bất tận. Nhưng mấy câu hỏi đó không gây khó khăn lắm, anh có thể giải đáp bất cứ thắc mắc nào nó đưa ra. Bởi dù sao nó vẫn chỉ là một thằng nhóc 4 tuổi, cũng thật dễ chiều.
“Cháu muốn đi chơi công viên! Như trong kia kìa.” Nó đưa ngón tay bé mũm chỉ lên màn hình, có cảnh những đứa trẻ đang lướt như gió trên tàu lượn.
Uy nhìn theo tay chỉ của thằng nhóc. “Muốn đến công viên phải bảo mẹ cháu, chú không thể theo cháu để chơi từng trò được.”
“Nhưng mẹ không có money.”
Uy nhẹ nhàng đặt thằng bé lên giường, đắp chăn cẩn thận. Bé Bin ngủ ngon lành say sưa, đôi môi hơi hé trông vô cùng đáng yêu.
Anh từ từ đi ra rồi khép nhẹ cửa lại. Yên vị trên sofa phòng khách Uy bấm số gọi cho mẹ thằng bé Bin nói từ sau lần bị lạc mẹ nó bắt nó phải học thuộc số điện thoại của mẹ và của bà.
Tiếng chuông vang lên khá lâu mà không có người nhấc máy. Anh không biết được rằng ở đầu dây bên kia có người đang xốn xang.
Lệ Na nhìn thật lâu dãy số điện thoại vừa lạ vừa quen này, cô đã từng bao lần xóa rồi lưu, rồi lại xóa, lại lưu, lại… Chần chừ một lúc Na cũng mở máy. “A lô!”
“Cô thật biết cách khiến người khác phải bực bội vì chờ đợi.”
“Tôi bận!” Nghe giọng anh ta qua điện thoại mà cô vẫn thấy đỏ mặt, sau sự việc hôm đó anh ta vẫn nhơn nhơn như không có chuyện gì, thi thoảng còn nhếch môi cười trông thật đểu cáng. Na chẳng biết làm sao, trước mặt nhiều người cô không dám đôi co nên đành chịu ấm ức.
“Nghe này, để thằng bé ngủ lại nhà tôi đêm nay!”
“Không được! Anh mang con tôi về đây!”
Anh trấn an: “Đừng lo, ở với tôi sẽ không sao đâu. Nó ngủ rồi, đánh thức tội nghiệp. Ngày mai tôi sẽ đưa thằng bé đi công viên nhưng cô nhất định phải đi cùng. Tôi không thể trông nó một mình được.”
Im lặng, không nghe tiếng cô trả lời. “Cô có nghe gì không đấy?”
“Anh không biết là tôi rất bận à? Làm sao có thể đi được.”
“Không sao đâu, chỉ một lúc buổi sáng thôi. Giờ đó cũng chưa đông khách lắm. Đây là ý nguyện của thằng bé, đừng làm nó thất vọng. Thế nhé! 8 giờ sáng ở công viên trung tâm.” Nói rồi anh cúp máy không để cô có cơ hội phản đối.
“Này từ từ đã…” anh ta đã tắt máy, Na không nói được gì thêm. Hứ, người gì thế không biết, chỉ thích theo ý mình.
“Có chuyện gì vậy?” Duy Khang đang định ra về nhưng nghe thấy chuông điện thoại của Na và cô ấy mãi không chịu nghe nên anh tò mò nán lại một chút.
“Dạ không có gì.”
Nghe vậy nhưng Duy Khang cũng hiểu mang máng sự việc. “Vậy anh về nhé, ngủ ngon cô bé!”
“Anh cũng vậy ạ, tạm biệt!” Na vẫy tay chào.
Duy Khang khẽ cười, đôi mắt anh hơi sẫm lại với những ý nghĩ lan man.
***
Nắng chói chang tỏa nhiệt bức bối, hơi nóng lan tỏa khắp mặt đất, len lỏi và bám riết không rời lấy con người và sự vật. Vĩnh Uy và bé Bin đứng chờ mỏi mắt trước cổng chào, cứ chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ mà vẫn chưa thấy Na đâu. Gọi điện thì không được. Thằng bé kêu nóng nên anh phải mua hết que kem này đến que kem khác.
9 giờ rưỡi sáng, không thấy bóng dáng mẹ nó đâu Uy đành cho nó chơi tạm mấy trò đơn giản như cưỡi ngựa, đua xe ở những nơi có mái che để tránh ánh nắng càng lúc càng gay gắt.
Lệ Na lúc đó tâm trạng cũng đang như lửa đốt, cô cứ thấp thỏm nhìn đồng hồ nhưng không biết phải làm sao vì đoàn khách do Duy Khang giới thiệu cứ đến từng tốp từng tốp một không dứt, họ toàn là những bác sĩ ở bệnh viện nổi tiếng mà Khang làm. Cô quay như chong chóng với những vị khách nhiệt thành này. Nếu tình hình này kéo dài có lẽ cần thuê thêm người thật. Ngay cả Duy Khang cũng phải xắn tay áo tự phục vụ cho các bạn giúp cô.
“Có mệt lắm không? Chà, không ngờ bạn anh nhiệt tình vậy.”
“Không sao ạ. Anh cũng ngồi xuống đi! Ngại quá, anh đã hết lòng vì em như vậy mà còn bắt anh động tay.”
Duy Khang đặt một ngón tay lên môi: “Không được nói chữ ngại với anh!”
Tầm quá trưa quán đã vơi bớt khách, Vĩnh Uy và bé Bin cũng vừa về tới. Duy Khang đang xếp đĩa lên khay.
Uy trách: “Quá lắm. Có biết là con cô đã mong cô thế nào không hả? Nó đã rất hy vọng đấy. Thế mà cô đang tâm để con mình phải buồn.”
Lệ Na nhìn anh rồi lại nhìn xuống thằng bé. “Mẹ xin lỗi con! Khách đông quá, mẹ không thể đến được. Đợi khi nào rảnh mẹ sẽ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Shock Tình Full

Truyện Chủ nhân xin chào

Chôn chân đứng nhìn bạn thân cài lại cúc áo cho vợ

Can đảm để đánh đổi hạnh phúc

Truyện ngắn: Gia đình tôi – Phần 2