-Thiên Hàn…Mày bị làm sao vậy ?-Câu nói của anh hết sức nhỏ chỉ đủ mình anh nghe
Thay đồ xong cô xuống phòng khách, anh vẫn ngôì trên ghế sofa coi tivi.
-Nay anh không đi làm hã ? Tám giờ rưỡi rồi đó ?
-Được nghĩ
– May quá….Anh vẫn còn sống ….
-Tại sao cô nói tôi vẫn còn sống ….
-Là vầy nè….Tôi mơ thấy anh bị tông xe và không qua khỏi….Anh biết không…Tôi đã khóc rất nhiều đó….
-Vậy à…
-May mắn anh không sao…Làm tôi mừng quá đi….
-Ừ…-Khoé môi ai đó đã cong lên nhưng nhanh chóng hết…
-Mà anh này…..Chết rồi…
-Chuyện gì ?
-Tôi lỡ không gọi anh là cậu chủ mà gọi là anh.Anh cũng đồng ý hã ?
-Thì sao ?
-Không gì….Vậy từ nay được tôi có thể gọi anh thay bằng cậu chủ được không?
-Tùy cô….
-Nay anh được nghĩ hã?
-Chủ nhật..
-Haiz…-Cô thở dài
-Chuyện gì ?
-Anh có nhớ quán mì lúc tôi làm hư điện thoại của Kì Kì không?
-Nhớ
-Tôi mún xin anh cho tôi trở về đó…..Không phải là tôi trốn làm osin của anh đâu…Mà là tôi mún về thăm bà và ông của tôi…..Nếu anh không thích thì thôi….Tôi không có ý kiến…..
-“…..”
-Được
-Thật chứ ? Anh nói thật chứ ?
-Ừ….
-Vậy không được nuốt lời nha….Hứa nha…
-Ừ
-Chúng ta đi được chưa ?
-Công việc nhà ?
-Vậy làm xong công việc nhà sẽ được đi …..Vậy tôi làm liền….Anh ở đây coi ti vi đi nhé…..
Anh chưa kịp mở miệng thì cô đã đi đâu mất tiêu rồi. Quét nhà, lau nhà, dọn dẹp hồ bơi, tỉa cây,…cô đều làm rất nhanh với vẻ vui tươi, vừa làm cô vừa hát véo von làm cho khiến miệng ai kia đã cong lên một đường tuyệt mĩ làm ngất ngây trái tim bao người….
-Hơ……Anh đang cười kìa……Đẹp quá….
-Có đâu….
-Tôi mới thấy anh cười mà…..Đẹp lắm……Anh phải cười nhiều như tôi này….É hé hé hé hé hé hé
Cô cười kiểu đó khiến anh không nhịn được mà cười ngả nghiêng.Khung cảnh bây giờ thật sự rất…….giống hai đứa điên trốn trại ngồi cười với nhau…..Sau khi cười chán, anh đứng dậy
-Đi theo tôi
-Nhưng mà anh đi đâu….
Anh dẫn cô ra khỏi nhà, đi qua cái hồ bơi xanh biết đến gara và ngồi lên chiếc audi cả chục tỉ màu đen láng bóng của mình….
-Lên xe
-Anh chở tôi đi thăm ông bà hã ?
-Ừ….
-Yeah….thích quá…..Cảm ơn anh….Cậu chủ yêu dấu….
Cô leo lên xe cười sảng khoái như một đứa trẻ đòi được món quà mà mình mong muốn vui sướng la hét véo von….Cô cười khiến anh cũng mỉm cười theo….Trái tim anh cũng vui sướng theo….Tại sao vậy ta ?
*Xin chào các bạn, mình là tác giả muốn giải thích vài chỗ cho các bạn khỏi thắc mắc nhé:
-Thứ nhất :Tại sao lại có chỗ gọi là cậu chủ gọi là anh ?
+Tại vì mình nghĩ là nếu gọi bằng cậu chủ hoài thì thấy sao tiến triển nổi chứ, mình muốn tăng thêm độ thân mật nên thay đổi cách xưng hô một chút cho tiến triển thêm í mà….Lâu lâu lại có chỗ gọi bằng cậu chủ tại vì thay vì anh là tại vì cô chỉ là osin thôi nên trong vài tình huống nên gọi bằng cậu chủ vẫn hay hơn, thích hợp hơn đó mà 😃
-Câu này là dành cho các bạn nè 😉
-Các bạn muốn mình viết bao nhiêu chap đây ?
Mình đang rất phân vân có nên viết nhiều chap hay không tại vì lỡ truyện không hay thì không có ai đọc viết nhiều quá thì uổng thời gian lắm….Nếu truyện có gì sai xót thì các bạn bỏ qua cho mình nhé 😉😉😉
Quên mất mình sẽ không ghi tựa đề đầu chap đâu nên các bạn đừng hỏi nhé tại mình không biết suy nghĩ sao cho tựa đề nó hấp dẫn nên mình quyết định không ghi lun ahihi
Tâm sự với các bạn nhiêu đây đủ rồi. Chúng ta come back với truyện thôi nào 😉😉😉😉
Còn về phía cô thì chạy thẳng vào tiệm mì cô không đi thẳng vào quán mà lén lút đi vòng ra đường phía sau nhà, mò mò ra đằng trước thì nơi bà bán thì thấy ông Lâm…Ông nháy mắt định mở miệng gọi bà Lâm quay người lại thì cô chĩa tay vào miệng kêu “suỵt” thật nhỏ và nháy mắt với ông. Ông hiểu ý nên lại tiếp tục làm việc như không có chuyện gì….Cô ôm chầm lấy bà làm bà giật mình quay người lại….
-Bà Lâm….Cháu Mỹ Mỹ nhớ bà lắm….Cháu muốn ôm bà thật chặt…
-Con bé này…Làm ta hú hồn….Cháu mới về sau lại đi ra từ cổng sau……
-Cháu muốn làm bà bất ngờ đó mà….hihi
-Cháu sống cùng gia đình thế nào ?
-Rất tốt ạ….
-Bà Lâm ơi cho tôi một to mì nhiều thịt…
-Bà để cháu bưng ra phụ ông nha …..
-Ừ….Cảm ơn cháu….
-Bà cho cháu cái ăn cái mặt cháu cảm ơn không hết mà bà cảm ơn cháu vì bưng cái tô này thôi hã?….Cháu không thích đâu….Chúng ta là bà cháu khách sáo chi hã bà ?….-Nói rồi cô bưng ra cho chú nãy gọi mì
-Bà nó nè….Mỹ Mỹ nó ngoan thật đấy….Tiếc là không phải con cháu gì của chúng ta….-Ông Lâm nói với giọng tiết nuối
-Phải…..Tôi cũng tiết lắm ông ạ…..-Bà nói với vẻ mặt buồn
-Ông bà nói gì cháu vậy ? Nói xấu cháu là không được đâu đó ? ….Cô đi lại lắc lắc đầu và nói với bà
-Bà Lâm cho hai tô mì
-Đây…Để cháu bưng ra cho, lâu lắm không được phụ ông bà, cháu mập như heo rồi nè….Nay để cháu bưng cho giảm cân nếu không cháu mập như heo lun á ….. hihi…..-Cô bưng tô mì rồi chạy đi
-Ừ….-Bà mỉm cười, ông cũng vậy
Dù hôm nay khách rất đông nhưng ông bà không cảm thấy mệt mỏi tại vì đã có cô phụ rồi với ông bà rồi….
8:00 tối
-Bà ơi, ông ơi cháu phải về rồi….
-Cháu ở lại ăn cơm cái đã….rồi hãy về….
-Cháu mập như vầy nên phải giảm cân….Cháu không ăn đâu….
-Cháu về nha ông bà, ông bà ở lại giữ gìn sức khoẻ. Rảnh cháu sẽ về thăm ông bà….
-Thôi trời cũng tối rồi….Cháu về đi…..Cẩn thận nha cháu…..Rảnh thì về thăm ông bà, bà sẽ nấu món cháu thích ăn……
-Dạ….Cháu về nha ông bà…..-Cô gượng cười, khoé mắt cũng đỏ lên
Cô ôm bà rồi lại ôm ông xong rồi chạy thật nhanh ra xe anh…Tay không ngừng lau nước mắt….Miệng thì cười rất tươi….Cô thì thầm trong miệng:” Ông bà đợi cháu, cháu trả xong tiền điện thoại sẽ về phụ ông bà…huhu.”
-Ừ….
-Tôi thấy cô ta thật sự thấy ghê quá à?
-“….”
-Tại sao ?
-Anh nghĩ coi là con gái mà…..Lại cởi đồ trước mặ