Em Là Cô Ấy Thứ Hai - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Em Là Cô Ấy Thứ Hai (xem 3192)

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

vào phòng khi Hoàng Quân còn đang cố gắng tìm kiếm vật gì đó. Có lẽ anh muốn với lấy chiếc hộp đặt ở góc bàn, chiếc hộp màu nâu có thắt dải nơ hồng nhạt. Hoàng Quân khẽ miết tay vào cạnh bàn và lân la đến gần chiếc hộp. Lệ Dương nhanh chân bước tới, cô với lấy trước và đặt vào tay anh:
“Anh muốn lấy nó à?”
Hoàng Quân thoáng ngạc nhiên, sau đó mới khẽ cau mày:
“Cô vào phòng người khác sao không gõ cửa?”
Lệ Dương nhún vai:
“Có gõ, nhưng mà không thấy anh phản ứng gì nên tôi mới vào. Mà cửa phòng cũng đâu có khép. Với lại mẹ anh cũng nói tôi cứ tự nhiên mà vào, không cần gõ cửa. Chắc bà ấy sợ anh đuổi tôi về.”
“Cô biết tôi muốn đuổi mà còn đến.”
“Tôi đến đây vì nhiệm vụ, đâu phải đến chơi mà cần anh cho phép.”
Hoàng Quân bất lực ngồi xuống ghế, tay vuốt ve chiếc hộp, không thèm để ý đến Lệ Dương.
Một lúc sau, nghe tiếng nhạc chuông tin nhắn phát ra từ điện thoại của Lệ Dương, Hoàng Quân mới quay về phía cô nói bằng một giọng rất không thoải mái:
“Cô không còn việc gì để làm sao? Bệnh viện của cô chẳng nhẽ không có bệnh nhân à?”
“Tôi chính là đang làm việc. Anh không biết mẹ anh trả lương cho tôi rất cao sao?”
Có công việc nào đơn giản mà lại thu nhập lớn thế này chứ? Hơn nữa hậu đãi cũng vô cùng tốt. Có phải vì thế mà cô ta có ý định tăng ca không? Bằng chứng là bình thường cô chỉ ngồi hai tiếng, hôm nay đã gần bốn tiếng rồi vẫn không hề có ý định ra về.
“Hết giờ làm việc rồi, cô không cần tích cực thế đâu.”
“Quên chưa nói anh biết, thời gian tôi ở lại bây giờ sẽ tăng lên gấp đôi, vì không chỉ thuyết phục anh làm phẫu thuật, còn phải cho anh uống thuốc đều đặn nữa.”
“Tại sao phải uống thuốc?”
“Tôi phát hiện mắt anh có dấu hiệu đỏ lên. Có thể là do nhãn cầu bị viêm nhiễm. Nếu không uống thuốc, e rằng đến lúc muốn chữa trị cũng không còn cơ hội.”
“Không cần.” Hoàng Quân đáp cụt lủn: “Tôi đã bảo sẽ không làm phẫu thuật.”
“Tôi lo xa cho anh thôi. Chẳng ai nói trước được điều gì. Lỡ sau này anh có thay đổi ý định cũng không phải hối hận vì đã quá muộn. Có khi còn phải cảm ơn tôi.”
Khoé miệng Hoàng Quân khẽ cong lên, đôi mắt cũng mơ hồ toả ra một ý cười mờ ám.
“Tôi đến đây cũng không phải để cãi nhau với anh. Anh chịu uống thuốc xong, khỏi cần đuổi tôi cũng tự đi.”
“Tôi có nói là sẽ uống thuốc sao?”
“Tôi có thể hỏi anh học ở đâu cái tính bảo thủ như thế không?”
“Vậy cô học ở đâu cách bám lấy người khác dai như đỉa thế?”
Dù không muốn cãi nhau, nhưng chỉ cần nói với anh ta hai câu, Lệ Dương đã cảm thấy nóng mặt.
“Tôi ngồi đây. Khi nào anh uống thuốc xong thì tôi về.” Lệ Dương không thèm đôi co nữa, ngồi phịch xuống ghế.
“Cô về luôn đi, tôi không uống.”
“Không được.”
“Vậy để thuốc trên bàn, lát nữa tôi uống.” Hoàng Quân có chút nhượng bộ.
Lệ Dương đâu có ngốc mà dễ dàng tin lời anh ta. Cô ở đây Hoàng Quân còn không chịu uống, cô về rồi anh không quẳng hết vào sọt rác mới lạ.
“Anh lừa trẻ con đấy à?” Lệ Dương hất cằm về phía Hoàng Quân, nói bằng một giọng rất trải đời.
Hoàng Quân nhắm mắt bất lực, sau đó chậm chạp men lại phía giường và nằm xuống, trước khi phủ chăn lên mặt còn không quên nói với Lệ Dương:
“Tùy cô. Thích thì cứ ngồi đó đi. Tôi buồn ngủ rồi.”
Và anh đắp chăn kín lút mặt trước ánh mắt đỏ ngầu vì giận dỗi của cô.
Hoàng Quân chỉ định nằm như thế chờ tới lúc Lệ Dương bỏ về, thế nhưng anh lại ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy thì trời đã chập tối, anh đưa tay dụi dụi mắt, đôi mắt từ lâu đã không còn biết đến ánh sáng nên không thể nhìn thấy một cô gái đang ngồi ngủ gật ngay bên cạnh, mặt úp xuống giường.
Hoàng Quân lật chăn ra và cho chân xuống đất tìm dép, không ngờ lại đạp vào đầu Lệ Dương.
“A!” Lệ Dương nhăn mặt kêu lên, cô xoa xoa đầu từ từ mở mắt.
Hoàng Quân vội rụt chân lại, anh hỏi theo phản xạ tự nhiên:
“Ai vậy?”
“Tôi.” Lệ Dương vừa kịp tỉnh ngủ. Cô đáp, mắt không nhìn anh.
Từ nhỏ tới giờ, Hoàng Quân quả thật chưa từng gặp ai lì như vậy nên cũng không kịp trang bị cho mình kinh nghiệm để đối phó.
“Cô còn chưa về sao?” Anh khẽ cau mày.
Lệ Dương đứng dậy phủi phủi quần vì nhận ra nãy giờ mình đang ngồi dưới đất.
“Đã bảo là anh chưa uống thuốc thì chưa về được mà.”
Thế mà Hoàng Quân vẫn cho rằng khi nãy cô chỉ hung hăng tuyên bố như vậy, trong khi anh ngủ cô sẽ ngán ngẩm mà bỏ về.
Lệ Dương ngồi xuống bên cạnh anh, khuôn mặt cô vẫn rất bơ phờ vì vừa ngủ dậy, cô hỏi anh, giọng mệt mỏi:
“Bây giờ anh uống thuốc được chưa?”
Hoàng Quân bỗng cảm thấy có chút động lòng. Là cô đang quan tâm đến anh cơ mà, thái độ của anh như vậy liệu có phải hơi quá đáng không? Cô ta là con gái, còn anh dù sao cũng đường đường là một đấng nam nhi. Anh không hiểu mình có đang bắt nạt và làm lãng phí thời gian của cô hay không? Bệnh nhân của cô cũng đâu phải chỉ mình anh. Nếu ai cũng như vậy thì có lẽ cô ấy thực sự rất mệt mỏi. Phải suy nghĩ rất lâu, Hoàng Quân mới có thể nói với Lệ Dương bằng một giọng không thể nhỏ hơn:
“Thuốc đâu?”
Và tuy không nhìn được, Hoàng Quân vẫn cảm nhận mắt Lệ Dương đang tít lại vì sung sướng. Không hiểu sao trong lòng anh cũng có một chút vui vui. Dường như khi có thể khiến người khác cười, bản thân mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng Hoàng Quân còn chưa kịp đưa viên thuốc vào miệng thì Lệ Dương bỗng ngăn lại, cô như vừa phát hiện ra một điều gì đó.
“A… Không được. Anh còn chưa ăn gì. Bụng đói mà uống thuốc vào sẽ hại dạ dày lắm.”
“Thôi không cần. Có mỗi một viên, thành dạ dày của tôi dày lắm, không thủng được đâu.”
Lệ Dương lườm anh.
“Không thủng, nhưng cũng không có tác dụng gì. Ngồi đó đợi tôi, tôi xuống nhà xem có gì ăn không.”
Rồi không đợi Hoàng Quân trả lời, Lệ Dương đã chạy nhanh ra khỏi phòng anh. Hai mươi phút sau, cô bê lên đặt trước mặt Hoàng Quân một bát cháo thịt trứng. Cô phải nấu rất nhanh vì sợ anh ta chờ lâu quá mà thay đổi ý định.
“Trong tủ lạnh còn mỗi thịt và trứng nên tôi chỉ nấu được thế này thôi, anh ăn tạm vậy.”
“Cô nấu ư? Thế chị Bích đâu?”
Chị Bích là người giúp việc nhà Hoàng Quân.
“Tôi không biết, không thấy ai ở nhà cả.”
“Cô ở trong bếp nãy giờ à?”
Lệ Dương gật đầu:
“Ừ, sợ anh đợi lâu nên tôi nấu cháo cho nhanh. Anh ăn mau đi còn uống thuốc.”
Hoàng Quân không vội ăn mà ghé mũi xuống hít hít, Lệ Dương ngạc nhiên:
“Anh ngửi cái gì vậy? Tôi không cho thuốc độc đâu.”
“Tôi xem có mùi cháy không.” Giọng anh ta đầy giễu cợt.
“Tôi có phải là tiểu thư đài các đâu mà đến nồi cháo cũng không biết nấu. Anh đừng xem thường người khác quá.”
Hoàng Quân bê bát cháo lại gần hơn và khuấy nhẹ. Mùi cháo thơm phức xộc vào mũi anh, kích thích các giác quan còn chưa tỉnh ngủ. Cũng vẫn chỉ là cháo trứng và thịt, không biết cô ta còn cho thêm gì nữa mà lại có mùi thơm dễ chịu vậy. Anh múc lên một thìa và từ từ cho vào miệng. Lệ Dương lặng lẽ ngồi nhìn anh ăn, một lúc sau cô đỡ lấy bát cháo trong tay Hoàng Quân và cả cái thìa anh đang cầm trên tay.
“Đưa đây tôi bón cho. Anh ăn thế này đến bao giờ cho xong bát cháo.” Cô nói với một vẻ thiếu kiên nhẫn.
Rồi cô cẩn thận thổi nguội từng thìa và đút cho anh. Điều ngạc nhiên là Hoàng Quân ngoan ngoãn há miệng như một đứa trẻ mà không hề phản ứng gì. Vì mùi vị của bát cháo quá hấp dẫn hay vì những ngày ở bên cạnh cô đã

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Là Con Gái, Điều Quan Trọng Nhất Khi Yêu Là Được Tôn Trọng!

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Xem tử vi ngày 02/04/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo

Sau chia ly, gắng đừng lụy bi…

Bật mí 5 chòm sao có tình yêu thăng hoa nhất tuần mới